Cục diện trong quán rượu tạm thời bình tĩnh trở lại, đám lão đại công hội một bên xì xào bàn tán chỉnh lý mạch suy nghĩ của mình, một bên lại liếc nhìn về phía Phiêu Lưu. Có không ít người bắt đầu thử gửi lời mời kết bạn với hắn, tự nhiên nhận lại được thông báo “Chốt kết bạn của đối phương không mở”. Những lão đại ngồi gần Phiêu Lưu lại xích lại gần hơn, chuẩn bị tiến hành công tác bắt chuyện làm quen.
Còn cuộc đối thoại của Cố Phi với Chiến Vô Thương lúc vào cửa, cùng với Hữu Ca và Hàn Gia Công Tử giao lưu bằng ánh mắt đương nhiên cũng có kẻ để ý, nói bọn họ hoàn toàn không quen Cố Phi thật có chút miễn cưỡng. Bất quá lúc này có thể làm quen một pháp sư như Phiêu Lưu, xác thực cũng xem 100 đồng vàng đáng giá. Tất cả mọi người tỉnh táo lại đều nhớ kỹ mục đích của chuyến này, hiện tại quan trọng hơn là làm sao bắt chuyện được với Phiêu Lưu trước đám người khác. Những chuyện còn lại có thể tạm thời gác sang một bên.
Trong nháy mắt Phiêu Lưu trở thành nhân vật tiêu điểm, nhưng hắn vẫn tỉnh bơ không động đậy, đột nhiên giơ giơ tay lên với Hàn Gia Công Tử và Hữu Ca bên này, dựng thẳng năm ngón tay lên giống như là đang chào hỏi.
Hữu Ca chốc lát không hiểu hắn có ý gì, nên cho rằng Phiêu Lưu đã nhập vai diễn mà vẫy tay bảo với họ. Người tốt nha! Trong lòng Hữu Ca thầm cảm động hết sức, cũng vội vàng phất tay đáp trả Phiêu Lưu. Kết quả nhìn qua, hình như Phiêu Lưu không hề để ý Hữu Ca.
Hàn Gia Công Tử đứng bên vẫn ung dung như thường, một tay nhẹ nhàng lắc lắc bên hông, dựng thẳng ba ngón tay.
Lập tức, năm ngón tay đang vẫy của Phiêu Lưu rút lại ngón cái, biến thành bốn ngón.
Vì vậy ba ngón Hàn Gia Công Tử quặp ngón áp út, để dựng ngón trỏ và ngón giữa.
Phiêu lưu lần này dứt khoát thu ba ngón tay, chỉ còn một ngón trỏ lắc lắc, rồi rụt cả tay về.
Mọi người xung quanh chỉ chú ý đến việc xòe tay bắt chào hỏi của Phiêu Lưu, chứ không ai phát hiện ra việc Hàn Gia Công Tử len lén đáp lại. Chỉ có Hữu Ca đứng bên cạnh hắn, nhìn hết cả. Đợi hai người chơi dấu tay xong, không nhịn được mà hỏi: “Giở trò quỷ gì thế?”
Hàn Gia Công Tử giải thích với hắn: “Hắn ta nói muốn 5000 vàng. Tôi trả giá 3000.”
Hữu Ca bừng tỉnh: “Sau đó hắn đòi 4000, anh lại nói 2000?”
Hàn Gia Công Tử gật đầu.
“Vậy cuối cùng hắn ta chủ động hạ xuống 1000?” Hữu Ca không thể tưởng tượng mà hỏi.
“Một ngón tay ý là sẽ bàn bạc lại sau.” Hàn Gia Công Tử trả lời.
“Các người quen nhau?” Hữu Ca hỏi. Việc ra dấu bằng ngón tay, rất khó tin rằng hai người không hề quen nhau cũng có thể ăn ý nói chuyện như vậy.
“Không quen, việc này liên quan đến chỉ số IQ.” Hàn Gia Công Tử cười cười, Hữu Ca buồn bực.
Sau khi giao lưu bằng tay xong, Phiêu Lưu triệt để nhập vai diễn, vào lúc một số người còn không suy nghĩ kĩ càng, chủ động đứng dậy, nói với mọi người một tiếng “xin chào” rồi bảo: “Mới tới thành Vân Đoan không lâu, về sau còn cần các vị lão đại chiếu cố nhiều rồi.”
“Khách khí, khách khí rồi!” Đám lão đại vội đáp. Mọi người ở đây xác thực là nhân vật danh dự có uy tín cao ở thành Vân Đoan, nhưng Phiêu Lưu lại nổi tiếng trên toàn bộ Thế giới Song Song, tính ra người ta tài giỏi hơn so với bọn hắn nhiều.
Nếu quả thật chỉ là người không có danh tiếng gì thành pháp sư giết người trong nháy mắt, mỗi hội trưởng các công hội sẽ suy nghĩ vẩn vơ hão huyền, mà bây giờ thấy rõ là nhân vật loại tai to mặt lớn như Phiêu Lưu, ở đây đã có một nửa số công hội đã biết mình có lẽ không có cửa gì rồi. Mà hội trưởng Vô Thệ Chi Kiếm của công hội lớn nhất thành Vân Đoan, lúc này vui vẻ đến mức nghẹn đỏ lừ mặt. Hắn thấy bọn họ đương nhiên là có sức cạnh tranh lớn nhất.
Loại người chơi già đời như Phiêu Lưu, hiển nhiên sàng sỏi tình người trong thế giới game online, rất thoải mái hoà mình với rất nhiều lão đại tiếp cận. Đương nhiên cũng không khả năng chiếu cố chu toàn được, không ít người vẫn bị lạnh nhạt đẩy sang một bên. Mọi người đều là trưởng của một hội, tính khí đều cao ngạo. Lúc này chịu cảm giác mình không tồn tại, trong lòng rất khó chịu. Thầm nghĩ tìm chuyện đdể làm, không khéo liền nhìn trúng phần tử quấy rối Cố Phi.
Lúc trước Ngân Nguyệt nhảy ra cạp người lại cắn không trúng, tuy dẫn đến Công Tử tinh anh đoàn cực độ khinh bỉ, nhưng ở trong mắt đám hội trưởng đi cùng thì hắn vẫn là người cùng chung mối thù đấy. Âm mưu thất bại, hắn liền trở về dạng không có tiếng tăm gì, yên lặng chú ý thế cục giữa sân, liền chú ý tới những hội trưởng bị ra rìa hình như cũng buồn bực muốn chém người, cảm thấy tìm được một cơ hội khác, vội vàng hắng giọng, nhắc lại chuyện xưa: “Tôi biết, người anh em Phiêu Lưu là pháp sư mạnh mẽ số một là không cần bàn cãi…”
“Mạnh cái rắm, mạnh cái rắm!!!” Ngự Thiên Thần Minh lập tức lên tiếng cắt đứt.
“Khụ, cậu Ngự Thiên năm đó cũng rất mạnh mẽ oai phong, tôi biết…” Ngân Nguyệt vội vàng khen Ngự Thiên Thần Minh một câu, tiếp đó cũng không dám khen Phiêu Lưu cái gì, trực tiếp chỉ thẳng mũi sào về Cố Phi: “Người bạn này sang đây quấy rối, rốt cuộc có ý đồ gì, tôi xem thế nào cũng không thấy anh ta giống không quen với mấy vị mà?”
Lòng gian ác của Ngân Nguyệt không chết, mắt thấy có thật nhiều hội trưởng công hội bây giờ không bắt được cơ hội tiếp xúc với Phiêu Lưu, đám người này nhất định sẽ cả bụng oán thầm với phí 100 đồng vàng kia. Đương nhiên, hắn không chen miệng vào được không tính. Loại trách nhiệm này hoàn toàn không cần đám người Hữu Ca phụ trách nữa, đám hội trưởng ngược lại không phải loại người không biết lý lẽ.
Chỉ là trong lễ ra mắt này đột nhiên nhảy ra Cố Phi sáp vào một đoạn nhạc đệm, thật sự khiến nghi ngờ chồng chất. Ngân Nguyệt lại đứng một bên châm ngòi thổi gió, chính là muốn giúp đám hội trưởng trong lòng có oán niệm kia tìm một cửa phát giận, để 100 vàng họ tốn càng đáng giá hơn hết.
Lần này âm mưu của Ngân Nguyệt đã có hiệu quả. Một đám lão đại luôn luôn có một vài kẻ có phẩm chất đạo đức không quá tốt, lúc này nghe Ngân Nguyệt nhắc nhở, lập tức đem họng súng lần nữa chỉ về đám người Hữu Ca, vỗ mặt bàn quát: “Đúng đó, phải giải thích việc này cho rõ, đây là đang xảy ra chuyện gì? Tên kia lúc bước vào cửa rõ ràng còn nói chuyện với người các anh, sao lại nói không quen hả?”
Hữu Ca đang lúng túng chưa biết trả lời thế nào thì Hàn Gia Công Tử đã mặt dày đáp: “Cứ nói chuyện là quen à? Bây giờ anh đang nói chuyện với tôi, anh có biết tôi là ai không?”
Tên kia lập tức cứng họng, trong lúc nhất thời bọn họ không kịp phản ứng, Ngân Nguyệt thông mình vừa nhìn thấy mình tìm mấy họng súng không sử dụng tốt, không thể không lên tiếng giúp lời: “Đừng chơi chữ đùa chúng tôi, các anh nghĩ bọn tôi bị ngu sao?”
Hàn Gia Công Tử hừ lạnh một tiếng kinh thường, bày ra bộ mặt đánh chết cũng không nhận.
Ngân Nguyệt cười thầm khi thấy phản ứng chết cũng chống cự không thèm nhận sai này, cứ kéo dài tình huống như thế, không cách nào giải quyết bằng lời thì đương nhiên chỉ có thể ra tay. Đây chính là điều Ngân Nguyệt mong muốn, vì vậy hắn vui như nở hoa trong bụng mà tiếp tục kiếm chuyện: “Không giải thích việc này cho rõ ràng, chúng tôi mất 100 đồng vàng rất khó chịu đấy!”
Đám hội trưởng đều bỏ ra 100 không bắt chuyện được với Phiêu Lưu đều nhao nhao gật đầu, hung tợn trừng người bên Hàn Gia Công Tử.
Cố Phi chưa hề lên tiếng nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng: “Không biết mọi người tụ tập ở đây làm gì, sau khi tôi vào cửa không phải đã nói rồi sao? Tôi tới đây để làm nhiệm vụ truy nã!”
“Thật không? Vậy cậu truy nã ai?” Ngân Nguyệt cười âm hiểm hỏi thăm. Cố Phi biết rõ căn nguyên mọi chuyện, lại vẫn bình tĩnh đứng yên nhìn, hắn đã sớm đoán được đầu đuôi câu chuyện tám chín phần mười. Bất quá cuối cùng hắn vẫn phạm sai lầm. Hắn cố gắng khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn đến mức không thể dùng lời để giải quyết rồi làm tất cả đánh đập tàn nhẫn. Hơn nữa tận đáy lòng cho rằng bên hắn đều là nhân vật tầm cỡ lão đại của các công hội, Công Tử tinh anh đoàn tuyệt đối là quần thể nằm ở thế yếu, sứ mệnh chủ yếu của mình chính là khiến cho đám lão đại cảm thấy việc này không nói rõ ràng, chỉ có thể ra tay. Hắn xác thực không nghĩ tới, ở dưới loại cục diện giằng co này, đối phương sẽ ra tay trước.
Cố Phi vốn ngứa mắt Ngân Nguyệt, lúc này lại thấy hắn không ngừng châm ngòi thổi gió, gây xích mích chia rẽ mọi người. Cái loại người này khiến Cố Phi thấy ngay cả dùng lời lẽ để điều hoà mâu thuẫn cũng chợt mất tăm, chỉ hy vọng trực tiếp xông lên động thủ. Đúng dịp Ngân Nguyệt còn mang dáng vẻ đạp trúng đuôi Cố Phi mà hả hê đắc ý hỏi: “Người mà cậu muốn truy nã là ai?”
Vì vậy Cố Phi liền thuận theo tự nhiên mà đáp lời: “Mục tiêu truy nã chính là chú!” Dứt lời đã đạp lên một băng ghế, phi thân vượt qua cái bàn, tiếp đến một kiếm, bổ xuống ngay trước mặt Ngân Nguyệt.
“Song Viêm Thiểm, thiểm!” Cố Phi gào to, làm ngay cả mấy lão đại đang bận trao đổi cùng Phiêu Lưu đều giương mắt nhìn sang.
Chỉ thấy một ánh lửa kèm theo bóng đen đập lên mặt Ngân Nguyệt, một kiếm này Cố Phi chém ác cực kì. Ngân Nguyệt tuy rằng không bị giết trong nháy mắt, đầu cũng không bị bổ đôi thành hai nửa, nhưng trên mặt vẫn để lại một dấu hằn thẳng một đường kiếm. Cố Phi nhìn nhìn hai lần, thở dài: “Lúc cuối hình như vẫn có sai lệch, lực tay của mình vẫn chưa đủ ổn. Haiz, đòn này vẫn chưa thể thi triển một cách thuận tay nha!”
Ngân Nguyệt kinh ngạc hết sức, hắn lắp bắp chỉ vào Cố Phi “Cậu cậu cậu” vài tiếng, nhưng vẫn không nói lên lời.
Vốn dĩ hắn muốn nói “Cậu sao dám động thủ trước”, nhưng người chặt chém gì đều xong, nói câu này ra còn có ý nghĩa gì? Đây chính là đạo lý tú tài [1] gặp quân binh, Ngân Nguyệt như một tú tài muốn dùng nghệ thuật ngôn ngữ để kích động mâu thuẫn, sau đó sẽ như thế nào thế kia, kết quả lại đụng phải một tên quân binh hung hãn như Cố Phi, trực tiếp nhảy tới tiến hành một bước cuối cùng trong kế hoạch của Ngân Nguyệt.
[1] Tú tài tương đương với tốt nghiệp trung học phổ thông.
Ỷ vào nguyên bộ trang phục trên người có phòng ngự pháp thuật không tầm thường, Ngân Nguyệt vẫn không bị Cố Phi giết trong một chiêu. Bất quá lúc này trên người cũng không có một mớ trạng thái bổ sung gì, ăn một Song Viêm Thiểm xong thì máu đã biến đỏ.
May thay bên cạnh hắn còn hai người bạn, lúc Cố Phi nhảy qua thì phản ứng của họ chậm nửa nhịp, bây giờ vừa lúc nhào tới nơi, một trái một phải muốn làm trên mặt Cố Phi có hai đường hằn luôn.
“Làm nhiệm vụ truy nã đó! Không liên quan thì tránh mau!” Cố Phi vừa lui vừa tránh thoát hay công kích ấy, tiếp tục hô to câu chuyên dùng.
Hai người đương nhiên sẽ không bị Cố Phi dọa lui, bảo vệ Ngân Nguyệt sau lưng mình.
Ngân Nguyệt lại biết làm thế căn bản không có tác dụng, bởi vì Cố Phi còn một kỹ năng đáng sợ khác. Biết rõ Cố Phi lợi hại, hiểu được chỉ bằng ba người phe mình e sẽ không phải đối thủ, Ngân Nguyệt vội lùi về hướng cửa lớn, vừa quay đầu tiếp tục gây xích mích: “Làm gì thế? Không cho tôi nói chuyện, muốn giết tôi bịt miệng hả?” Ngân Nguyệt bây giờ chỉ mong đám lão đại mau mau theo chuyện mình đào ra mà động thủ, thế thì cũng không cần phải chạy trốn.
Đáng tiếc hắn mặc dù nhanh miệng, nhưng chữ quá nhiều. Mà Cố Phi chỉ cần nói có năm từ: “Dịch Chuyển Tức Thời, chuyển!”
Chờ khi Ngân Nguyệt nói xong cả câu, Cố Phi đã sớm xuyên qua đám đông, chặn ngang trước người Ngân Nguyệt.
Bóng kiếm, ánh lửa. Ngân nguyệt đây đã là lần thứ ba bị Cố Phi chém.
“Nhiệm vụ hoàn thành!” Cố Phi thoả mãn gật gật đầu, trong quán rượu hoàn toàn yên tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...