Cận Chiến Pháp Sư

Sáu người trùng trùng điệp điệp đi quán rượu.

Một trận chiến này Chiến Vô Thương ở trước mặt mấy cô bày ra được vẻ oai hùng của mình, kiếm được điểm, càng ý thức được sự tồn tại của Cố Phi hình như cũng không có giống trong tưởng tượng của anh ta và Ngự Thiên Thần Minh đáng sợ như vậy, tâm tình cực tốt.

Ngự Thiên Thần Minh tuy là thành thiếu niên trượt chân rớt vào mương, nhưng về sau đạt được quyển trục kỹ năng vĩnh hẳng cũng xoa dịu bớt lòng cậu. Mặc dù mới ban nãy khi nhận được cậu vì nó là dành cho pháp sư sử dụng mà cảm thấy phẫn hận bất bình. Ngoài ra thấy cảm nhận về Cố Phi ở trong lòng mấy cô, điều này chứng minh tài nguyên là cậu ta và Chiến Vô Thương cùng hưởng. Phát hiện tình huống như vậy, cậu càng cảm thấy dù xui xẻo cũng được an ủi.

Về phần bốn người khác, dong binh đoàn lại thắng một trận, có người mời uống rượu, hai cái lý do ấy đã đủ vui mừng.

Từ trên tổng hợp lại, bữa nhậu này uống đã hết sức.

Cố Phi ít nhiều có chút kìm lại, dù sao tý nữa còn có một trận công hội chiến muốn đánh. Có vết xe đổ của Kiếm Quỷ, mọi người đều biết trong trò chơi là có say rượu như ngoài đời đấy.

Nhưng nhìn mấy người khác, dường như hoàn toàn không có đem cuộc thi kế tiếp đặt ở đặt ở trong tầm mắt, uống đến không biết rượu vào bụng bao nhiêu, hoàn toàn không có cố kỵ. Cố Phi cảm khái thầm trong bụng, thân ở các công hội lớn quả thật tốt, không cần vách nhiều trách nhiệm như hắn. Nếu mà mình đi uống đến gục mới thôi, thì tiếp đó công hội Trọng Sinh Tử TInh đã mất đi 50% chiến lực.

Tới thời điểm khai chiến cuộc thi PK giữa công hội còn lại có nửa giờ, mấy người uống tới không biết trời chăng mây gió, hoàn toàn không có ý đi.

Cố Phi sốt sắng nhắc nhở: “Hey, trận đấu sắp tới giờ rồi.” Đã tiến hành đến vòng thứ tư, đào thải công hội một nửa rồi lại một nửa, chỗ truyền tống trận đã không còn cần xếp hàng chờ vào sân, bản thân nắm chắc thời gian thích hợp vào đó là sẽ không trễ được.

Hữu Ca và Kiếm Quỷ mặt không chút thay đổi, hai tên cô hồn dã quỷ này chính là là không có công hội.

Hàn Gia Công Tử bưng chén rượu, ý vị sâu xa quét mắt nhìn Cố Phi. Trong lòng Cố Phi “lộp bộp” một cái, lúc này mới nhớ tới phe Hàn Gia Công Tử bọn họ là bị Cố Phi tự tay tiễn loại khỏi ngay ngày hôm qua.

Ánh mắt chuyển hướng kế tiếp, Chiến Vô Thương trợn mắt nói: “Công hội của tôi đã sớm bị loại rồi!” Công hội của Chiến Vô Thương tên là Nhà Chiến Sĩ, là thuộc về loại câu lạc bộ có tính chất thích chơi chơi mà thôi. Quy mô công hội không lớn, phân phối chức nghiệp trong hội không cân đối cực độ, các thành viên thiếu mất một trái tim của người thích tranh bá. Nói ngắn lại là thứ mà một công hội hùng mạnh nên có thì bọn họ không có, không nên có thì bọn họ đều có đủ. Hơn nữa không có siêu nhân tốc độ như Cố Phi hay Tế Yêu Vũ đi cứu bọn họ, đi tới vòng hai cuộc thi đã bị một cái công hội bậc hai PK ném khỏi vòng.

Người cuối cùng chính là Ngự Thiên Thần Minh rồi, đang vuốt ve quyển trục kỹ năng của mình đồng thời ngồi suy nghĩ tính toán vài thứ gì.

“Ngự Thiên, không đi thi đấu công hội sao?” Cố Phi hỏi.

Ngự Thiên Thần Minh do dự. Loại công hội lớn như Tung Hoành Tứ Hải, nhiều một người hay thiếu một người căn bản không sao cả.

“Hôm nay cậu khá may mắn, biết đâu có thể lấy được thêm cái quyển trục?” Cố Phi nói.

Ngự Thiên Thần Minh lập tức đứng dậy: “Đi!”

Lúc này nhóm các cô gái cũng bắt đầu gọi Cố Phi. Trọng Sinh Tử Tinh mỗi lần đều tập trung đủ người trước khi thi đấu nửa giờ, sau đó nghe Thất Nguyệt tiến hành giới thiệu về đối thủ. Tuy là lời giới thiệu ấy với việc chọn lựa đấu pháp về sau không có chút quan hệ nào, nhưng các cô gái đều tình nguyện mà cho rằng hiểu biết sâu sắc đối phương nhất định có thể nâng cao phần trăm thắng cuộc. Nhưng mà bảo là hiểu biết sâu sắc cũng không thể không nói, các cô hiểu rõ ở đây cũng chỉ phiến diện, so sánh với tình báo của Hữu Ca, chênh lệch khá xa. Bởi vì các cô luôn không bắt được trọng điểm, một cái tên dễ nghe thường khiến các cô quan tâm hơn.

Vội vã đi tới truyền tống trận, vào chiến trường, năm mươi mấy cô nương ở phòng chờ tụ lại một chỗ, nhìn chằm chằm Cố Phi.

“Hi!” Cố Phi thuận miệng chào hỏi, tìm một góc nằm vùng…

Thất Nguyệt bắt đầu giới thiệu đối thủ: “Công hội Vân Mục, bậc 4, nhân số 500. hội trưởng Vân Trung Mục Địch, là một chiến sĩ. Ở trên bảng đẳng cấp chiến sĩ có vị trí cũng cao vô cùng.”

“Ơ…” Cố Phi nghe liền cảm thấy quen tai. Thất Nguyệt tiếp tục giới thiệu: “Không thể không nói là, dong binh đoàn Vân Mục trực thuộc công hội Vân Mục, chính là thua ở dưới tay Công Tử tinh anh đoàn, việc này mọi người đều biết rồi hén!”

Tất cả các cô vừa “à” vừa nhìn về phía Cố Phi.

Cố Phi cười ngây ngô.


“Hy vọng đồng chí Thiên Lý đối với đám bọn họ sẽ đối đãi tàn nhẫn y chang với chúng ta như hồi nãy.” Thất Nguyệt nghiêm trang nói.

“Đương nhiên, đương nhiên. Đối đãi kẻ địch phải lạnh lùng như mùa đông rồi.” Cố Phi tỏ thái độ.

“Vậy anh đối xử đồng bạn có phải sẽ có ấm áp như mùa xuân? Để chúng tôi chứng kiến thử chút.” Lạc Lạc nói.

“Tiếp tục giới thiệu.” Cố Phi nói.

Thân làm một hội trưởng nên Thất Nguyệt vẫn rất cẩn thận, không có phụ hoạ Lạc Lạc kéo bè kéo phái cùng nhau đùa giỡn, lấy đại cục làm trọng tiếp tục giới thiệu tình huống về công hội Vân Mục, đơn giản chính là đẳng cấp cao có bao nhiêu người, nhân số các chức nghiệp thế nào, vân vân. So sánh với Hữu Ca nhắm thẳng vào điều cần thiết phải chú ý hay về nhân vật đặc biệt nào đó, tình báo này của Thất Nguyệt thực sự là quá sơ sài.

Tuy vậy cũng nói không ngắn, chỉ còn lại năm phút đồng hồ là thi đấu liền bắt đầu, kết quả nhìn xem số người vào sân của đối phương hôm nay, lại vẫn dừng lại ở con số ban đầu là 50 người.

Trong lòng các cô cảm thấy lạ, kết quả cho đến khi bị truyền tống đến bản đồ thi đấu, công hội Vân Mục tổng cộng 500 người vẫn là 50 tên toàn bộ như cũ. Mà về phần Trọng Sinh Tử Tinh, cộng thêm Cố Phi ngược lại lấy 51 người nhiều thêm một tên.

“Đây là chuyện gì xảy ra vậy?” Các cô nghị luận ầm ĩ.

Cố Phi trong bụng lại hiểu rõ, giây phút này, hắn triệt để hiểu được chiến lược có quan hệ kết quả sau cùng của Hàn Gia Công Tử.

Công hội Vân Mục 500 người chỉ xuất động 50 người, hiển nhiên không phải 450 người kia không online hay không đến được trận đấu. Mà là bọn họ cố tình thế.

Nguyên nhân? Bị đấu pháp ở trên diễn đàn được mệnh danh là “Diều gió to” doạ cho sợ rồi.

Dong binh đoàn dưới cờ công hội Vân Mục bị loại ở dưới chiến thuật này. Mà trong vòng cuộc thi công hội hiện giờ, vừa vặn ngay ngày hôm qua cũng bị dùng loại chiến thuật trên đem công hội lớn thứ hai – Đối Tửu Đương Ca kéo đổ. Người Vân Mục từ trên xuống dưới làm sao không bồn chồn trong lòng cho được?

Dù thế nào đi nữa cũng không để ăn loại thua thiệt như cũ được. Điều tra cặn kẽ qua Trọng Sinh Tử Tinh, cũng biết công hội này kỳ thực rất yếu, chỉ là có một Tế Yêu Vũ dũng mãnh dị thường. Sau vài ngay thi đấu công hội, dong binh đoàn, kinh nghiệm lấy được đã giúp Tế Yêu Vũ đưa lên bảo toạ cấp 42, hiện tại duy nhất cô nàng này, là cao thủ cấp cao nhất trên bảng đẳng cấp của Thế giới Song Song.

Trừ điều trên, nghe nói công hội thuần gái này còn có một thằng con trai. Mọi người theo bản năng cho rằng, sự tồn tại vượt lên lẽ thường như thế, tất nhiên là có khả năng phi phàm gì, cũng có thể tăng mạnh sự chú ý. Ngoài ra, Vân Mục rất miễn cưỡng chọn vài nhân vật từ Trọng Sinh Tử Tinh coi như trọng điểm để giới thiệu. Nói thật, những người này mà tới Vân Mục nhất định là tầng yếu chót nhất, lúc này cư nhiên có thể nhận loại đãi ngộ này, công hội Vân Mục xác thực là có chút trông gà hoá cuốc rồi.

Nhưng bất kể nói thế nào, bọn họ đề phòng chiến thuật Diều gió to, chỉ chọn 50 người ra trận. Bắt đầu từ lúc này, bọn họ cũng đã triệt để chìm vào cái bẫy chiến lược của Hàn Gia Công Tử.

Đây công nhận là một phen bố trí rất trắc trở mà, hiện tại cư nhiên để Trọng Sinh Tử Tinh nhặt lời lớn trước. Loại cảm giác vì người khác làm áo cưới như thế… chính là vấn đề này, Cố Phi tiến hành rồi phỏng vấn Hàn Gia Công Tử một chút.

“Nếu như tôi là cậu, trận đấu này sẽ cố ý bại công hội Vân Mục. Thế thì chiến lược của tôi mới tiến gần thêm một bước đến mức hoàn mỹ.” Hàn Gia Công Tử nói.

“…”

“Đương nhiên, tôi biết cậu nhất định không chịu, cho nên ra sức giết đi, để cho bọn họ cảm thụ được áp lực và chênh lệch về thực lực!” Hàn Gia Công Tử nói.

“À còn nữa, che mặt đi! Không nên để cho bọn họ biết cậu chính là người dong binh đoàn chúng ta, thế mới có lợi cho dong binh đoàn.” Đề nghị cuối cùng của Hàn Gia Công Tử.

Che mặt không phải là chuyện lớn gì, Cố Phi bấy giờ móc ra miếng vải đen buộc ngang mặt, bất quá rất mau dẫn tới các cô gái vây xem.

“Đây là để làm chi vậy?” Mấy cô hỏi.

“Đây là chiến lược, các cô không hiểu.” Cố Phi phất phất tay.


“Xí!!!” Các cô ồn ào khinh bỉ.

“Nhân số bên đối phương giống với chúng ta. Mọi người không nên chạy lung tung, cùng nhau nhào lên liều mạng với bọn họ thôi!” Cố Phi kiến nghị.

“Được!” Các cô đồng ý, vài cô chạy rất nhanh cũng chậm lại bước chân trở về chiếu cố đại bộ phận người rồi.

“Tế ơi, trở về đi, trong tổ chức quyết định cùng nhau tiến quân.” Cố Phi gửi tin nhắn cho Tế Yêu Vũ.

“Quyết định khi nào?” Tế Yêu Vũ đáp lại.

“Vừa mới xong.” Cố Phi nói.

“Moá. Nói sớm đi, bà đây đã thấy kẻ địch luôn rồi.” Tế Yêu Vũ buồn bực chạy trở về.

Bọn con gái hợp lại thành một đội thoạt nhìn vẫn có chút khí thế, chỉ là líu ra líu ríu có chút ầm ĩ.

Đi mấy mét, các cô đột nhiên tỉnh ngộ: “Nếu không cần tản ra chạy, chúng ta cần gì phải đi? Cùng nhau ở tại chỗ chờ bọn họ đi tới không phải là được rồi?”

Kiến nghị này chiếm được mọi người nhất trí hưởng ứng, vì vậy dừng lại ngay tại chỗ, tạo trận thế chờ đối thủ đến.

Không chờ mấy phút, tập đoàn quân đội 50 người công hội Vân Mục hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà giết tới. Ôm tâm lý có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu[1], công hội Vân Mục quyết tâm ở trận này sẽ không để cho bất kỳ người nào lạc đàn để đối thủ kiếm điểm.

“Giết!” Nhìn thấy đối thủ đang ở trước mắt, người Vân Mục cổ động sĩ khí bên mình, đoàn kết xông lên.

“Cung tiễn thủ. Pháp sư!” Thất Nguyệt kêu.

Nhóm cung tiễn thủ của Trọng Sinh Tử Tinh đứng ra, vù vù vù bắn loạn về hướng đối diện.

Công hội Vân Mục ở hàng đầu dẫn đầu phát động thế công cũng là cung tiến thủ, vù vù vù vù, bắn rất có trật tự.

Đối xạ kết quả rất nhanh thì hiện ra, bên mấy cô Trọng Sinh Tử Tinh nhanh chóng bắn ra hai mũi, chất lượng kém, còn không có phối hợp, căn bản là không có cách địch nổi phần tử tinh anh chọn lựa từ trong 500 người phe đối phương. Mục sư bắt đầu công tác Hồi Phục, song phương nhìn như lực lượng ngang nhau, nhưng rất hiển nhiên, lượng công tác của mục sư bên Trọng Sinh Tử Tinh lớn hơn nhiều. Ăn may tuy nhiều, nhưng vẫn không kịp cứu người ngã xuống.

Khoảng cách giữa hai phe tiến thêm một bước gần hơn, đã vào tầm công kích của pháp sư. Pháp sư hai bên đồng thời xuất trận, chuẩn bị tiến hành ngâm xướng.

Chênh lệch lại một lần nữa thể hiện rõ.

Lúc này cung tiễn thủ song phương đều điều chỉnh mục tiêu công kích, bắt đầu xạ kích pháp sư để cắt đứt đối phương ngâm xướng. Trọng Sinh Tử Tinh tuy là cung tiễn thủ đã ngã xuống vài cô, nhưng số còn lại đều làm thế cả.

Thế nhưng, chức nghiệp chiến sĩ của công hội Vân Mục đã sớm lao ra từ trong đám người, đứng trước người pháp sư chuẩn bị tốt lấy thân chống cự mũi tên từ đối phương, mục sư đằng sau cũng bắt đầu làm việc gấp gáp.

Mà bên Trọng Sinh Tử Tinh lại thiếu khuyết ý thức tương tự, thấy đối phương làm thế mới phản ứng phải hành động. Thay đổi chiến cuộc trong nháy mắt, chỗ nào cho phép chần chừ trong giây lát? Đợi khi các cô ấy nghĩ đến, trên chiến trường đã tiến hành đến bước kế tiếp.

Trận hình bại lộ chàng trai pháp sư mặc áo choàng đen che mặt nào đó, đưa tới sự chú ý của công hội Vân Mục.


“Tạo hình thực rất khác biệt đấy, làm vậy để làm gì?” Người Vân Mục nghĩ, lại không quá để ý, nên làm gì thì tiếp tục làm việc đó. Công hội Vân Mục phối hợp quả thực thân mật khăng khít, giây lát thôi vài tên cung tiễn thủ đã phân phối xong chỉ tiêu tốt.

Cũng may Cố Phi đã sớm đoán trước được tình huống trước mặt này, gào to một tiếng “người nào đó”, tiếp lấy mới yên tâm thoải mái mà tiến hành ngâm xướng: “Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, khởi! Thiên Hàng Hỏa Luân, hàng!”

Đôi bên liên tiếp ngâm xướng, tên của cũng tiễn thủ sớm đã bay ra. Công hội Vân Mục đương nhiên cũng không lo lắng, pháp sư bên Trọng Sinh Tử Tinh ngâm xướng lại nhao nhao bị cắt đứt rồi. Bất quá trong đó Tế Yêu Vũ lấy tốc độ nhanh nhất đi trước một bước lao tới ngăn ở trước người Cố Phi, tên nào có thể đánh rơi xuống đất liền đánh rơi, đánh không rơi thì trực tiếp lấy thân ngăn cản. Trang bị tốt, phòng ngự cao, tùy tiện chịu mấy mũi tên Tế Yêu Vũ căn bản không chết được.

Lúc này mấy cô Trọng Sinh Tử Tinh đã bắt đầu tản ra tứ phía để né tránh pháp thuật, loạn thành một đống.

Mà công hội Vân Mục vẫn không động một chút. Thành công hoàn thành ngâm xướng chỉ có một người Cố Phi. Chỉ là pháp thuật của một người, không đủ gây sợ. Đây là phán đoán hết sức thành thục, người bên công hội Vân Mục hoàn toàn không để ý, thừa dịp loạn tiến tới, chuẩn bị hành động một lần bắt sạch Trọng Sinh Tử Tinh.

Dù cho vòng lửa trên bầu trời loé sáng, ngọn lửa bùng lên từ mặt đất, bọn họ cũng không hề dao động chút nào, chỉ là pháp trượng của mục sư quơ quơ càng mau hơn một chút thôi.

Vì vậy…

Khi hai cái pháp thuật của Cố Phi hoàn mỹ xuất hiện, mấy người trong công hội Vân Mục đột nhiên cảm thấy rất trống rỗng.

50 người liên hợp chế tạo trận hình hoàn mỹ, vì sao lập tức trở nên trống rỗng?

Đồng bọn mới vừa rồi còn ở bên cạnh mình, làm sao trong nháy mắt đã không còn?

Phía trước? Phía sau? Bên trái? Bên phải? Nơi nào cũng không tìm tới, trong mắt thấy thấy được nhiều nhất là một mảnh biển lửa.

Kích thích đám đông, là đại thần hệ thống không chỗ nào không có mặt, bất cứ lúc nào cũng sẽ giữ đầu óc thanh tỉnh nhất.

Không ngừng mà thông báo, cuối cùng còn công bố trước mặt điểm số tích luỹ giữa công hội Vân Mục và Trọng Sinh Tử Tinh: 14 vs 36.

Các cô gái bên Trọng Sinh Tử Tinh tuy chật vật nhưng hoan hô, người công hội Vân Mục kinh ngạc không giải thích được.

“Lên đi!” Cố Phi đẩy lưng Tế Yêu Vũ trước mặt mình một chút.

Tế Yêu Vũ gật đầu, phi thân lao ra ngoài. Cố Phi theo sát phía sau, các cô gái vừa rồi tránh né chạy ngổn ngang, cũng bắt đầu phương thức tản ra tiến công mà các cô quen thuộc.

Pháp thuật của Cố Phi ném vào vị trí ở giữa trận hình công hội Vân Mục, đem nó cắt thành hai đầu một trái một phải. Mặc dù vậy, nhân mã hai đầu vẩn đứng chỉnh tề hết sức như cũ, ý thức đoàn đội của công hội Vân Mục cuối cùng là vượt qua thử thách.

Chỉ có điều trong thời gian bọn họ còn không lấy lại được tinh thần, Tế Yêu Vũ và Cố Phi vọt về một trái một phải đã triển khai tàn sát.

Điểm số không ngừng đổi mới, mấy cô gái khác tản ra giết đến nơi, là lúc thành viên còn lại của công hội Vân Mục đã bị Cố Phi và Tế Yêu Vũ xử lý phân nửa. Sau đó, Cố Phi dùng hết pháp lực lui ra ăn trái chuối, Tế Yêu Vũ Tật Hành cũng không còn nên tốc độ giảm xuống. Bất quả bằng ưu thế nhân số tuyệt đối, các cô không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.

Người Vân Mục hết người này rồi lại thêm người khác ngã xuống. Rốt cục chỉ còn người cuối cùng, hội trưởng của bọn họ, đồng thời là đội trưởng dong binh đoàn dưới cờ Vân Mục, Vân Trung Mục Địch.

Cao thủ tự nhiên là phải có phong phạm cao thủ. Đối mặt hơn mười người vây quanh, Vân Trung Mục Địch rất bình tĩnh. Thua cuộc đã không còn cách nào vãn hồi, ưu thương là vô dụng. Lúc này trong đầy đầu Vân Trung Mục Địch chỉ nhớ đến bóng người chàng trai mặc áo choàng đen che mặt kia.

Y phục rất quen mắt, thứtrong tay tên đó vẫn không có thời gian nhìn kỹ, có vẻ là kiếm chăng? Nếu là như vậy… Vân Trung Mục Địch nỗ lực tìm kiếm thân ảnh Cố Phi trong đám người. Nhưng Cố Phi lui xuống đi ăn chuối tiêu xong, bị các cô gái đẩy xuống phía sau đoàn người.

Đang tiếc nuối, thình lình nghe trong đám người đối phương có kẻ đang kêu: “Né ra cho tôi tới nào!” Tiếp đó đã nhìn thấy chàng trai che mặt từ phía sau vọt lên trước đám người, đứng ở trước mặt Vân Trung Mục Địch.

Vẫn còn che mặt, nhưng không phải áo choàng đen nữa. Kết quả giám định biểu hiện là Nhiên Thiêu Pháp Bào, trong tay cầm cũng không phải kiếm, mà là đao, giám định ra là Viêm Chi Tẩy Lễ.

Nhìn lầm rồi sao? Vân Trung Mục Địch nghi hoặc, nhưng nghĩ lại, mở miệng hỏi: “Cậu che mặt làm gì thế?”

“Là chiến thuật!” Cố Phi nói.


“Chiến thuật?”

Cố Phi gật đầu, lại không nhiều lời, giương đao lên cao trước người.

Vân Trung Mục Địch hơi lùi một bước, hai tay rũ xuống.

Toàn Phong Trảm sao! Cố Phi thầm nghĩ, chiến đấu đến trình độ này, Vân Trung Mục Địch còn lưu lại điểm nộ khí để thả ra Toàn Phong Trảm, kinh nghiệm chiến đấu không thể bảo là không phong phú.

Đặc điểm sử dụng Toàn Phong Trảm của Vân Trung Mục Địch là cách đối thủ khá xa liền phát động kỹ năng, để người ta không thể giành trước đánh gãy. Chỗ thiếu hụt cũng là bởi vì khoảng cách xa, dẫn tới việc kỹ năng phát động khá sớm, dễ dàng bị người ta né tránh.

Thân làm chuyên gia, Cố Phi sao nhìn không thấu điểm mấu chốt trong đó. Bấy giờ giả vờ tiến về phía trước, là muốn dụ dỗ Vân Trung Mục Địch phát động kỹ năng, còn mình né ra mau chóng, chờ kỹ năng của hắn ngừng rồi sau đó mới ung dung đi lên chém chết hắn.

Vân Trung Mục Địch quả nhiên bị động tác giả của Cố Phi làm mê hoặc, xoay cổ tay một cái liền sử dụng kỹ năng. Cố Phi thấy rõ, người đã chuẩn bị rút lui, không ngờ một thân ảnh mau hơn xuất hiện ở phía sau lưng Vân Trung Mục Địch, tay múa gậy to, quơ quơ vài vòng đập trúng đầu Vân Trung Mục Địch.

Động tác của Vân Trung Mục Địch nhất thời dừng lại, người nọ thu hồi gậy to, cười cười với Cố Phi: “Kéo bè kéo lũ đánh nhau đó nha, anh cho mà đơn đấu sao!”

Cố Phi bất đắc dĩ cười cười, phất tay với mấy cô gái: “Mọi người cùng nhau đến đây đi!”

Hoả cầu, mũi tên, đao của Cố Phi, chuỷ thủ của Tế Yêu Vũ, ánh sáng trắng từ Vân Trung Mục Địch, tạo thành hình ảnh cuối cùng của trận thi đấu này.

Truyền tống trận bên ngoài cao ốc công hội, người công hội Vân Mục ủ rũ. Vân Trung Mục Địch bị truyền tống ra, ý nghĩa trận này của bọn họ rốt cuộc thất bại.

“Mẹ nó, bị ám toán, ta cho là đơn đấu chứ!” Vân Trung Mục Địch phiền muộn. Hắn trước khi chết còn tự mình đa tình một hồi, hắn cho rằng câu nói kia của Tế Yêu Vũ là nói với hắn.

Không lâu sau, phe thắng lợi – Trọng Sinh Tử Tinh sau khi hệ thống tính toán xong xuôi, phán khen thưởng xuống, cũng đã được đưa ra truyền tống trận bên ngoài cao ốc công hội.

Vân Trung Mục Địch sớm đã nhìn chằm chằm cái phương hướng này rồi, vừa thấy người Trọng Sinh Tử Tinh lộ diện, lập tức tới bắt chuyện: “Hey, người anh em kia.”

Cố Phi mắt điếc tai ngơ, phất tay áo chạy. Tốc độ cực nhanh đoạn tuyệt hoàn toàn tâm tư muốn đuổi theo của Vân Trung Mục Địch, chỉ bèn hỏi thăm các cô gái của Trọng Sinh Tử Tinh: “Người anh em kia tên gì vậy?”

Mấy cô hai mặt nhìn nhau. Rất hiển nhiên, đây cũng giống y chang người bên Đối Tửu Đương Ca, nhìn thấy Cố Phi có lực sát thương cao, xuất hiện ý nghĩ muốn chiêu mộ.

“Để làm gì hả! Đó là người công hội chúng tôi, muốn làm gì?” Tế Yêu Vũ nhắm thẳng vào lòng dạ đen tối của đối phương.

Vân Trung Mục Địch không chút phật lòng, cười cười nói: “Muốn làm quen một chút.”

“Có gì mà làm quen, làm như không ai biết suy nghĩ của các người ấy! Đi đi, đi đi!” Tế Yêu Vũ xua đuổi Vân Trung Mục Địch.

Vân Trung Mục Địch ngược lại cũng không tức giận, bất đắc dĩ trở lại công hội phe mình, nói với mấy thành viên: “Hỏi thăm về tên pháp sư kia đi! Người chơi nam duy nhất trong Trọng Sinh Tử Tinh, hỏi thăm không khó lắm đi?”

“Trước giờ chưa nghe nói qua luôn ấy!” Có người phản ánh.

Trong thành Vân Đoan có một công hội thuần nữ như Trọng Sinh Tử Tinh, điều này sau sự kiện Bất Tiếu đã được nhiều người biết rõ, nhưng công hội này lại ẩn giấu một người chơi nam, đây chính là điều mà sắp tới người ta mới biết đến.

“Ặc, hỏi thăm mấy đối thủ trận trước của mấy cô ấy đi, đại khái tin tức thường truyền ra từ bọn họ.” Vân Trung Mục Địch nói, “Ở trong số bọn họ có lẽ có người quen thì sao.”

Nói đến đây, Vân Trung Mục Địch đội nhiên như nhớ tới cái gì, bất thình lình vỗ đùi mà nói: “Con bà nó, khi tôi nói tôi hỏi người Đối Tửu Đương Ca tình huống tại sao trận vừa rồi lại thua, bọn họ không hề nói qua có một pháp sư trâu bò như thế, quả nhiên là từ lúc đó đã đánh chủ ý người này rồi. Moá, động tác nhanh lên, toàn bộ thành viên trong công hội đều đi hỏi thăm!”

Người công hội Vân Mục vội vã tản khắp nơi hỏi thăm, mỗi một góc thành Vân Đoan, trong thời gian ngắn ngủi lại bắt đầu lưu truyền truyền thuyết về một chàng trai mặc áo choàng đen che mặt.

[1] Nguyên văn Hán Việt: Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận