Cận Chiến Bảo Tiêu

 
6h chiều, Sở Phàm lái chiếc Porsche thể thao cao cấp của nhị tiểu thư về tới Biệt thự Lam Hải

Vừa may đại tiểu thư cũng mới hết giờ làm, lái xe trở về không lâu. Nàng trước tiên đi vào phòng khách, thấy em gái mình Kỷ Tiêm Vân mặc quần sooc rộng, khoanh chân ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem TV. Trong khi đó, Sở Phàm vừa mới ra khỏi xe Porsche của nhị tiểu thư, chậm rãi đi vào trong biệt thự.

Đại tiểu thư nhìn nhìn nhị tiểu thư, lại quay đầu nhìn xe Porsche, hỏi:
 
- Tiểu Vân, Phỉ Phỉ đến chơi àh?

- Phỉ Phỉ á? Nó đến đây à?
 
Nhị tiểu thư thả chân xuống chạy ra cửa, vừa thấy đúng lúc chiếc xe thể thao Porsche dừng lại, nàng bĩu môi nói:
 
- Không phải là Phỉ Phỉ đâu.

- Không phải Phỉ Phỉ? Thế là ai đi xe của em? Hay là Mộng Lâm?
 
Đại tiểu thư ngạc nhiên hỏi lại.

Nhị tiểu thư đảo mắt, ngón trỏ trên bàn tay phải gõ nhẹ trên cằm, nói một câu khiến đại tiểu thư suýt xịt máu:
 

- Chắc là Tiểu Ngốc Ngốc đấy. Không ngờ là hắn cũng đi đươc xe.

- Tiểu … em, em nói là Tiểu Sở ư?
 
Đại tiểu thư kinh hãi hỏi.

- Vâng, chị nhìn xem, không phải hắn thì còn ai vào đây nữa?
 
Nhị tiểu thư kéo tay đại tiểu thư, nói.

Đại tiểu thư mới nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Sở Phàm mở cửa xe đi ra. Lúc này Sở Phàm trên người vẫn mặc một bộ âu phục màu đen, trên mặt còn đeo kính đen, chả cần nói cũng thấy Sở Phàm một thân phục trang thế này trông cũng có vẻ đẹp trai, ít nhất là cũng đủ lạnh lùng.

Nhị tiểu thư nhìn đến Sở Phàm với ngoại hình lãnh khốc này không khỏi chạnh lòng nhớ tới cái tên Sở Phàm trước kia từng có lần mạnh mẽ, lạnh lùng, vô tình, lãnh huyết, quyết đoán, che chở nàng một tấc không rời. Tâm hồn thiếu nữ của nàng dường như có chút rung động.

"Đúng là Tiểu Sở. Nhưng mà nếu là hắn thì trước kia chẳng phải hắn đã từng nói là hắn không biết lái xe sao? Hừ không ngờ dám gạt mình, không thể tha cho tên này được." Đại tiểu thư căm giận bất bình nghĩ, sắc mặt đã trầm xuống, bước về phía Sở Phàm.

Sở Phàm vừa quay đầu lại đã thấy đại tiểu thư và nhị tiểu thư đứng trước mặt hắn. Hơn nữa, đại tiểu thư còn chặn đường đi, làm hắn không thể tiến lùi được, dù sao thì hắn cũng không thể tiến ngang qua đại tiểu thư mà vượt lên được.

- Đại tiểu thư, nhị tiểu thư. Đại tiểu thư, sắc mặt cô hình như là không được tốt lắm.
 

Sở Phàm ngơ ngác nói.

- Hừ, Tiểu Sở, anh giả vờ giống lắm. Tôi nhớ rõ là mấy hôm trước anh còn nói với tôi là sẽ không lái xe, thế nào mà hôm nay anh lại lái xe Tiểu Vân thế này? Hơn nữa, kỹ thuật cũng không tồi, ngoắt ngoéo kiểu gì cũng biết.
 
Đại tiểu thư lạnh lùng nói.

Sở Phàm gãi đầu, lại hơi cúi đầu xuống. Trên mặt hắn đang đeo kính râm nên người ngoài không thể phán đoán được là ánh mắt hắn đang nhìn cái gì. Kỳ thực lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào cặp đùi thon dài trắng nõn của nhị tiểu thư, vừa nhìn còn vừa nghĩ "cô bé này không biết là có xem mình là nam giới hay không nữa? Biết rõ là có một đại nam nhân như mình ở đây rồi lại còn ăn mặc quần ngắn như thế nữa? Ôi chỉ còn có vài centimet nữa thì lòi cả quần lót ra rồi đây này. Mình dám cá là nam nhân trên đời này ai cũng sẽ đều mơ ước được đôi chân thon đẹp thế này cuốn lấy mất thôi."

- Đại tiểu thư, tôi, tôi có nói là tôi sẽ không lái xe đâu.
 
Sở Phàm một công đôi việc, vừa nhìn chằm chằm vào cặp đùi đẹp của nhị tiểu thư lại vừa trả lời chất vấn của đại tiểu thư.
- Anh còn chống chế sao? Buổi tối hôm đó tôi bảo anh đi cùng tôi đến dự tiệc, tôi bảo anh lái xe, anh nói là anh không lái còn gì, tôi lại nói sai hay sao?
 
Đại tiểu thư hỏi.

- Tôi nói là tôi chưa từng lái xe, chứ tôi có nói là tôi sẽ không lái xe đâu. Đây là hai khái niệm khác nhau mà. Hơn nữa, lúc đó tôi cũng định lái đấy, nhưng là đại tiểu thư cô ngăn trở tôi đấy chứ.
 
Sở Phàm vẻ mặt vô tội nói.


Đại tiểu thư nghe xong một thôi một hồi thật không biết nói gì, cảm thấy dở khóc dở cười. Đúng là nàng không hề phân biệt là không lái xe bao giờ với sẽ không lái xe thì khác gì nhau, một người chưa từng lái xe bao giờ thì lại biết lái xe hay sao?

- Anh không lái xe bao giờ ư? Thôi bỏ qua đi, nói chuyện với anh thật vĩnh viễn cũng nói không rõ ra được. Tóm lại, anh phải bồi thường cho tôi. Phạt anh sau này làm lái xe riêng cho tôi.
 
Đại tiểu thư nói xong xoay người đi liền.

- Hả? Chị, thế em thì sao bây giờ? Tiểu Ngốc Ngốc làm lái xe cho chị thì ai lái xe cho em?
 
Nhị tiểu thư đuổi theo đại tiểu thư hỏi.
 
Đại tiểu thư trên người mặc một bộ trang phục công sở. Bên dưới là một chiếc váy màu lam, bên trên mặc áo sơ mi. Chiếc váy vừa vặn với người làm tôn lên đường cong vòng quanh cái mông tròn lẳn của nàng. Đại tiểu thư đi một bước lại khiến cho đường cong trên cái mông tròn trịa kia hiển lộ ra. Sở Phàm cứ thế nhìn chằm chằm vào cái mông đại tiểu thư đang đi vào trong đại sảnh.

Đại tiểu thư quay về phòng, nhị tiểu thư lại khoanh chân như trước, ngồi trên ghế sofa, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem kịch truyền hình.

Sở Phàm cởi giày ra xong cũng đi lên trên lầu. Hắn đang định về phòng mình dùng máy tính tra cứu ít tư liệu có liên quan đến Triệu Thanh.

Đi ngang qua phòng đại tiểu thư, Sở Phàm theo thói quen liếc mắt nhìn, đột nhiên lại nghĩ ra cái gì, tâm niệm vừa nghĩ tới đã kích động hẳn lên.

Trở lại phòng xong, không ngờ việc đầu tiên mà cái tên gian giảo này làm không phải là mở máy tính ra mà là mở TV, rồi điều chỉnh tiếp sóng từ camera ở phòng đại tiểu thư, vì thế trên màn hình TV hiện ra hình ảnh bày biện trong phòng đại tiểu thư luôn.

Lúc này, đại tiểu thư đang nằm ngửa trên giường, hai chân đang đi tất màu da chân hơi hơi nhếch lên, quần áo mặc trên người co lại lộ ra cái bụng bằng phẳng, bóng loáng của nàng. Trên gương mặt tuyệt mỹ của đại tiểu thư dường như có vẻ mệt mỏi, nhìn qua thật là khiến người ta đau lòng.

- Mệt mỏi quá, thôi đi tắm cái đã.
 

Đại tiểu thư vặn vẹo lưng, thì thầm nói.

Đại tiểu thư nói xong thì đứng dậy, cúi trán xuống, gỡ một khuy áo trên áo sơ mi nàng đang mặc. Lúc đại tiểu thư cởi áo sơ mi đang mặc trên người ra, tim Sở Phàm đập bùm bụp, nhảy nhót loạn xạ. Thân thể mềm mại trong suốt tinh khôi hoàn mỹ hiện ra tước mắt mình, cho dù có là thần tiên cũng muốn động phàm tâm chứ đừng nói đến người thường. Đại tiểu thư đang mặc một bộ đồ lót màu đỏ, loại được thiết kế theo kiểu mảnh hình tam giác. Nhìn chung mà nói chỉ có những ai bộ ngực đủ lớn lại đủ tròn trịa nữ tính thì mới có thể mặc được nội y với kiểu dáng thế này.

Với bộ nội y kiểu dáng hỗ trợ trên đè dưới ép thế này, bộ ngực của đại tiểu thư tròn căng vốn có thể làm cho bất cứ nam nhân nào cũng phải thiết tha mơ ước lại chừng như nửa kín nửa hở lộ ra đến hai phần ba. Ở ngay chính giữa, khe rãnh hẹp sâu như cái cảng biển, thật là khiến cho bất cứ tên đàn ông nào cũng có thể nảy sinh ao ước được ẩn thân vào cái cảng ấm áp đó.

Tiếp đó, đại tiểu thư kéo khóa trên váy xuống, động tác nhẹ nhàng, chậm rãi trút bộ váy đang mặc trên người xuống. Trong nháy mắt, Sở Phàm cảm thấy huyết khí dâng cao, máu mũi chảy ròng ròng.

Bởi vì… bởi vì trên thắt lưng đại tiểu thư chính là đang thắt một cái đai móc bít tất bằng lụa tơ tằm màu lam. Hai móc trên đai móc vào tất chân màu da trên đùi đại tiểu thư. Giờ phút này, trông đại tiểu thư đặc biệt rất gợi cảm, cái kiểu lựa chọn đai đeo móc nhí nhảnh thế kia, dáng người lại có thể nói là cực phẩm đại mỹ nữ, quả thực là loại gợi cảm hấp dẫn khiến người ta không thể chống cự nổi. Giờ phút này, những đường cong lả lướt trên người đại tiểu thư đã gần như sắp phơi bày trọn vẹn ra trước mắt Sở Phàm. Hắn nuốt nước bọt ừng ực, đồng tử công cũng bạo phát không biết bao nhiêu mà kể, nói tóm lại hắn có ngắm cái đai đeo gợi cảm kia trên người đại tiểu thư cho đến chết luôn chắc cũng mãn nguyện.

Lúc này đại tiểu thư đã ngồi lại trên giường, tháo cái móc tất chân ra, lại chậm rãi cởi cả đôi tất chân ra rồi mới cởi dần đến cái đai đeo móc quanh lưng. Cả một loạt hành động chậm rãi như một bức tranh sinh động khêu gợi tuyệt đẹp, khiến cho người ta xem đi xem lại cả trăm ngàn lần cũng không chán mắt.

Đẹp quá, gợi cảm quá, đại tiểu thư, cô đúng là một thiên sứ thật quyến rũ.

Sở Phàm thì thào nói thầm, nhìn đại tiểu thư thân thể mềm mại, đầu óc hắn bỗng trống rỗng, có chăng chỉ còn nhiệt huyết sôi trào. Vẫn còn may là bao nhiêu năm chăm chỉ phật môn giới luật nên hắn mới có thể bảo trụ được một tia lý trí. Ít nhất là không có trực tiếp chạy tới phá tan cửa phòng đại tiểu thư ra xông vào mà chỉ vươn tay chạm vào màn hình TV, từ khuôn mặt ngọc, cần cổ trắng nõn nà của đại tiểu thư, trượt dần xuống bộ ngực, vòng eo….liền một mạch

Đại tiểu thư tháo đai đeo trên lưng ra thì đi vào phòng tắm luôn. Chỉ chốc lát, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy tí tách.

Sở Phàm thở dài, lại một lần nữa buồn phiền vì lúc trước sao mình lại không trực tiếp gắn camera ở trong phòng tắm của đại tiểu thư với nhị tiểu thư cơ chứ?

Đại tiểu thư đã đi vào phòng tắm rồi, Sở Phàm mới mở máy tính ra, bắt đầu điều tra các tư liệu có liên quan đến Triệu Thanh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận