Sở Phàm không thèm để ý tới vẻ ngạc nhiên của gã bảo vệ kia. Hắn nhìn đồng hồ xem Trần Thiên Minh sắp tới chưa rồi quay đầu nói với Ngân Hồ:
- Khi Trần Thiên Minh tới, cô đi ra ngoài đưa ông ta vào đây. Còn nữa, đưa cả Triệu công tử vào đây luôn.
- Vâng, chủ nhân.
Ngân Hồ nói xong nhận lệnh đi ra.
- Chủ nhân, nếu nó còn mạnh miệng như vậy thì hãy giao cho tôi. Tôi muốn biết thật ra cái miệng của nó cứng hơn hay nắm đấm của tôi cứng hơn.
Kim Cương trừng mắt nhìn gã bảo vệ, ồm ồm nói.
Gã bảo vệ nhìn thấy Kim Cương trước mắt vạm vỡ hùng vĩ trông giống như một toà núi nhỏ thì trong lòng cảm thấy rét lạnh, sợ hãi, nghe xong lời nói của Kim Cương thì lại có một cảm giác vô cùng bất an.
- Lời đề nghị này của anh thật không tệ nhưng chúng ta cứ xem biểu hiện sắp tới của hắn đã.
Sở Phàm thản nhiên nói.
Một lúc sau Ngân Hồ dẫn hai người tới, một người là Trần Thiên Minh, còn người còn lại cũng chính là người mà mấy ngày nay báo chí đã đưa tin khắp nơi về vụ nổ xe trên đường cao tốc trong thành phố, Triệu Hoa.
Lúc Triệu Hoa mới đi vào, gã bảo vệ đã dương mắt nhìn anh chằm chằm. Trên khuôn mặt gã bảo vệ hiện lên vẻ giống như là vừa nhìn thấy ma quỷ vậy.Triệu Hoa đáng lẽ phải chết rồi mới đúng, hai ngày trước anh ta đã phải chết rồi cơ mà, nhưng tại sao bây giờ vẫn còn hiện sờ sờ ra trước mặt gã như vậy. Gã nghĩ thầm liệu mình có phải nhìn thấy quỷ không? Nhưng trong sâu thẳm gã vẫn hiểu được, tất cả chẳng có quỷ quái gì cả mà người trước mắt thật sự là Triệu Hoa. Nói cách khác, đêm hôm đó Triệu Hoa không ngồi trên xe của mình. Chuyện này giống như lời của Sở Phàm đã nói vậy, Triệu Hoa đã được đánh tráo và gã đã bị đùa giỡn.
- Thằng nhóc này, đêm đó mày làm được mấy chuyện giỏi lắm.
Trần Thiên Minh cũng nhận ra người này là gã bảo vệ hôm đó nên lạnh lùng nói.
Sở Phàm chỉ vào Trần Thiên Minh rồi nói với gã bảo vệ:
- Ông ấy chính là Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh. Mày không phải là muốn báo cảnh sát sao? Mày xem, Cục trưởng đã tới đây, mày có gì oan khuất cứ nói với ông ấy.
Gã bảo vệ lo âu nhìn về phía Trần Thiên Minh. Gã nhận ra rằng Trần Thiên Minh quả đúng là Cục trưởng Cục Công an. Hồi trước lúc Trần Thiên Minh lập công trong việc bắt lấy tập đoàn buôn bán thuốc phiện của Hứa Nhạc rồi được đưa ảnh lên báo chí gã cũng đã xem qua. Cho nên bây giờ trông thấy ông gã hiểu rằng người trước mắt quả thực là Cục trưởng mà mấy ngày trước được báo chí đưa lên, Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh.
- Vị này chính là Triệu Hoa, anh ta chưa chết có phải khiến cho mày rất sợ hãi phải không?
Sở Phàm chỉ vào Triệu Hoa, lạnh lùng nói.
- Mày chính là người gài bom vào trong xe của tao phải không? Nói! Là ai sai mày làm như vậy? Tại sao mày phải hãm hại tao?
Triệu Hoa không kìm được lớn tiếng chất vấn gã bảo vệ.
Sắc mặt gã bảo vệ lúc này đã vô cùng khó coi, hai chân gã không kìm được trở nên run rẩy. Gã đã hiểu ra tất cả mọi chuyện. Hoá ra Triệu Hoa vẫn chưa chết, không chỉ vậy hành động hôm đó của gã đã bị Cục trưởng Cục Công an trông thấy tất cả. Còn bây giờ thì sao? Ngoại trừ cái chết thì làm gì còn con đường nào khác cho gã chứ? Đối mặt với việc Triệu Hoa lớn tiếng chất vấn, gã bảo vệ tỏ ra trầm mặc. Tâm thần gã lúc này đang rất hỗn loạn và khủng hoảng khiến cho gã không còn tâm trí nào mà trả lời câu hỏi của Triệu Hoa được. Dường như tiềm thức của gã cũng bảo với gã rằng không thể nói ra bất cứ chuyện gì được.
Trần Thiên Minh cũng kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống trước mặt gã bảo vệ. Hai mắt ông thâm trầm nhìn gã, âm u nói:
- Cậu vẫn không muốn nói à? Cậu vẫn muốn bao che tội lỗi cho người đứng đằng sau hay sao? Hừ, đường sống không chọn mà lại muốn chọn đường chết à?
Gã bảo vệ ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Trần Thiên Minh. Một lúc lâu sau gã mới ngập ngừng nói:
- Các, các người có chứng cứ gì để chứng minh tôi phạm tội? Các người vốn dĩ không có quyền bắt tôi.
- Thật không? Bọn tao đã điều tra thân phận của mày. Mày vốn dĩ không phải là nhân viên bảo vệ của khách sạn Vạn Hào, vậy tại sao mấy hôm trước mày lại ở trong cái khách sạn đó vậy? Còn nữa, nhìn vào bộ dạng biểu hiện của mày lúc đó, lén lút ở bên cạnh chiếc xe của Triệu Hoa, từng này chuyện là đã có thể tạm giam mày lại rồi. Nhưng thật ra về vụ án chiếc xe bị nổ có thể nói, thủ phạm thật sự đằng sau không phải là mày. Chỉ cần mày khai ra tất cả mọi chuyện thì tội trạng của mày chắc chắn được giảm bớt, không phải chịu án trạng tử hình, nhiều nhất là ngồi tù vài năm. Nhưng nếu như mày không chịu khai ra, nhận hết mọi tội lỗi trên vai của mình thì tội trạng của mày không còn là vấn đề ngồi tù vài năm nữa đâu.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
Gã bảo vệ nghi hoặc nhìn về phía Sở Phàm. Gã vẫn cắn chặt răng, không một lời thốt ra.
- Mẹ kiếp!
Một tiếng hét giận dữ vang lên, Kim Cương xông tới trước, trong tay cầm theo một chiếc ghế, ném thẳng nó thẳng vào bàn chân của gã bảo vệ.
- A.a
Gã bảo vệ đau đớn kêu lên một tiếng, khuôn mặt trở nên nhăn nhúm khó coi.
Vẫn còn chưa hết, Kim Cương lại đưa tay nhấc chiếc ghế lên một lần nữa định ném vào bàn chân còn lại của gã bảo vệ. Chỉ cần nhìn vào cách nâng tay cầm ghế đầy sức mạnh của Kim Cương cũng đủ biết số phận của những đầu ngón chân của gã rồi sẽ ra sao. Bàn chân gã lúc này đã bị tróc da bong thịt, đau không nói nên lời. Gã kêu thảm lên một tiếng, khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu dọc theo trán gã chảy ròng ròng xuống dưới.
Trần Thiên Minh im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, chậm rãi phả ra từng làn khói thuốc, lạnh lùng nói:
- Từng đó đau khổ mà cũng không chịu nổi à? Đây chỉ là khúc dạo đầu thôi, đợi tôi đưa cậu đến Cục Công an thì tất cả mới chính thức bắt đầu.
Gã bảo vệ há mồm thở hổn hển, hoảng sợ nhìn Trần Thiên Minh. Mà bây giờ Kim Cương cũng đã nhấc chiếc ghế trong tay lên cao, tựa hồ như muốn đập thẳng xuống người gã.
- Tôi nói, tôi nói, đừng đừng.
Gã bảo vệ vội vàng nói to.
Kim Cương đưa đôi mắt hung hãn nhìn gã, lớn tiếng quát:
- Mau nói!
Gã bảo vệ hơi do dự nhìn về phía Sở Phàm và Trần Thiên Minh, nơm nớp lo sợ hỏi:
- Tôi, tôi có thể không bị ngồi tù không?
Trần Thiên Minh nhìn thấy thái độ của gã bảo vệ đã bắt đầu thay đổi chịu khuất phục thì trầm giọng nói:
- Ngồi tù thì chắc chắn là phải chịu rồi, nhưng không đến tội chết. Nếu như thái độ của cậu thành khẩn một chút, khai ra tất cả mọi chuyện thì tôi sẽ ra mặt giúp đỡ cho cậu cái án hai ba năm tù có thời hạn. Nhưng nếu như cậu không hợp tác nhiệt tình thì sẽ phải ngồi tù năm sáu năm hoặc lâu hơn nữa không biết chừng. Cái này tuỳ cậu quyết định.
Gã bảo vệ sợ hãi nhìn về phía bọn Sở Phàm, cuối cùng ánh mắt gã dừng ở trên người Triệu Hoa, dường như trong lòng đã hạ quyết tâm, gã từ từ nói:
- Triệu công tử, người thực chất muốn hại anh không phải là tôi. Anh cũng đừng trách tôi, tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh người khác, không thể tự quyết định được.
- Tao với mày không thù không oán. Dĩ nhiên tao biết mày không muốn hãm hại tao, nói đi, rốt cuộc là ai, ai ở phía sau sai khiến mày?
Triệu Hoa hỏi.
- Là, là.
Gã bảo vệ ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng đem tất cả nói ra miệng:
- Đó chính là Hà tổng, chủ tịch của Công ty Bất động sản Kim Khoa.
- Hà Trường Thanh, quả nhiên là Hà Trường Thanh. Thằng cha này đã cướp công ty Kim Khoa của nhà họ Triệu tao mà vẫn còn chưa cam tâm, muốn hại chết cả tao, thật là lòng dạ thú vật.
Triệu Hoa tức giận nói.
- Nhưng ngoài Hà Trường Thanh còn có một người khác nữa phải không? Có phải còn một người nữa đã liên kết với Hà Trường Thanh gây ra chuyện này? Hoặc là đằng sau Hà Trường Thanh có còn người nào sai khiến nữa không?
Sở Phàm hỏi.
- Chuyện này.. Cho tới bây giờ đều là do Hà Trường Thanh liên hệ với tôi thôi. Còn chuyện đằng sau có còn người nào khác không tôi cũng không nắm rõ.
Trần Thiên Minh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Hà Trường Thanh trước kia liên lạc với cậu như thế nào? Ông ta có dặn dò cậu là phải hãm hại Triệu Hoa không?
- Đúng thế, ông ta tuy không nói rõ ràng ra nhưng tôi cũng đoán được. Ông ta giao nhiệm vụ cho tôi là phải canh chừng cho A Thành, để cho A Thành gài bom vào xe của Triệu, Triệu công tử thành công. Cuối cùng còn bảo tôi phải xác minh rằng Triệu công tử đã thật sự ngồi trên xe của anh ấy chưa.
Gã bảo vệ nói.
- Như vậy những lúc Hà Trường Thanh gặp gỡ, sai khiến cậu không để lại chứng cớ gì sao? Hay nói cách khác, cậu không thể cung cấp chứng cứ gì chứng minh Hà Trường Thanh sai khiến cậu làm ra những chuyện như thế này à?
Trần Thiên Minh trầm giọng hỏi.
- Hà Trường Thanh liên lạc với tôi rất cẩn thận. Tôi không có chứng cứ gì chứng minh cả.
Gã bảo vệ hơi hoảng sợ nói.
Trần Thiên Minh nhíu nhíu mày nói:
- Không có thật à? Cậu nghĩ thật sự không có sao?
Gã bảo vệ kinh hoàng, nghĩ ngợi một lúc, bỗng gã giật mình nói:
- Đúng rồi, tôi ở khách sạn Vạn Hào chính là do gã một tay sắp xếp. Còn nữa, gã còn nói sau khi mọi chuyện thành công sẽ đưa tôi ra khỏi thủ đô, cho tôi một khoản tiền.
- Vậy sao? Như vậy thì Hà Trường Thanh muốn mày chừng nào rời khỏi đây?
Sở Phàm trầm giọng hỏi.
- Chính là mấy ngày gần đây, ông ta đã gọi điện thoại cho tôi.
Gã bảo vệ nói.
Sở Phàm nghe vậy thì nhìn về phía Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh lúc này cũng đang nhìn hắn, hai người sau đó nở ra một nụ cười hiểu ý với nhau. Trần Thiên Minh nói:
- Tốt lắm, vậy mấy ngày này cậu cứ tỏ ra bình thường như trước kia, tôi sẽ không đưa cậu đến Cục Công an. Nhiệm vụ của cậu trong mấy ngày sắp tới chính là đợi điện thoại của Hà Trường Thanh. Tuy nói mấy ngày nay cậu được phép hành động bình thường nhưng cậu cũng đừng dại dột đùa giỡn gì cả, tôi sẽ phái người theo sát phía sau cậu, nhất cử nhất động của cậu tôi đều nắm trong tay. Nếu cậu dám dại dột ngầm nói cho Hà Trường Thanh một chút tin tức gì thì cậu sẽ lập tức bị vào tù ngay.
- Không dám, không dám! Ông thấy đó, tôi làm sao mà dám nói thật với Hà Trường Thanh chứ. Đây chẳng phải là muốn chết à?
Gã bảo vệ vội vàng cười xoà nói.
- Vậy lựa chọn của mày là sáng suốt đó. Vụ án chiếc xe bị nổ là do Cục trưởng Trần đích thân đảm nhiệm. Nhất định phải bắt được tên hung thủ đứng đằng sau, cho dù hắn là ai cũng phải để pháp luật xét xử. Cho nên Hà Trường Thanh cuối cùng chắc chẵn cũng phải vào tù. Mày hợp tác với cảnh sát chính là một con đường sống đầy sáng suốt.
Sở Phàm nói.
- Đúng, anh nói đúng.
Gã bảo vệ kính cẩn nói.
- Đúng rồi, đêm đó người thanh niên vào bên trong chiếc xe của Triệu công tử gài bom tên là A Thành à?
Sở Phàm đột nhiên hỏi.
- Đúng vậy.
Gã bảo vệ đáp lời.
- Vậy mày có biết hắn hiện đang ở đâu không?
Sở Phàm trầm giọng hỏi.
- Chuyện này thì không thể nói chính xác được. Hắn ta không có chỗ ở cố định, tôi với hắn cũng chẳng qua chỉ liên lạc qua điện thoại với nhau thôi.
Gã bảo vệ nói xong định đưa tay lấy di động của mình. Nhưng lúc này gã mới phát hiện ra rằng hai tay của mình đã bị buộc chặt.
Sở Phàm thấy thế thì tiến tới đích thân cởi trói cho gã. Đúng lúc này thì bỗng nhiên di động của gã đổ chuông. Trong khoảnh khắc, mọi người trong căn phòng đều hồi hộp bật dậy. Sở Phàm đưa tay ra hiệu cho gã bảo vệ, ý nói gã hãy nhấc điện thoại lên. Gã bảo vệ nhìn vào màn hình di động thì nhận ra là do A Thành gọi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...