Cận Chiến Bảo Tiêu

 
Lí Kiệt bị Lôi Chiến đánh ngã xuống đất, hắn biểu tình thống khổ tay ôm chặt chỗ đầu gối phải, nghe được giọng điệu thắng lợi của Lôi Chiến liền lập tức lửa giận trong lòng tăng vọt, chỉ là trước mặt chuyện thật đúng là hắn đã bị đánh ngã xuống đất, đầu gối chạm một cái đều đau đến tận xương, cố cũng không đứng dậy nổi, chỉ biết căm tức nói:
 
- Có giỏi thì hôm nào chúng ta tái đấu một lần, tao nhất định sẽ đánh cho mày răng rơi đầy đất!

- Tao lúc nào cũng có thể phụng bồi, tuy nhiên lần này. Mày thua!
 
Lôi Chiến lạnh lùng nói rồi hướng về phía ba người bạn cùng phòng và Sở Phàm đi đến. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười chiến thắng, ba huynh đệ của hắn cũng không khỏi cao hứng, đều dang tay ôm lấy Lôi Chiến, trong mắt Sở Phàm cũng toát ra một thần sắc vui mừng. Dù sao Lôi Chiến đều khắc ghi lời hắn nói, xuất sắc đem Lí Kiệt đánh ngã.

Lúc này, một tiếng quát chợt trống rỗng vang lên:
 
- Lôi Chiến, còn muốn chạy à. Để Trương Uy tao tiếp mày!

Ngay lập tức, tên võ sinh mang đai đỏ bên hiệp hội Tae Kwon Do hét lớn một tiếng, nhằm hướng Lôi Chiến nhảy lên, thân thể bay lên, tung một cú đá vô cùng linh hoạt, sắc bén hướng về cổ của Lôi Chiến. Chiêu Đằng không phách thối này của Trương Uy luận về lực đạo hay tốc độ đều phải hơn gấp ba lần so với Lí Kiệt, mặt khác Lôi Chiến lúc này đã hoàn toàn quay về hướng khác.
 
Kì thật cho dù là hắn đối mặt với Trương Uy thì cũng không nắm chắc có thể đỡ một cước này bởi vì một cước này của Trương Uy thực là tốc độ quá nhanh, bằng vào trình độ của Lôi Chiến hiện nay căn bản không thể né tránh, huống chi là giờ này hắn lại quay lưng lại!

- Lôi Chiến, cẩn thận sau lưng, Trương Uy hắn…
 
Ba người bạn cùng phòng của Lôi Chiến không kìm nổi hô lên một tiếng. Lôi Chiến nghe vậy liền quay lại, liền thấy được một cước của Trương Uy đang bay tới, thì không khỏi ngây ngẩn cả người quên cả phản ứng!

Kì thật ngay lúc Trương Uy hét lớn một tiếng Sở Phàm đã thấy Trương Uy lăng không đá tới Lôi Chiến, hắn biết rằng với trình độ Lôi Chiến hiện tại căn bản không thể tiếp một cước này, huống chi giờ Lôi Chiến lại đưa lưng về phía Trương Uy. Nếu hắn không ra tay, nhất định Lôi Chiến sẽ bị đánh ngã tại đương trường.

Cho đến nay, Sở Phàm không hề muốn hiển lộ thân thủ của mình trước mặt người ngoài, bởi vì hắn cảm thấy còn chưa đến thời cơ, hơn nữa hắn trong lòng luôn ghi nhớ bốn chữ sư phụ tặng hắn trước khi đi – Tiềm Long thận dụng!

Nhưng hiện tại, nếu hắn không ra tay nhất định Lôi Chiến sẽ bị một cước của Trương Uy cho đo ván đương trường, hơn nữa một khi đá trúng cổ vậy hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Đối với tình huống này, Sở Phàm không thể không ra tay, một nguyên nhân khắc chính là hắn nổi giận bởi vì hắn không quen nhìn loại tiểu nhân tập kích sau lưng người khác thế này!


Cho nên vừa lúc Lôi Chiến quay lại, Sở Phàm thân hình vừa động liền trực tiếp vọt tới trước mặt Lôi Chiến, mà cú đằng không phách thối của Trương Uy cũng đã mang một lực đạo hùng mạnh đánh đến, Sở Phàm ánh mắt lạnh lùng, tiến lên một cách mạnh mẽ, như du long xuất ra một trong tam đại cầm nã thủ của Nam Thiếu Lâm: Long trảo thủ, ngón tay phải cong lại thành câu, tựa như linh xà chụp vào huyệt Tam Lý trên đùi phải Trương Uy. Ngay lập tức Trương Uy liền cảm thấy đùi phải dậy lên một cơn đau chết lặng, không ngờ lại không thể xuất ra nửa điểm lực, tuy vậy Trương Uy luyện đến đai đỏ cũng không phải nói chơi, liền tiếp chân trái dựa thế hướng về Sở Phàm toàn lực đá tới. Sở Phàm cười lạnh, tay trái co lại thành long trảo, còn chưa chờ chân trái Trương Uy đá ra, tay trái Sở Phàm đã bắt được huyệt Tam Âm Giao trên chân trái, lập tức chân trái Trương Uy cũng chết lặng!

Sở Phàm liền phản một đòn, lập tức cả người Trương Uy trên không trung liền ngã "bùm" xuống đất, không ngờ khi ngã xuống đất hai chân Trương Uy lại quỳ xuống đất, quỳ gối trước mặt Sở Phàm, hắn muốn đứng lên nhưng hai chân gặp cơn đau làm cho chết lặng, muốn động đậy cũng không động đậy nổi.

Biến cố trong nháy mắt này khiến người trong sân khiếp sợ không thôi, tất cả bọn họ đều ngấy ngốc cả người. Hết thảy biến hóa quá nhanh và đột ngột, bọn họ không ai thấy được rõ ràng tại sao Trương Uy lại quỳ rạp như thế. Đương nhiên không phải Trương Uy tự mình quỳ rạp xuống đất, bọn họ không khỏi hướng mắt về phía Sở Phàm, trong lòng đầy khiếp sợ và nghi hoặc, thầm nghĩ, chẳng lẽ là tên tiểu tử này trong chớp mắt đem Trương Uy đánh ngã xuống đất.

Tĩnh, hiện trường một mảnh yên tĩnh, không ai nói chuyện, không có một tiếng động nào vang lên, mọi người đều chìm đắm trong khiếp sợ!

Những điều này hết thảy đều rất khó tin, trong lòng bọn họ quả thực không thể tin được chuyện trước mắt là thật, bởi vì bọn họ không thể nhìn ra quá trình Trương Uy bị đánh lăn ra đất là như thế nào!

- Đây là tác phong của Tae Kwon Do bổng tử quốc sao? Cái ngươi đánh thua lại không có dũng khí nhận thua, ngược lại áp dụng thủ đoạn đê tiện thấp hèn đánh lén sau lưng. Hành động của các ngươi là vũ nhục hai chữ "võ đức"!
 
Sở Phàm lạnh lùng nói.

Khuôn mặt Trương Uy đỏ bừng, căm tứ nhìn Sở Phàm hét lên:
 
- Mày đã làm gì tao? Tại sao hai chân của tao không có cảm giác gì cả?

- Mày yên tâm, tao đã hạ thủ lưu tình rồi. Còn nếu không hai chân của mày đã sớm bị phế rồi!
 
Sở Phàm lạnh lùng nói.

Lôi Chiến lúc này cũng đã phục hồi tinh thần, hắn biết vừa rồi nếu Sở Phàm không ra tay cứu giúp thì có lẽ giờ này hắn đã sớm nằm trên mặt đất rồi, liền không khỏi cảm kích nói:
 
- Người anh em, cảm ơn anh vừa rồi đã ra tay cứu giúp!

Sở Phàm nghe vậy liền lạnh nhạt cười, nói:

 
- Không cần khách khí, hành vi của hắn quá mức đê tiện. Tôi thật sự nhìn rất ngứa mắt!

Lúc này người bên hội Tae Kwon Do đã tiến lại đây, bọn họ đem đám người Sở Phàm và Lôi Chiến vây lại. Tiếp theo, nhóm hội viên Tae Kwon Do liền chủ động nhường ra một con đường, một người trẻ tuổi chậm rãi đi tới, người thanh niên này mang đai lưng màu đen, võ phục cũng có màu đèn, trên áo viết số 2 La Mã. Nói cách khác, người này là một cao thủ đai đen nhị đẳng Tae Kwon Do

Người thanh niên này đi tới liền sử dụng tiếng phổ thông Hoa Hạ có một chút cứng nhắc hỏi:
 
- Trương Uy, có chuyện gì thế?

Sở Phàm nhìn ra thanh niên này là cao thủ đai đen Tae Kwon Do. Thường có thể đạt đến cấp bậc đai đen tuyệt đối là cao thủ. Đai đen và đai đỏ nói qua có vẻ là chỉ kém một giai đoạn, nhưng nếu muốn từ đai đỏ lên đai đen thì quá trình tu luyện còn cách xa vạn dặm.Tuy nhiên khiến cho Sở Phàm kinh ngạc chính là người thanh niên trước mắt này tuổi còn trẻ không ngờ đã là cao thủ đai đen nhị đẳng, xem ra cũng có thể xem là thiên tài võ học à!

- Hội trưởng, Lôi Chiến bọn họ khi dễ hiệp hội Tae Kwon Do của chúng ta, không ngờ đến đả quán khiêu chiến!
 
Một ít người biết chuyện trong hiệp hội Tae Kwon Do đã muốn châm ngòi xung đột.

Sở Phàm nghe vậy trong lòng liền nổi giận, hắn hỏi Lôi Chiến đang đứng bên cạnh:
 
- Anh bạn, tên đai đen nhị đẳng này là ai?

Lôi Chiến nghe vậy trong lòng hơi kinh ngạc, sinh viên đại học Yến Hoa ai mà không biết phó hội trưởng hiệp hội Tae Kwon Do, lúc này hắn liền đáp:
 
- Hắn gọi là Kim Triết Nguyên, người Hàn Quốc, là lưu học sinh ở trường chúng ta, đồng thời cũng là phó hội trưởng hiệp hội Tae Kwon Do.

Kim Triết Nguyên lúc này quay đầu nhìn về phía bọn Sở Phàm, Lôi Chiến. Hắn sai người của hiệp hội Tae Kwon Do đưa Lí Kiệt cùng Trương Uy đi, tiếp theo dùng một giọng tiếng phổ thông cứng nhắc không chuẩn lắm nói:
 
- Là mày đánh bại Lí Kiệt và Trương Uy ư?

 
Kim Triết Nguyên lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lôi Chiến, ánh mắt thâm trầm, ngạo mạn, còn ẩn ẩn một tia không ai bằng. Sở Phàm đứng bên cạnh Lôi Chiến nhưng do dáng người đơn bạc, không có gì thu hút, nên hắn cho rằng chính Lôi Chiến dáng người khôi ngô rắn chắc đã đem Lí Kiệt và Trương Uy đánh bại.

Lôi Chiến đón lấy ánh mắt Kim Triết Nguyên, không hề sợ hãi nói:
 
- Hiệp hội Tae Kwon Do các ngươi quá mức càn rỡ, Lí Kiệt thách đấu với tôi bị tôi đánh bại, không ngờ người hiệp hội Tae Kwon Do không phục, không dám nhận thua!

- Xem ra thân thủ của mày rất cao, vậy tao với mày luận bàn một chút.
 
Kim Triết Nguyên giọng trầm xuống, nói từng chữ một.

Lôi Chiến nghe hàm ý đùa bờn dày đặc trong giọng điệu của Kim Triết Nguyên, trong lòng giận dữ, thầm nghĩ con mẹ nó bổng tử quốc cũng dám ở quốc gia của tao khinh người quá đáng! Hắn tức giận nói:
 
- Đánh thì đánh, lão tử sợ gì mày!
 
Nói xong liền muốn động thân lao ra. Lúc này Sở Phàm liền ra tay ngăn cản, Sở Phàm nhìn ra Lôi Chiến tuyệt đối không phải là đối thủ của Kim Triết Nguyên, hơn nữa hắn cũng không muốn đem sự tình nháo lớn đến mức không thể vãn hồi.

Sở Phàm ngăn cản Lôi Chiến, chậm rãi nói:
 
- Anh bạn là người Hàn Quốc?

Kim Triết Nguyên nghe vậy liền liếc mắt nhìn Sở Phàm một cái, ánh mắt giống như là đang nhìn một tên khất cái ven đường, tràn đầy khinh miệt, lúc sau mới khinh thường đáp:
 
- Đúng vậy!

- Nước Trung Quốc chúng tôi với nước của anh bạn là bang giao. Anh bạn nếu là từ Hàn Quốc đến nước chúng tôi du học vậy là khách của nước chúng tôi. Đối với khách chúng tôi dùng lễ đối đãi. Chuyện hôm nay chỉ là một hồi hiểu lầm, cả hai bên đều sai cả. Vậy trời cao biển rộng tại sao hai bên không nhường một nước nhỉ?
 
Sở Phàm không để ý đến ánh mắt coi rẻ của Kim Triết Nguyên, tận lực tâm bình khí hòa.

- Theo lời các ngươi, lịch sử Trung Quốc lâu đời, trong đó lưu truyền tới nay vô số loại võ thuật. Tao chỉ là dùng Tae Kwon Do của nước chúng tao tỉ thí với võ thuật Trung Quốc của các người mà thôi. Chẳng lẽ các người không dám sao?
 

Kim Triết Nguyên gây sự nói.

- Nước Trung Quốc chúng tôi truyền lưu võ thuật đúng là nhiều không kể xiết, hơn nữa tất cả đều ảo diệu cao thâm. Tuy vậy con cháu Hoa Hạ chúng tôi tu tập võ thuật chỉ là để cường kiện thân thể, tu tâm tính, không phải là để tranh cường háo thắng, diễu võ dương oai!
 
Sở Phàm dừng một chút, lạnh nhạt nói:
 
- Chẳng lẽ Tae Kwon Do của Hàn Quốc các người là để tranh cường háo thắng sao?

- Mày…
 
Kim Triết Nguyên sắc mặt trầm xuống, nói:
 
- Như vậy chuyện hôm nay mày định thế nào?

- Hôm nay sai là ở hiệp hội Tae Kwon Do các người mà không phải là ở chúng tôi.
 
Sở Phàm nói tiếp.
 
- Lôi Chiến và Lí Kiệt tỉ thí, Lí Kiệt bị đánh bại, không ngờ Trương Uy của hiệp hội Tae Kwon Do các người không chịu thua, thừa dịp Lôi Chiến xoay người sang chỗ khác âm thầm đánh lén, Kim hội trưởng nói xem, Trương Uy làm vậy là đúng hay sai? Có nhục hai chữ "Võ đức" hay không?.

Kim Triết Nguyên nghe vậy sắc mặt hơi giật, lập tức cười lạnh, nói:
 
- Trương Uy cho dù có sai thì cũng phải do hiệp hội Tae Kwon Do chúng tao trừng phạt, tại sao mày lại liên quan vào? Chúng mày làm vậy là coi thường hiệp hội Tae Kwon Do chúng tao. Cho nên chúng mày cũng phải trả giá!

Giọng điệu càn rỡ của Kim Triết Nguyên cứ như trong mắt hắn mọi người không đáng nhắc tới, chỉ cần nguyện ý, hắn có thể bắt bất cứ kẻ nào phải trả giá thảm trọng như nhau. Giọng điệu như vậy thực sự là khiếm tẩu!

Sở Phàm nghe vậy trong lòng giận dữ, hai mắt lóe lên, sắc bén như dao, lạnh như băng nhìn về phía Kim Triết Nguyên!

Cùng lúc đó, giữa sân liền dần dần nổi lên một cỗ lãnh ý sắc bén, mỗi người trong sân dường như đều cảm giác được một cỗ không hiểu áp lực, mà áp lục này rõ ràng phát ra từ người có vẻ không có gì thu hút Sở Phàm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận