Cân Cả Thiên Hạ
[ T/G: Mấy cái đoạn tiên bảo hay vũ khí mọi người lướt qua cũng được nhé, mấy đoạn đó là tác đang tự phê pha, ảo tưởng ra bản thân sở hữu bảo vật như vậy. Đối với tác thì cảm thấy thú vị nhưng đối với mọi người hẳn không thú vị chút nào. Thấy cũng thương mọi người nhưng mà thôi cùng kệ, dù sao miễn tác sướng là được rồi, mọi người khó chịu kệ mọi người. Cảm ơn cả nhà đã thấu hiểu:)) ]
- --o0o---
Sau khi nhìn qua Quỷ Kiếm thì hắn liền nhìn qua Phong Phong cùng Hồng Hồng.
꧁༺. Sinh Mệnh Dây Chuyền.༻꧂
Linh Tính: 8
Đẳng Cấp: Tiên bảo cấp 2.(**)
Luyện Khí ( Cường Hóa): +3(nâng cao thuộc tính 9%)
Quán Chú: Không.
Linh văn: Không.
Huyết tế: Không.
Huyết Luyện: Không.
Khảm: Không.
Tính năng đặc biệt:
+ Nâng cao sinh mệnh chủ nhân lên 20%(+1%)
+ Nâng cao khả năng tự chữa lành của chủ nhân lên 20%(+1%)
+ Tạo ánh sáng phòng hộ.( Rút đi 20%(+1%) lượng máu của chủ nhân hiện tại tạo nên một huyết sắc phòng hộ y, huyết sắc phòng hộ y(áo giáp máu) có năng lực hấp thụ tất cả mọi công kích. Giới hạn của của phòng hộ y bằng 10(+1%) lần lượng máu của chủ nhân tiêu hao.)
꧁༺. Hấp Huyết Đai Lưng.༻꧂
Linh Tính: 9
Đẳng Cấp: Tiên bảo cấp 3.(***)
Luyện Khí ( Cường Hóa): +3(Gia tăng 10% thuộc tính trang bị).
Quán Chú: Không.
Huyết tế: Không.
Linh văn: Không.
Huyết Luyện: Không.
Khảm: Không.
Tính năng đặc biệt:
+ Nâng cao khả năng bộc phát của chủ nhân lên 5%(+1%).
+ Nâng cao sinh mệnh chủ nhân lên 30%(+1%)
+ Nâng cao khả năng tự chữa lành của chủ nhân lên 30%(+1%)
+ Tạo ánh sáng phòng hộ.( Rút đi 50%(+1%) pháp nguyên của chủ nhân hiện tại tạo nên một pháp nguyên thuẩn có khả năng hấp thụ 10(+1%) lần sát thương tương đương với chủ nhân đã tiêu hao, đồng thời chuyển hóa 10%(+1%) sát thương thành sinh cơ bồi bổ cho chủ nhân.)
[ Chú ý: Bảo vật có đẳng cấp thấp hơn yêu người sử dụng. (VD: XD có tu vi Tinh Quân Cảnh mặc trên người một bộ pháp bảo.) Sau khi sử dụng độ bền giảm mạnh, chênh lệch quá lớn có thể trực tiếp hủy đi bảo vật. Chỉ có những bảo vật tương thích về đẳng cấp, hệ thì mới có thể phát huy ra sức mạnh hoàn mỹ nhất.]
Sau khi nhìn qua thông tin của Tiểu Phong cùng Tiểu Hồng thì hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, có thể nói Tiểu Phong(Hấp Huyết Đại Lưng) cùng Tiểu Hồng(Dây Chuyền Sinh Mệnh) là nhưng bảo vật vô cùng hiếm.
Từ trung thiên cho đến cao thiên hắn gặp qua vô số bảo vật nhưng chưa có một bảo vật nào lại mang theo thuộc tính khủng bố như Tiểu Phong cùng Tiểu Hồng cả. Đúng là gà nhà nuôi được có khác( Ý nói hai cái bảo vật kia là do Xuân Đức tự mình vun đắp mà thành khác biệt so với mấy thứ đồ cướp được.)
Tiếp sau đó hắn nhìn qua tất cả bảo vật của bản thân một lượt. Xem xong hắn liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Bây giờ hắn muốn mạnh lên chỉ có 3 con đường, con đường thứ nhất chính là luyện khí, tăng đẳng cấp bảo vật lên. Con đường thứ 2 là nâng cao tuyệt kỹ cùng lĩnh vực, có điều con đường này cực kì khó mấy năm trời ròng rã ngày nào hắn cũng chăm chỉ tập luyện nhưng tiến bộ là vô cùng chậm chạp, chưa thấy tí gì gọi là khởi sắc cả.
Còn con đường thứ ba chính là cắn nuốt sinh vật cao hơn bản thân, bây giờ nếu hắn cắn nuốt đám cường giả Tinh Vương Tiên Cảnh thì sẽ gia tăng một chút về thân thể cùng thần hồn nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi, rất không đáng kể. Trừ khi có đại lượng thức ăn thì mới có thể tăng nhanh chóng.
Chung quy đi được đến bước này rồi, muốn bước thêm một bước nhỏ nào nữa cũng là vô cùng khó khăn. À thực ra vẫn còn một con đường nữa để tăng lên thực lực, có điều con đường kia vô cùng mờ mịt. Con đường kia chính là chờ đợi lần thức tỉnh thứ 2 của hắn.
Thở dài hắn cảm thấy có chút bất lực, lúc này đây hắn ngồi dậy lấy ra một điếu thuốc để hút. Nhìn lên bầu trời hắn cười nhạt nói:
" Có lẽ ta nên tự biết thỏa mãn với những gì đang có. Ta đã quá tham lam rồi. Mà cũng đến lúc đi ra bên ngoài nhìn xem một chút. "
Nói xong hắn liền biến mất tại chỗ, một giây sau đó hắn liền xuất hiện tại trước ngôi nhà nhỏ của Lam Nguyệt, nhìn vào căn nhà hắn lên tiếng gọi:
" Đầu đất đi ra ngoài này ta có chuyện muốn nói."
Không qua bao lâu thì một thiếu nữ xinh đẹp mang theo một con thỏ mập chạy ra ngoài căn nhà đi tới trước mặt Xuân Đức cung kính chào:
" Xin chào đại sư, đại sư có điều gì căn dặn? "
Xuân Đức lúc này nhìn qua nàng ta một cái, lại nhìn con thỏ mập đang trên đầu nàng. Bắt gặp ánh mắt hắn con thỏ mập kia nhanh chóng nấp phía Lam Nguyệt. Xuân Đức lúc này mới lấy ra một đống sách cùng vài cá rương lớn nói:
" Trong thời gian ta không ở đây ngươi chỉ có thể ở tầng 1 nơi này nghe chưa. Còn đây là sách luyện khí ngươi nhất định phải học xong lúc ta quay lại, còn những thứ này là để cho ngươi tu luyện cùng luyện tập. Nếu có biểu hiện tốt thì ta cũng có thể cho ngươi nêu ra một cái yêu cầu. Còn đây là thứ để ngươi có thể liên lạc với ta."
Xuân Đức ném cho Lam Nguyệt một viên châu màu đỏ sau đó thì liền rời đi, thân ảnh hắn mờ nhạt dần sau đó liền tan biến mất. Sau khi Xuân Đức rời đi được một lúc thì Lam Nguyệt lúc này mới dám ngẩng đầu lên.
Nhìn mấy cái rương lớn cùng một đống sách lớn như cái núi nhỏ thì Lam Nguyệt cảm thấy cực độ bất đắc dĩ, nàng không có một chút hứng thú nào với luyện khí nhưng hết lần này đến lần khác nàng phải học, lại còn phải học cho thật tốt.
Còn thỏ ngọc phía sau lưng của Lam Nguyệt nhìn thấy Xuân Đức đã rời đi thì nó lại mới bò lên vị trí lúc trước.
" Tiểu thư, vì sao chúng ta không bỏ trốn. Một khi rời khỏi đây thì người kia cũng không tìm được chúng ta."
Nghe được Tiểu Ngọc nói thì Lam Nguyệt cười khổ nói:
" Tiểu Ngọc em nói chúng ta phải trốn đi đâu, chúng ta có thể trốn được sao. Đừng nhìn nơi đây là cả một mảnh thiên địa không nhìn thấy điểm cuối nhưng thực tế cũng chỉ là một nơi bị người kia khống chế mà thôi, chúng ta trốn không thoát, trừ khi người kia muốn thả chúng ta đi."
Con thỏ mập nghe vậy thì hoảng sợ, nó lúc bối rối nói:
" Tiểu thư, vậy chúng ta nên làm sao bây giờ, chẳng lẽ tiểu thư muốn ở lại nơi đây cả đời sao? "
Lam Nguyệt lúc này cười nói:
" Làm sao có thể chứ, tỷ nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, một ngày nào đó sẽ đánh thắng người xấu kia rồi mang theo tiểu ngọc thoát khỏi nơi đây. Tiểu Ngọc có tin Nguyệt Tỷ không."
Con thỏ mập nghe vậy thì ngay lập tức gật đầu nói:
" Tiểu Ngọc tin Nguyệt tỷ nhất định sẽ làm được, sẽ đánh thắng người xấu sau đó rời đi."
Lam Nguyệt nghe vậy thì cười tươi như hoa nhưng vào đúng lúc này một âm thanh mang theo sự trêu chọc truyền thẳng vào trong đầu nàng.
" Tiểu nha đầu rất có chí khí đấy, ta đợi ngày đó. Nhưng trước khi mơ đến ngày đó thì lo học xong đống sách kia đi. Vốn ta định cho nha đầu người 1 tháng nhưng giờ thì nữa tháng ta sẽ quay lại kiểm tra."
Nghe được âm thanh này thì cả người Lam Nguyệt thoáng cái cứng ngắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...