Sáng ngày hôm sau.
Ngay khi Xuân Đức còn đang tu luyện thì bất ngờ cảm ứng được có điều khác lạ, ngay lập tức hắn liền mở mắt ra, có điều rất nhanh trên mặt hắn lại xuất hiện nụ cười.Hắn lúc này đứng dậy đi ra bên ngoài.
Lúc này đây tại bên ngoài trận pháp nơi Xuân Đức ở lại, Vũ Y mang theo Sói Mập cùng tiểu nam hài quay trở về. Ngay khi ba người vừa xuất hiện thì trận pháp liền tự động được mở ra, lộ ra khung cảnh thật sự ở phía sau. Lúc này đây Xuân Đức cũng đã ra ngoài nhìn thấy Vũ Y, Sói Mập cùng một tiểu nam hài thì hắn khẽ cười nói:
" Trở về là tốt rồi, đi vào trong đi."
Vũ Y sau khi nhìn thấy Xuân Đức thì hòn đá trong lòng cũng bỏ xuống, không hiểu vì sao khi không ở gần nhau thì nàng luôn có cảm giác lo lắng như vậy. Nhẹ gật đầu mỉm cười, nàng mang theo 2 người khác đồng thời đi vào bên trong, sau khi cả ba vào trong thì trận pháp phía bên ngoài lại một lần nữa khép lại.
Vừa vào trong này thì Xuân Đức liền hướng Vũ Y ôn hòa nói:
" Cả một ngày không nghĩ rồi, em đi nghỉ trước đi. Nghỉ ngơi vài ngày, vài ngày sau có việc quan trọng đấy."
Vũ Y nghe vậy thì liền nở một nụ cười, nàng nhẹ gật đầu một cái sau đó tìm một nơi để khôi phục lại thể lực cùng tiên lực đã tiêu hao. Trước khi đi nàng cũng không quên mang theo tiểu nam hài theo mình.
Nhưng lúc này Xuân Đức lại ngăn lại nói:
" Không cần, em cứ đi nghỉ đi. Đứa bé để anh chăm sóc."
Đã Xuân Đức nói như vậy thì nàng cũng không cố gắng kiên trì. Nháy mắt một cái nàng cười nói:
" Đã vậy anh hai tự mình làm đi nhé, em nghỉ sớm chạy suốt cả đêm mệt muốn chết luôn."
Nói xong nàng liền đi vào bên trong tìm chỗ nghỉ ngơi.
Vũ Y đi rồi thì nơi đây chỉ còn có Xuân Đức, Sói Mập cùng với một đứa bé. Nhìn thằng bé còn chưa tới 10 tuổi, cả người vết thương đang nằm trên lưng Sói mập thì hắn cảm thấy có phần gì mất mát, đúng là cuộc sống mà.
Nếu như hắn không cứu mấy đứa bé kia về một nơi thì cũng không có ngày hôm nay. Đôi khi hắn lại cảm thấy hối hận với những quyết định của mình. Có lẽ hắn không thích hợp làm người tốt. Chung quy làm ác nhân vẫn dễ hơn người tốt.
Ôm đứa bé từ trên lưng Sói Mập xuống, mang nó đặt lên cái giường của hắn. Kéo lại chăn đắp lại cho nó xong thì hắn mới đi ra bên ngoài.
Nhìn Sói Mập cứ lặng yên nằm ở đó không nói lời nào thì hắn vỗ vỗ đầu nó an ủi:
" Cuộc sống nghiệt ngã là vậy, không chết đã là điều may mắn, cũng đừng tự trách bản thân. Thù hận nuôi ta lớn nhưng cũng đừng để thù hận làm lu mờ lí trí."
Quay đầu nhìn qua Xuân Đức, bắt gặp ánh mắt chân thành của hắn thì Sói Mập nhẹ gật đầu, nó nghiêng đầu khẽ dụi vào tay Xuân Đức biểu hiện sự thân thiết. Ở tận sâu bên trong ánh mắt của nó lúc này lại hiện lên ngọn lửa khát vọng.
Tiếp sau đó hai chủ tớ lại giống như mọi khi, Sói Mập nằm quận người lại còn Xuân Đức thì lại ngồi tựa vào bụng của Sói Mập nằm nghỉ ngơi.
.....
Đang tựa lưng vào Sói Mập nghỉ ngơi, Xuân Đức lúc này chợt nhớ đến điều gì đó quan trọng. Hắn lúc này dùng giọng ôn hòa nói:
" Mập mạp đợi ngươi khỏe rồi thì sẽ có đồ tốt cho ngươi. Ta vừa vào bên trong Thương Thành Tiên Vực mua được không ít thứ tốt. Không qua bao lâu mập mạp người cũng sẽ là Hằng Quân Tiên Cảnh, ngươi cảm thấy vui không? "
Nghe được lời nói của chủ nhân, Sói Mập lại có chút buồn buồn nói ra:
" Dù có là Hằng Quân Tiên Cảnh thì Tiểu Kim vẫn là kẻ vô dụng, không khác gì bây giờ cả. Gặp phải địch nhân chỉ có thể chạy trốn. Cũng không thể giúp ích được gì cho chủ nhân."
Không có mở mắt ra, Xuân Đức lúc này nhếch môi khẽ cười nói:
" Cái gì cũng cần phải có thời gian để phát triển không thể nóng vội được, với ai bảo khi mập mạp ngươi lên Hằng Quân Tiên Cảnh là vô dụng, tới lúc đó sẽ có một cái thần thông thức tỉnh. Quan trọng hơn là lúc đó ngươi có thể điều khiển được hai con rối vương giả sơ cấp rồi,khác biệt hoàn toàn so với bây giờ. Có 2 con rối vương cấp cùng bảo vật ta đưa cho thì mập mạp có thể giúp ta xử lý không ít việc đâu."
" Cảm ơn chủ nhân. " --- Sói Mập không biết nói gì cả, ngoài cảm ơn.
Hai chủ tớ nói với nhau vài câu sau đó cũng không còn nói thêm gì nữa cả, cả 2 liền cứ như vậy lặng yên nằm nghỉ ngơi, không gian nơi đây lại một lần nữa lâm vào vắng lặng.
- --o0o---
Xuân Đức ở nơi này thì bình yên tĩnh lặng. Nhưng ở ngoài kia, Bàn Long Thánh Địa lúc này đã loạn lên thành một đoàn. Các thế lực ngầm khắp nơi đều bắt đầu nổi lên, hàng loạt tin tức bạo tạc liên tục ném ra khiến cho Bàn Long Thánh Địa đã loạn nay càng loạn hơn.
Ban đầu chỉ là vài tin tức liên quan tới con cháu dòng chính của mấy đại gia tộc bị sát hại nhưng như vậy cũng là đủ rồi. Tin tức này cũng khiến cho khắp Bàn Long Thánh địa bàn tán, nghị luận khắp nơi. Nhưng chỉ vài ngày sau lại có tin tức kinh người hơn được truyền ra.
Đại công tử Tôn Vân bị người bắt đi, đại tiểu thư Tôn Nhạn Tuyết bị người sát hại. Thiếu tộc trưởng Chí Gia, Chí Vô Cực bị người hạ chú ấn biến thành quái vật, một trong tứ đại mỹ nhân Chí Vô Song bị người giết chết. Hàng loạt cao thủ của ba nhà Tôn, Chí, Long bị người giết chết.
Tin tức này có thể nói là kinh động nhất kể từ lần trước có Vương Giả ngã xuống. Nhưng cũng cùng ngày hôm đó một tin tức còn kinh người hơn truyền ra.
Ba vị lão tổ của Chí Gia, hai vị lão tổ của Long Gia, hai vị lão tổ khác của Tôn Gia đồng thời ngã xuống. Tin tức này được ba nhà che giấu vô cùng tốt nhưng không hiểu vì sao ngay ngày hôm đó đã có tin truyền ra. Mọi người suy đoán đây rất có thể là nội gián mà Cửu Gia gài vào trong ba nhà truyền tin ra ngoài.
Trong sự việc lần nay riêng chỉ có mình Cửu Gia là không tham gia, cũng không bị ảnh hưởng gì quá nhiều. Bọn họ được như vậy thì đều phải cảm ơn Khổ Đức Nạp bây giờ Cửu Độc Cô, cùng với Cửu Công Chúa.
.....
Bên ngoài có địa kiếp còn chưa đẩy lùi, bên trong thì đã có nội loạn. Thế cục Bàn Long Thánh Thành bây giờ vô cùng nguy cấp. Nếu không có việc gì bất ngờ xảy ra thì một cuộc tranh đoạt quyền lực có thể xảy ra và rất có thể người khơi mào cuộc tranh đoạt quyền lực này sẽ là Cửu Gia, khi Cửu Gia là gia tộc duy nhất không gặp phải tổn thất gì quá lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...