Cân Cả Thiên Hạ

Nhìn thấy cảnh này thì tất cả những người ở nơi đây đều khó hiểu, duy chỉ có Xuân Đức là biết đang có chuyện gì xảy ra.

Kiếm quang kia dừng lại cũng chỉ là trong một cái chớp mắt, sau đó nó hóa thành vô số kiếm quang nhỏ hơn. Thoáng cái tất cả những kẻ phía bên dưới đều nằm bên trong phạm vi công kích của kiếm quang.

" Vèo vèo vèo...Vèo vèo vèo..."

Kiếm quang như mưa rào đồng dạng đổ ập xuống những người phía bên dưới, không một người nào có thể tránh thoát. Đạo đạo kiếm quang xuyên phá tất cả bảo vật phòng ngự, tiên khí hộ thể bắn vào bên trong cơ thể từng người. Ngay cả 10 tên nửa bước vương giả cũng không thoát khỏi.

Nhưng kì lạ một điều là những kiếm quang kia lại không hề gây ra bất kì sát thương nào lên những người bị nó bắn trúng, tất cả mọi người đều bình anh vô sự. Một màn như vậy lại làm cho những người nơi đây nghi hoặc không thôi.

Nhưng ngay sau đó thì những người này liền vui mừng, có nhiều người còn lớn tiếng la lên:

" Ta không có bị làm sao cả. Ha ha. Ta vẫn còn sống, ta không có làm sao cả."

" Ta cũng như...."

Có điều niềm vui của bọn họ nhanh chóng biến mất. Ngay khi bọn họ đang cảm thấy vui mừng vì bản thân chưa có chết thì một cái chớp mắt sau gần vạn người nơi đây đồng loạt bốc hơi. Thân thể của tất cả bọn họ lúc này đều bốc lên một làn sương đen. 


Cơ thể của bọn họ cũng nhanh chóng khô héo chỉ còn da bọc xương đen xạm lại, quần áo thì mục nát, tóc rụng lả tả, răng hô ra. Không qua mấy cái hô hấp thì đến xương cũng chẳng còn, tất cả còn lại chỉ là một nắm tro bụi phiêu tán trong gió.

Cùng lúc đó tất cả những sương mù màu đen kia đều bay về phía Quỷ Kiếm, những đoàn sương mù mang theo những linh hồn không được siêu thoát kia đồng loạt bị Quỷ Kiếm cắn nuốt sạch sẽ.

Mọi việc cứ như vậy kết thúc, kết thúc một cách chóng vánh. Còn không nổi 15 giây kể từ khi giao chiến tới khi tất cả mọi thứ được giải quyết. Gần một vạn người với vô số cao thủ cứ như vậy bị một kiếm đơn giản giải quyết.

" Kết thúc rồi sao? "--- Tôn Khánh Nguyên lúc này vẫn có chút không xác định được cái này có phải sự thật hay không nữa. Tu vi hắn không cao, nhãn lực không tốt, quan sát cái được cái mất.

Mộng Hồng Trần ở bên cạnh cứng ngắc gật đầu nói:

" Kết thúc rồi, một kiếm liền kết thúc. Địch nhân đến cả cặn bã cũng không còn."

Tôn Khánh Nguyên nói: 

" Mộng lão có nhìn ra được tinh túy của một kiếm vừa rồi không? "

Mộng Hồng Trần nghe thế thì cười khổ nói:

" Tinh túy, thiếu gia người cũng đừng có nói đùa với ta như vậy chứ. Đến ngay cả đại nhân xuất chiêu ra làm sao ta còn không có nhìn rõ thì lấy đâu ra cái gì tinh túy ở đây."

.....

Trong lúc mấy người bọn Tôn Khánh Nguyên đang nói chuyện với nhau thì Xuân Đức đang cảm thụ lực lượng mới.

Một loại lực lượng tà ác khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn vô cùng. Ngay lúc Quỷ Kiếm hấp thu được vô số tinh hoa sinh mệnh từ đám cường giả vừa bị giết chết thì nó cũng truyền về cho chủ nhân của nó là Xuân Đức một loại lực lượng thần bí.

Loại lực lượng thần bí này khiến cho Xuân Đức cảm thấy hưng phấn vô cùng, ngoài hưng phấn cùng thoải mái ra thì hắn còn cảm thấy lực lượng cơ thể cùng linh hồn cũng có một tí xíu được tăng trưởng. Tuy chỉ là một ít nhưng hắn đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

Giờ đây hắn không phải mất công hấp thụ rồi phải chuyển hóa như trước kia nữa.

Hưng phấn qua đi Xuân Đức lúc này khẽ liếm mép một cái, ánh mắt hắn bốc lên sát ý dày đặc. Đã không làm thì thôi, đã làm hắn quyết định chơi lớn một lần. Nhìn lại những người phía sau hắn trầm giọng ra lệnh:


" Chia đội ngũ làm 2. Đội ngũ thứ nhất lấy Khánh Nguyên làm người dẫn đội. Đội thứ 2 lấy Hồng Trần làm người dẫn đội. Tiêu diệt bất kì đội ngũ nào gặp được, chỉ cần mang thi thể về đây cho ta là được tài vật tùy các ngươi phân. "

Sau đó hắn nhìn về Mộng Hồng Trần nói:

" Hồng Trần ngươi lại đây."

Mộng Hồng Trần nghe được hắn gọi lại thì nhanh chóng đi về phía hắn cung kính nói:

" Có thuộc hạ."

Xuân Đức lúc này khẽ cắn đầu ngón tay, một giọt máu màu xanh lục chảy ra ngoài, hắn dùng đầu ngón tay nhanh chóng vẽ lên má phải của Mộng Hồng Trần một cái ấn ký ác ma. 

" Xèo xèo... Xèo xèo.."

Khi máu của Xuân Đức tiếp xúc cùng với da thịt của Mộng Hồng Trần thì lập tức ăn mòn da thịt trên mặt của hắn. Mộng Hồng Trần lúc này cảm thấy đau đớn vô cùng nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng. Cái đau đớn của hắn không phải chỉ đơn giản là đau đớn một chút về thể xác như vậy mà là đau đớn về linh hồn.

Cùng lúc Xuân Đức vẻ ấn ký trên mặt hắn thì ở bên trong linh hồn hắn cũng bắt đầu hình thành một cái ấn ký ác ma tương tự. Nhưng đau đớn của hắn phải chịu cũng không có kéo dài. Chỉ vài chục cái hô hấp sau thì hắn liền không cảm thấy đau đớn nữa.

" Có ấn ký này ngươi có thể tạm thời điều khiển được con rối mà ta chế tạo. Hai con rối vương giả này sẽ giúp ngươi giải quyết những cái xương cứng. "

Vừa nói Xuân Đức vừa mang ra hai con rối vương giả, hai con rối này đều là sản phẩm lỗi nên không có tác dụng quá lớn, hắn cảm thấy đưa cho một tên thông minh sử dụng sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn.


Nghe được lời của Xuân Đức nói cùng nhìn thấy hai con rối vương giả thì Mộng Hồng Trần lúc này kinh hỉ vạn phần. Hắn cúi đầu thật sâu cảm ơn:

" Cảm ơn đại nhân."

Xuân Đức lúc này khẽ gật đầu nói:

" Được rồi, nên đi làm việc của mình. Việc phía sau hẳn không cần ta chỉ điểm nữa phải không? "

Mộng Hồng Trần vẻ mặt cung kính đáp:

" Thuộc hạ biết rõ bản thân nên cần làm gì. Xin đại nhân yên tâm ở thuộc hạ."

Thi lễ thêm một lần nữa thì hắn liền quay lại phía đội ngũ phía sau. Sau khi cũng Tôn Khánh Nguyên trao đổi với nhau thêm vài câu thì liền phân biệt chia làm hai hướng rời đi.

Lúc này đây lại chỉ còn mình Xuân Đức một mình đứng nơi đó. Hắn lúc này không có vội rời đi mà đứng nguyên tại chỗ, đợi con mồi tự tìm đến nơi này.

Quan sát cái đầu lâu đang cầm trong tay. Hắn không biết là Long Tộc làm kiểu gì mà lại có thể chế tạo ra được công cụ có thể phát hiện ra hắn trong phạm vi khoảng vạn dặm. Vì để tránh những phiền toái không cần thiết hắn quyết định đơn độc hành động


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui