- --o0o---
Sau một lúc lâu mà vẫn không thể làm gì được Xuân Đức thì Nhạn Tuyết lúc này mới dừng lại, chấp nhận Xuân Đức lợi hại hơn nàng.
Nhìn ca ca vẫn đang nở một nụ cười ôn hòa hướng về phía mình thì Nhạn Tuyết trong lòng tự dưng bốc lên một chút gì đó không vui, nàng " hừ" nhẹ một cái sau đó thu kiếm vào trong nhẫn chứa đồ, tiếp đó một mình đi qua một bên ngồi tự kỷ.
Nhìn thấy một màn như vậy Xuân Đức lại cảm thấy đau răng, đúng là nữ nhân có khác suy nghĩ cũng thật quái đản. Hắn tiến lại gần cô nàng nhẹ giọng hỏi:
" Muội làm sao nữa vậy, tự dưng lại dỗi rồi? "
Nhạn Tuyết lại khẽ hừ nhẹ một cái, sau đó quay qua bên khác. Một bộ ta không vui ngươi đừng có nói chuyện cùng với ta.
Linh quang chợt lóe, Xuân Đức lúc này lại thay đổi một bộ dạng, hắn cười bí hiểm nói:
" Huynh có thứ này muốn tặng cho muội, muội có muốn nhìn qua một chút không? "
Nhạn Tuyết nghe ca ca nói có thứ muốn tặng cho mình thì ngay lập tức thay đổi một ít thái độ, nàng quay qua nhìn hắn, bộ dạng vân lạnh lùng nói:
" Đâu, đưa muội xem là thứ gì."
Vừa nói nàng vừa đưa tay ra hướng về Xuân Đức muốn đồ vật.
Nhìn điệu bộ của cô nàng, Xuân Đức khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn có được độc tâm thuật nên cũng biết được con bé hay dỗi này đang nghĩ cái gì. Có điều suy nghĩ cùng hành động của con bé này có phần không thống nhất nên hắn cũng rất khó làm ra phán đoán từ trước.
Lấy ra từ bên trong nhẫn chứa đồ ra viên Hỏa Phụng Châu( bảo vật gia tăng lượng hấp thu và chuyển hóa tiên khí) đặt vào trong tay Nhạn Tuyết, tiếp sau đó hắn liền lặng yên quan sát biến hóa.
Nhạn Tuyết khi nhìn thấy Hỏa Phụng Châu thì ánh mắt liền lóe lên một tia sáng khác thường, tuy nàng không biết viên châu này có tác dụng gì nhưng nàng vẫn rất thích. Nhưng phải giả bộ là mình không thích nên nàng cố gắng làm mặt lạnh.
Sau khi quan sát một lúc lâu thì nàng mới thu vào bên trong nhẫn chứa đồ, vẻ mặt nàng vẫn không mấy thay đổi nói:
" Cái này muội nhận, mặc dù không đẹp lắm nhưng thôi huynh tặng thì muội vẫn nhận cho huynh vui lòng. Được rồi, bây giờ muội phải cùng Linh Nhi cùng Vô Song đi làm một chút việc, huynh ở nhà tiếp tục luyện thân pháp đi, không được lười biếng đâu đấy."
Nói xong thì cô nàng liền đứng dậy quay người rời đi, đi tới bên cạnh Long Linh Nhi cùng Chí Vô Song thì ba người thầm thì to nhỏ với nhau một chút, tiếp sau đó cả ba đồng thời liếc nhìn Xuân Đức một cái rồi sau đó cùng nhau rời đi, để lại Xuân Đức một mình đứng ở nơi đây.
Nhìn ba cô nàng quả thực rời đi, để hắn một mình ở nơi này thì Xuân Đức chỉ khẽ lắc đầu cười cười, hắn cũng không có ở lại nơi này luyện tập cái gì mà cũng rời đi, quay về trong phòng của mình tiếp tục tẩy luyện tài liệu để chuẩn bị chữa trị cho Hồng Hồng cùng Phong Phong.
......
Sau khi bố trí ra hàng loạt những trận pháp đề phòng người ngoài quấy rối thì Xuân Đức liền bắt đầu tinh luyện tài liệu, thực ra từ mấy ngày trước, khi ở cùng với đám nhóc thì hắn cũng đã tinh luyện tài liệu gần xong rồi, bây giờ cũng không còn quá nhiều.
Làm nhiều quen tay, hắn lúc này có thể vừa tinh luyện tài liệu vừa một bên suy diễn tuyệt kỹ mà không gặp phải bất kì vấn đề nào cả.
4 giờ sau...
Số tài liệu còn lại đã được tinh luyện phân nửa.
5 giờ sau....
Hắn kết thúc quá trình tinh luyện tài liệu, nhìn thấy tất cả tài liệu đã được tinh luyện toàn bộ thì hắn khẽ thở ra một hơi, sau đó bất giác nở nụ cười.
Sau khi thu về tất cả tài liệu mà mình vừa tinh luyện vào trong nhẫn chứa đồ thì hắn liền đứng dậy, thu lại tất cả những trận pháp ở xung quanh hắn liền đẩy cửa bước ra bên ngoài. Cũng ngay vào lúc này một thị nữ bộ dạng có phần vội vàng chạy tới trước mặt hắn cung kính nói:
" Xin chào đại công tử, tộc trưởng có nhắn khi nào gặp đại công tử thì báo cho đại công tử biết 7 giờ tối ngày hôm nay tới Lâm Nhã Hiên nói chuyện."
Xuân Đức hơi nhướng mày, trong lòng hắn thì thầm nghĩ : " Tộc trưởng sao? Phụ thân(cha) của Tôn Vân muốn gặp ta, lại có chuyện gì nữa."
Nhìn thị nữ đang đứng trước mặt, hắn khẽ gật đầu nói:
" Đã biết, không có việc gì người lui xuống trước đi."
" Vâng." Thị nữ kia ứng một tiếng sau đó liền lui xuống.
Ngay lúc nàng ta đã đi được một đoạn thì Xuân Đức bất ngờ lại hỏi:
" Tiểu Tuyết cùng với hai người bạn của nó đã về chưa? "
Thị nữ kia lúc này dừng lại cung kính đáp:
" Bẩm đại công tử, tiểu thư cùng bạn của tiểu thư vẫn chưa quay lại đại viện."
" Được rồi, người lui xuống đi." Khẽ gật đầu, phất phất tay Xuân Đức lại ra hiệu cho tỳ nữ kia lui xuống.
Vì bây giờ cũng đã là 4-5 giờ chiều rồi, cách thời gian cuộc hẹn buổi tối cũng không quá lâu vì vậy hắn cũng không có tiếp tục đi tu luyện hay làm gì khác mà đi ngủ, ngủ một giấc cho thoải mái.
............
Thoáng cái đã tới gần thời gian đi gặp người kia. Lúc này đây Xuân Đức lần nữa tỉnh dậy, sau khi chuẩn bị một chút thì hắn liền đi ra đại viện đi tới Lâm Nhã Hiên.
Lâm Nhã Hiên tên nghe thì có vẻ gì đó cao quý nhưng thực chất nơi này chính là một cái thanh lâu cao cấp mà thôi. Những cô gái hành nghề tại nơi đây được đào tạo vô cùng kỹ lưỡng, từ lời ăn tiếng nói, đến ngay cả khí chất cũng được đào tạo một cách bài bản. Nghe tin đồn thì những cô gái này chỉ bán nghệ mà không bán thân, còn việc bán thân hay không thì khó mà nói được.
Lâm Nhã Hiên là sản nghiệp của Tôn Gia, nằm tại khu vực sông Hồng Giang. Cách đạo viện của Nhạn Tuyết cũng không bao xa, Xuân Đức thong thả đi bộ thì cũng chỉ cần 30 phút là tới.
Vì trời cũng đã tối, bên ngoài gió tuyết cũng lớn nên khắp nơi trên đường phố không nhìn thấy bao nhiêu người qua lại, tất cả bây giờ đều đã tìm một nơi nào đó ấm cúng để dừng chân. Cái lạnh ở cao thiên vô cùng vi diệu, nó xuyên qua cả hộ thể tiên khí của tu sĩ, vì vậy dù có là tu sĩ cũng cảm thấy lạnh như thường, trừ khi là tu vi cao thì mới không bị ảnh hưởng bởi cái lạnh mà thôi.
Xuân Đức bước đi cũng không nhanh, hắn chậm dãi bước đi trên con đường đã bị phủ tuyết, thi thoảng lại nhìn lên bầu trời đêm thở dài, cũng không rõ lúc này đây hắn đang nghĩ tới điều gì lại có bộ dạng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...