Nhẹ lay lay huyệt thái dương, Xuân Đức khẽ đáp:
" Không sao, có việc gì thì nói đi."
Thấy Xuân Đức không muốn nói nhiều, Thanh Nhã cũng không có dám hỏi thêm, nàng sắp xếp một chút ngôn từ sau đó mới nói:
" Ở Vạn Xà Sâm Lâm, người của chín đại thế lực trong khi đi xuống không gian phía bên dưới lòng đất, cố gắng ngắt lấy(thu lấy) Sinh Hồn Hoa thì đều quỷ dị biến mất, không có một người nào quay trở lại."
Nghe được lời Thanh Nhã vừa nói thì Xuân Đức có phần kinh ngạc, hắn hỏi:
" Chuyện phát sinh được bao lâu rồi? "
Không cần suy nghĩ thì Thanh Nhã liền đáp:
" Đã được 3 ngày thưa đại nhân."
Ánh mắt Xuân Đức lúc này có chút lập lóe, không hiểu là đang suy nghĩ cái gì. Sau một lúc hắn lại tiếp tục hỏi:
" Vậy Sinh Hồn Hoa còn nơi đó hay đã bị người lấy đi rồi? "
Thanh Nhã nhẹ gật đầu đáp:
" Đã bị người lấy đi, vẫn chưa rõ là ai? "
Lúc này đây Xuân Đức lại khẽ mỉm cười, mặc dù nụ cười của hắn có chút không quá tự nhiên.
" Thế tổn thất của các thế lực như thế nào? "
Hơi nhăn mày lại một chút, Thanh Nhã có phần không quá khẳng định nói:
" Nghe nói có cả Vương Giả của Long Tộc cùng Vương Giả của Yêu Tộc đồng thời mất tích trong vụ việc lần này. Còn về phần tu sĩ dưới Vương Giả thì rất nhiều, vẫn chưa thế lực nào thống kê đi ra. Vụ việc lần này rất lớn, các tộc đang cho người cùng nhau điều tra."
" Điều tra sao. Ha hả. Vậy cứ để đám người đó cố gắng điều tra đi."--- Xuân Đức bỗng nhiên cười lên thành tiếng.
Nhìn bộ dạng này của Xuân Đức thì Thanh Nhã có phần nghi hoặc nhưng nàng cũng không có đi hỏi Xuân Đức cái gì, dù sao biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Sau khi cười xong thì Xuân Đức nhìn qua Thanh Nhã nói:
" Thanh Nhã cô ra ngoài trước đi đợi tôi. "
Nhẹ gật đầu Thanh Nhã ứng một tiếng:
" Vâng"
Sau đó nàng thi lễ một cái rồi đi ra bên ngoài, khi ra bên ngoài rồi thì nàng cũng không quên đóng lại cửa phòng.
Thấy Thanh Nhã đã ra bên ngoài thì hắn lúc này lại ngồi lên trên giường, tâm niệm vừa động hắn liền liên hệ với hệ thống phụ trợ.
" Chủ nhân cần giúp đỡ việc gì? " Ngay lập tức âm thanh êm ái vang lên trong linh hồn hắn.
Khẽ nhíu mày hắn nói:
" Ta cảm thấy bản thân có thay đổi không nhỏ, cho ta xem số liệu cụ thể đi."
....
Không qua bao lâu thì âm thanh của phụ trợ hệ thống lại vang lên:
" Cơ thể nâng cao cường độ lên 5%, linh hồn nâng cao lên 21%. Số liệu cụ thể không thể phân tích đi ra."
Nghe được câu " không thể phân tích " thì hắn liền cảm thấy có phần thất vọng. Khẽ thở dài hắn tự nhủ:
" Sau này phải nhờ Vô Địch nâng cấp cái hệ thống phụ trợ này lên mới được, lỗi thời quá rồi. Mà không biết bao giờ mới gặp được hắn nữa, bảo ít cũng phải 200 năm nhiều thì ngàn năm thì mới có thể một lần nữa đi vào trong không gian vong linh. Mà giờ còn chưa tới 10 năm nữa. Thở dài."
Nghĩ tới cả ngàn năm nữa mới có thể gặp được mấy đứa em cùng với Vô Địch thì tinh thần hắn có phần sa sút. Người khác một ngàn năm không tính là gì nhưng đối với hắn cũng là một thời gian rất rất dài rồi.
Lắc lắc đầu xua tan đi mấy cái ý nghĩ chán đời đó ra khỏi đầu, hắn lúc này bắt đầu sửa sang lại nhìn cho nó gọn gàng một chút,
- -o0o--
"Két két "
Âm thanh cửa phòng bị mở ra, Xuân Đức lúc này đã thay đổi một bộ đồ khác, nhìn gọn gàng tươm tất hơn, có điều nhìn hắn cũng không có giống như mấy công tử ca bình thường, mà có phần giống con cái nhà bình thường hơn.
Nhìn qua Thanh Nhã đang đợi ở nơi đây hắn nhẹ giọng nói:
" Đi thôi."
Tiếp sau đó hai người đi thẳng ra bên ngoài, bọn họ cũng không có đi tới nơi đang tổ chức cuộc tranh tài mà đi tới nơi mà hôm qua đã định sẵn.
...
Không qua bao lâu thì hai người đã đi tới một cái đình viện, khi hai người tới nơi đây thì đã thấy Mộng Hồng Trần cùng Khổ Đức Nạp đã đang ngồi bên trong uống trà, đứng ở bên cạnh là hai nữ bán tinh linh, còn hai người Tôn Khánh Nguyên cùng Cửu Công Chúa vẫn không thấy đâu.
Thực ra bản tính hắn cũng thích độc lai độc vãng.Nếu không phải vì hắn không có thông thuộc địa hình thì đã tự mình rời đi từ lâu. Đâu cần chờ đợi mấy người này làm gì.
Thấy hắn đi tới thì Mộng Hồng Trần cùng hai nữ bán tinh linh đều đi ra nghênh đón, ba người đồng thời khom người hướng hắn cúi chào:
" Đại nhân."
Nhẹ gật đầu, hắn nói:
" Vào trong ngồi đi."
Sau đó cả 6 người đều quay vào bên trong đình viện, vừa vào bên trong thì Mộng Hồng Trần đã vội giải thích:
" Đại nhân, công tử hắn..."
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì Xuân Đức đã nâng tay lên, ra hiệu cho hắn giữ im lặng. Mộng Hồng Trần thấy vậy thì ngay lập tức nuốt mấy lời vừa định nói xuống.
Nhưng vào lúc này Xuân Đức lại lên tiếng:
" Ta vốn định để cho các ngươi đi theo ta học hỏi một chút nhưng bây giờ ta cảm thấy cũng không quá cần thiết. Các ngươi có thể ở lại đây, chỉ cần tìm cho ta một người thông thạo địa hình nơi này là được. Việc này hẳn không có vấn đề chứ? "
Khi vừa nghe được lời nói không mặn không nhạt của Xuân Đức thì sắc mặt của hai người Mộng Hồng Trần, Khổ Đức Nạp cùng Thanh Nhã thoáng cái biến trắng nhưng sau đó thì hai người lại nhẹ nhàng lén thở ra một hơi.
Khổ Đức Nạp lúc này vội tỏ lòng thành nói:
" Ta nguyện ý đi cùng với đại nhân tới cùng trời cuối đất."
Khẽ nhấp một ngụm trà Xuân Đức nhìn Khổ Đức Nạp nói:
" Ngươi cũng không cần theo ta làm gì, ở lại nơi này mà cố gắng khôi phục đi. Mong rằng sau khi quay về thì ngươi sẽ hữu dụng hơn lúc này."
Nghe ra ý tứ của Xuân Đức nét mặt của Khổ Đức Nạp lúc này có chút xấu hổ, hắn vội cúi đầu đáp:
" Vâng, đại nhân nói phải, là thuộc hạ vô năng."
Nói xong thì hắn liền quay về vị trí của mình ngồi xuống.
Lúc này đây Mộng Hồng Trần cùng Thanh Nhã nhìn nhau một cái sau đó đều cúi đầu hướng về phía hắn nói lời cảm kích:
" Cảm tạ đại nhân đã hiểu cho đám thuộc hạ. Bọn thuộc hạ biết phải nên làm cái gì."
Nói xong thì hai người liền rời khỏi nơi đây, thoáng cái đình viện chỉ còn mình Xuân Đức cùng Khổ Đức Nạp ngồi ở nơi đó thưởng trà ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Ở bên cạnh hai nữ bán tinh linh chỉ dám len lén nhìn hắn chứ đừng có nói tới việc ngồi xuống nói chuyện.
[ Chúc mọi người buổi tối vui vẻ. Ngày mai đúng hẹn lên chương.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...