Cảm nhận được đám xúc tu khó chơi truy đuổi gắt gao thì hắn khẽ nhíu mày lại, lúc này đây sau lưng hắn xuất hiện Thiên Huyễn Cánh, một đôi cánh màu tím hư ảo hiện ra, hai cánh khẽ vỗ thì thân ảnh của Xuân Đức liền biến mất. Cùng lúc đó Quỷ Kiếm xuất hiện bị hắn cầm trong tay.
" Vèo."
Lần nữa xuất hiện thì bất ngờ Xuân Đức lại hiện thân ngay bên trên đầu con Phượng Tước Vỹ, ánh mắt của hắn lúc này vô cùng hung lệ, hàm răng cắn chặt,toàn thân pháp nguyên vận chuyển, Quỷ Kiếm cũng như sống lại con mắt Quỷ mở to ra, một vài đồ án bên trên Quỷ Kiếm trong nháy mắt sáng ngời.
Nâng cao Quỷ Kiếm hắn toàn lực chém ra một kích tuyệt kỹ. Nhìn thấy Quỷ Kiếm sắp chém trúng đầu con quái điểu thì trong lòng Xuân Đức thầm nhủ:
" Ăn một kích này,ta cũng không tin ngươi không bị sao."
Ngay khi Xuân Đức một lần nữa hiện ra thân hình thì Phượng Tước Vương liền cảm nhận được nguy hiểm ngay bên cạnh, lúc này đây Phượng Tước Vỹ toàn thân rực sáng, quang mang màu xanh bao trùm lấy nó, từng lớp băng tinh dày hiện lên bảo vệ lấy phần đầu của nó, đồng thời từ bên trong cái miệng gớm ghiếc kia phun ra một đống chất lỏng màu xanh xanh bắn thẳng về phía Xuân Đức.
Phản ứng của con Phượng Vỹ Tước có thể nói là không chê vào đâu được. Trong nháy mắt đã có đối sách.
Có điều lúc này đây việc bất ngờ phát sinh, toàn thân của Xuân Đức hiện lên một lớp xương cốt màu trắng, đồng thời một màn ánh sáng màu trắng hiện lên đón đỡ độc dịch từ con Phượng Vỹ Tước.
" Đùng.."
Có hậu thuẫn cường đại, Xuân Đức cũng không có né tránh mà tiếp tục công kích, một chém toàn lực mang theo thần thông hắn tự sáng chế đánh thẳng lên đầu con Phượng Tước Vương, trong nháy mắt quang mang màu xanh bị phá tan như là tờ giấy mỏng bị xuyên phá.
Tiếp theo đó Quỷ Kiếm mang theo lực lượng vô cùng lớn kích thẳng lên lớp băng tính đang bao phủ trên đầu con Phượng Tước Vương, một tiếng nổ chát chúa vang lên.
Lấy trung tâm là nơi giao kích, vô số băng tinh bay tán loạn, cùng lúc đó một luồng sóng năng lượng màu đen bùng phát lan ra xung quanh,hủy diệt mọi thứ, không gian ở phụ cận cũng bị vặn vẹo.
Cùng lúc đó con Phượng Tước Vương phát ra một tràng tiếng kêu thê lương.
" Réc réc réc..."
Cả thân hình to lớn của nó bị lực trùng kích mạnh mẽ đánh văng về phía sau cả mấy ngàn dặm, cả biển băng trong nháy mắt vỡ tan biến thành từng miếng băng nhỏ riêng biệt.
Thấy cảnh này thì Xuân Đức cũng không có mừng mà đồng tử hắn liền co lại, một kích toàn lực của hắn cứ như vậy mà bị ngăn cản toàn bộ.
Nhân lúc con Phượng Tước Vương còn chưa có đứng vững, hắn lại nhấc theo Quỷ Kiếm đuổi theo lần nữa thi triển ra tuyệt kỹ của bản thân.
Nhưng hắn còn chưa kịp thi triển ra lần thứ 2 công kích thì con Phượng Tước Vỹ Vương đã một lần nữa ổn định lại thân hình, nó đập cánh hai cái thì cả thân hình đã ở trên không trung mấy chục dặm, đồng thời khu vực xung quanh mấy trăm dặm vô số băng trùy hiện lên. Thoáng cái cả bầu trời đã bị che kín bởi băng trùy.
Nhưng băng trùy này có hình thoi, sắc nhọn hai đầu, hàn quang bắn ra bốn phía. Đang chạy tới nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt của Xuân Đức không khỏi thay đổi hắn ngay lập tức đổi từ công thành thủ.
Cũng ngay lúc này Phượng Tước Vương rống lớn một tiếng.
" Gào Gào Gào..."
Cái miệng hình tròn đầy răng nhọn của nó há to ra hết cỡ, cô số xúc tu thịt bên cạnh tung múa, từ bên trong miệng của nó phóng ra một luồng ánh sáng xanh biếc, ngay lập tức không gian trăm dặm xung quanh Xuân Đức bị giam cầm lại,đồng thời lúc này cả biên băng trùy trên không cũng đồng loạt hướng về phía Xuân Đức phóng đi.
Cảm nhận được không gian bây giờ giống như một cái bể keo dính thì Xuân Đức nhịn không được chửi một câu:
" Thần thông không gian, chết tiệt thật."
Còn chưa hết câu thì vô tận công kích giống như mưa rào đồng dạng bắn thẳng lên hộ thể linh quang bên ngoài cơ thể hắn.
Âm thanh " Rầm rầm rầm... Rắc rắc rắc..." liên tục vang lên không dứt.
....
Lúc này đây ở xa xa Mộng Hồng Trần cùng nữ vệ sĩ của Cửu Công Chúa nhìn thấy một màn giao tranh kinh tâm động phách kia thì chỉ biết đứng ngốc ở nơi đó, bọn họ không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa cả. Trận chiến tầm cỡ này bọn họ không dám tới gần chứ đừng nói là tham gia, tham gia vào chính là muốn chết.
Nhưng ngay tại lúc này, một âm thanh nữ nhân có phần suy yếu vang lên:
" Hai người các ngươi lại đây giúp ta."
Bị âm thanh này phá vỡ suy nghĩ, cả hai người Mộng Hồng Trần cùng nữ hộ vệ kia đồng loạt quay lại nhìn về phương hướng vừa phát ra thanh âm.
Cách nơi hai người đang đứng không xa lúc này đây đang có một nữ nhân toàn thân vết thương, nhiều vết thương thấy cả xương trắng, hai tay nàng ta cũng đã bị cụt, y phục tàn phá không chịu nổi, trên mặt nàng cũng bị một thứ dịch nhờn gì đó ăn mòn, bộ dạng của nữ nhân này nhìn có đôi chút khủng bố.
Nhìn thấy nữ nhân này thì hai người Mộng Hồng Trần cùng nữ hộ vệ lại lần nữa nhìn nhau, ánh mắt lưu chuyển, sau giây lát thì cả hai gật đầu một cái sau đó đồng thời bay về phía nữ nhân kia. Kéo nàng ta ra khỏi khe nứt mang nàng lên một nơi an toàn hơn.
" Tìm bên trong túi càn khôn của ta một cái bình ngọc màu đỏ, lấy ra 3 viên thuốc trong đó để cho ta ăn vào."--- Tuy bị thương nhưng khí thế cùng ngạo khí của nữ nhân này không giảm, nàng ta tuy đã hết sức dùng lời nó ôn hòa nhưng không thể nào che giấu hết đi vẻ kiêu ngạo của bản thân.
Hai người Mộng Hồng Trần trong lòng cũng không có tỏ vẻ gì không vui, ở tu tiên giới là vậy, tu sĩ cao cấp có được cái đặc quyền đó. Nhưng đấy cũng chỉ là mặt ngoài còn trong long của bọn họ nghỉ ra sao thì liền chỉ có bọn họ mới biết được
Nữ hộ vệ lúc này tiếp nhận lấy túi càn khôn của nữ nhân kia, sau khi tìm kiếm một hồi thì cũng thấy một cái bình ngọc màu đỏ. Lấy ra ba viên thuốc nữ hộ vệ đưa tới bên miệng để cho nữ nhân này tự mình ăn vào.
Nữ nhân kia khẽ hé miệng thì ba viên đan dược(thuốc)màu đỏ đã bị nàng nuốt vào bên trong miệng, ngay lập tức cả cơ thể nàng được bao quanh bởi một luồng huyết tinh chi khí nồng đậm, các vết thương trên người đang lấy tốc độ cực kì nhanh chóng khôi phục lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...