Cân Cả Thiên Hạ
Không những đám tù nhân ngạc nhiên mà những người xem xung quanh cũng kinh ngạc không kém, cả đám bắt đầu truyền âm nói trao đổi với nhau( Quy định của Ác Ma Điện: Ở nơi đông người chỉ người có phận sự mới được lên tiếng còn những người khác muốn nói chuyện chỉ có thể dùng truyền âm nhập mật.)
" Ngươi nghĩ trong những tên kia thì có thể còn tên nào còn sống không? "
Một người khác nói:
" Khó. Con dị thú vương kia tuy chỉ có tu vi là Tinh Quân Cảnh trung kì nhưng đến ngay cả Hằng Quân Cảnh hậu kì gặp nó cũng phải biến sắc. Sau 1 canh giờ nếu còn ai sống đi ra thì tên đó cũng chỉ còn nữa cái mạng."
Một người nữa xen ngang vào nói:
" Theo ta thấy những tên kia nên chết sạch mới tốt, bọn chúng làm nhiều việc ác tày đình như vậy kia mà, cao tầng còn tha cho bọn chúng một đường sinh lộ quả là quá nhân đức rồi. "
Một tên thiếu niên tuổi còn rất nhỏ cũng là căm giận nhìn mấy tên phía bên trên nói:
" Phải chết hết mới tốt, đám súc sinh."
Thời gian ăn cơm nhanh chóng kết thúc. Đã tới giờ định sinh tử.
Ầm ầm ầm.. ầm ầm
Xung quanh hành hình đài mọc lên từng cây cột ánh sáng màu đỏ chói mắt, bọn nó đan lại với nhau hình thành một cái lồng thật lớn. Bên trong cái lồng lớn kia chính là một con Khát Máu Thỏ Vương cùng mấy ngàn tử tù.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng thì đại hán râu rậm kia lại đi ra hét lớn:
" Giờ phán định sinh tử đã tới. Khai lồng."
Theo tiếng hét kết thúc lồng giam của con Khát Máu Thỏ liền được mở ra. Vừa mở ra xong con Khát Máu Thỏ vương liên dùng tốc độ nhanh như tia chớp cắn về một tên tù nhân gần nhất, tên kia không lực phản kháng bị Khát Máu Cuồng Bạo thỏ cắn đứt đôi người rơi trên mặt sàn.
Nhưng không dừng ở đó nó lại lấy tốc độ kinh người cắn về những con mồi bên cạnh. Chỉ thấy một tia chớp đỏ xoạt qua mấy trăm người đã thành hai đoạn nằm trên mặt đất, máu tươi, nội tạng rơi vãi lung tung.
Thấy cảnh này thì hàng trăm ngàn người đang xem trực tiếp cùng hàng tỷ người đang thông qua các thiết bị vô tuyến không khỏi đứng lên cổ vũ cho con Khát Máu Cuồng Bạo thỏ vương.
" Giết đi, cắn chết hết bọn chúng. Cố lên."
Tràng cảnh huyết tinh dễ dọa sợ những người yếu tim nhưng lại tạo kích thích cực lớn cho những kẻ liều mạng. Nhất là đám người thường xuyên ra ngoài săn giết dị thú thì càng hưng phấn không gì bằng.
Ở bên trong các nhà hàng, tửu lầu, quán ba lúc này đây cũng đều đang chiếu cảnh mấy ngàn tử tù đang chiến đấu sinh tử cùng con Khát Máu Cường Bạo thỏ vương.
Bên trong một quán ba ở Ác Ma Thành số 3, một người hưng phấn hô lớn:
" Đặt cược đi, nhanh đặt cược đi, đặt cược xem là con vương thú kia trong 2 giờ có thể giết chết hết đám kia hay không? "
Một nữ nhân có phần kiều diễm đặt một chân lên ghế quang ra một bịch tiền nói:
" Ta đặt cho thỏ vương 100 Ác Ma Tệ."
" Ta cũng đặt thỏ vương."
" Ta nữa."
Tên nhà cái thấy thế thì la lên:
" Sao các người không đặt đám tù binh kia mà đều chọn thỏ vương vậy."
Một tên bị chột mắt ở bên cạnh hút thuốc cười khà khà nói:
" Bọn ta đâu có ngu."
Tình cảnh như vậy đang xảy ra ở khắp mọi nơi bên trong các thành trì của Ác Ma Điên. Còn về phần nhân vật chính của chúng ta lúc này không có được nhàn rỗi đi xem trò vui, hắn bây giờ đang phải lăn lộn cật lực làm việc.
***
Ở một địa phương cách Ác Ma Chi Thành mấy ngàn dặm về phía tây đang có một cái siêu cấp đại hình tụ lôi trận hình thành. Xuân Đức lúc này đây muốn để cho mấy đứa em độ kiếp, tiện thể bổ sung năng lượng vào Tụ Lôi Bảo Châu luôn.
Tối hôm qua sau khi giết người xong thì Xuân Đức bắt đầu đi làm công việc này. Dưới sự hỗ trợ của siêu cấp trí năng Vô Địch cùng với hàng vạn thụ quái chiến sĩ một cái đại hình trận pháp tu lôi trận đã hoàn thành được 1/6.
Sau khi bố trí xong trận tâm là Tụ Lôi Bảo Châu thì Xuân Đức cũng mới ngừng tay. Nhìn gió tuyết đầy trời hắn có chút thấy phiêu phiêu. Lúc này đây ngồi ở bên cạnh là Vô Địch, hắn lúc này vẫn ở trạng thái quang cầu màu tím, từ khi cất đi cái thân thể kia vào kho thì tên này cũng lười dùng lại bộ thân thể kia.
Nhìn Xuân Đức đang thả hồn bay trong gió thì Vô Địch hỏi:
" Làm sao cái mặt lại hiện vẻ ngu ngu thế kia? Đang nghĩ gì à. "
Xuân Đức thở ra một hơi thổi những bông tuyết bay tán loạn, hắn cười nói:
" Có gì đâu, tự dưng cảm thấy vui thôi. Đôi khi muốn tìm quách một nơi nào đó ở vậy cho lành. Mà mi đôi khi ta thấy hoang mang dễ sợ. "
Vô Địch kì quái hỏi:
" Cái gì hoang mang? Bị bệnh à. "
Xuân Đức thò tay nắm lên một cục tuyết lớn rồi bắt đầu vo tròn, trong lúc này hắn nói:
" Ta nói thật mà. Đôi khi mục tiêu của ta rõ nhiều lúc lại chẳng có chi. Ví như trước đây ta còn muốn về nhà chẳng hạn nhưng mà qua hơn trăm năm thì cái ý định kia cũng tan theo gió rồi, giờ ta về người thân cũng chẳng còn thì còn về làm gì.
Còn bây giờ ngoại trừ làm cho bản thân mạnh lên cùng bảo vệ mi ra thì ta cũng chẳng có mục đích gì khác nữa. Có điều sự khát vọng sức mạnh đối với ta cũng không lớn, bình thường thôi cũng được. Chỉ cần mi cùng những mấy đứa em tốt là ta thấy mãn nguyện rồi. Định mệnh đời."
Vô Địch nghe thế thì cũng lặng im. Một lúc sau hắn mới cười nói:
" Tại người không có áp lực đó mà, bây giờ chỉ cần người đi trọc một tên cường giả nào đó để hắn đuổi giết người thì sẽ có động lực phát triển ngay thôi."
Xuân Đức nghe thế thì không khỏi xem thường nhìn lão bạn lâu năm của mình. Hắn nói:
" Đầu óc ta vẫn bình thường không có bị chập dây nào, đang không tự nhiên chọc vào một tên cường giả làm gì. Đời nhạt như nước ốc mi kiến nghị nên làm gì cho có vị đi. "
Vô Địch nghe thế thì thở dài nói:
" Đáng lý không nên truyền cho mi Thanh Tâm Quyết làm mẹ gì, cứ để mi nhập ma,sa vào ma đạo thì có phải tốt hơn không. Bây giờ đầu óc tỉnh táo toàn hỏi khó ta không à. Mi tưởng ta thì khá hơn mi chắc, ta cũng chán gần chết đây. Số ta sao cũng đen gặp phải người như mi. Chẳng có chí tiến thủ gì cả."
Xuân Đức chép miệng miệng nói:
" Một thằng phế vật cộng với một thằng phế vật hơn, tạo ra cặp đôi toàn phế. Chúng ta quả là duyên trời định. Thôi được rồi sống hôm nay biết hôm nay, ngày mai ra sao ngày mai tính. Giờ về đi chơi với con bé Kiều Kiều cho rồi. "
Thấy Xuân Đức đứng dậy thì Vô Địch hỏi:
" Thế nơi này ai trông coi? "
Xuân Đức đáp:
" Gọi con bé Mai Anh ra coi nơi này là được. Với cũng không tên nào đau bi tới đây đâu. "
Xuân Đức vừa nói xong thì Vô Địch liền nói:
" Tự vã vào miệng đi, có một đám người đang tới đây kìa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...