Cân Cả Thiên Hạ
Con thụ tinh chiến sĩ cấp ba có vẻ rất thích bộ thân thể của con tang thi chiến sĩ c6, chỉ thấy những rể cây nhanh chóng mọc dài ra đâm vào bên trong và lan tràn khắp cả con tang thi nhìn nó lúc này kinh dị vô cùng, không qua mấy phút từ một con thụ yêu chiến sĩ c3 đã thành c6. Xuân Đức lần này rút kinh nghiệm không có ngồi bên trong đầu nữa mà làm một cái nhà bên trong con thụ yêu chiến sĩ c6.
Sau khi làm xong ngôi nhà mới Xuân Đức cũng không có đi đối phó với ba con dụt xui xẻo kia mà mở ra một cánh cửa không gian cho Mẫu Thụ bên trong ra ngoài cắn nuốt từng nói thi thể nơi đây. Một cành cây thô to như thùng nước trong nháy mắt biến lớn lên hàng triệu lần, từng cành cây như những xúc tua vươn ra khắp chiến trường cắn nuốt thi thể bên trên mặt đất.
Cành cây phát ra ánh sáng như ngọc khiến bên trong đêm tối bỗng nhiên lung linh lên rất nhiều. Đang bị thi đàn vây công bên dưới ba người thấy cảnh này trong lúc nhất thời cũng há hốc miệng ra. Kì cảnh này có thể nhìn thấy cách xa trăm dặm đối với mắt thường còn với tu sĩ thì hàng trăm vạn dặm vẫn có thể nhìn thấy.
Lúc này ở Chiến Thành số 4 bên trên một lầu cao. Nơi đây đang tụ tập một đám thanh niên tuấn kiệt bọn họ lúc này vẻ mặt thập phần khó coi. Có khổ sở, có hối hận nhiều hơn là kinh hãi. Ngay lúc này có một cô gái lớn tiếng kêu lên.
" Mọi người nhìn kia là cái gì, thật đẹp à."
Những người bên trong phòng ngay lập tức theo ánh mắt cô gái nhìn lại, ở cuối phương trời xa xôi đang ánh lên một ánh sáng dịu nhẹ màu bích lục, nó khiến cho người ta thập phần cảm thấy thân thiết.
Một thiếu niên nhìn mọi người nói:
" Chúng ta có đi xem một chút không? "
Ngay lập tức có người do dự nói:
" Nơi kia chính là địa phương của đám quái vật à."
Những người khác cũng gật đầu, bọn họ hiển nhiên là không muốn đi tới cái nơi kinh khủng kia. Bọn họ còn chưa thoát khỏi cái bóng ma tử vong lúc trước, cảm giác giết mãi không hết khiến cho người ta bất lực. Chỉ tưởng tượng ra cảnh bị những con quái vật ghê tởm kia gặm ăn từng miếng thịt trên cơ thể là bọn họ cảm thấy không rét mà run.
Nhưng đúng lúc này một thiếu niên tu la tộc cùng một thiếu nữ tu la tộc đi lên bên trên cất lời nhạo báng nói:
" Nhân tộc các ngươi không được à, bị đám quái vật ngoài kia dọa cho phá lá gan rồi sao? Ha ha. Các ngươi thật khiến cho ta thất vọng à. "
Cô gái tu la tộc bên cạnh cũng biểu môi xem thường nói:
" Một đám yếu đuối. "
Những người đi phía sau bọn họ cũng cười lạnh, trên mặt thể hiện sự khinh bỉ không hề che giấu. Đám yêu nghiệt nhân tộc thấy thế thì giận không chỗ phát tiết. Đúng lúc này một cô gái thân hình bạo lộ nhìn qua mấy người tu la tộc nói:
" Nếu như người của Tu La Quốc hơn chúng ta thì hãy đi ra ngoài kia chém giết quái vật đi đừng ở nơi này chít chít méo mó. Nếu người mà xông vào bên trong đàn quái vật chém giết nhiều hơn lão nương thì lão nương nguyện làm đồ chơi cho ngươi một đêm."
Tên thanh niên tu la tộc nhìn qua cô gái cười lên ha hả nói:
" Nhã Phỉ cô đã nói vậy ta còn không dám tiếp nhận thì ta không phải đàn ông rồi. Được cứ như vậy quyết định đi. "
Cô gái tên Nhã Phỉ mắt hạnh trợn lên nói:
" Quyết định như vậy người lại cho rằng ta là người ngu, thế ngươi không tính ngươi bị thua sao? "
Nam tử kia nhướng mày nói:
" Thế cô muốn sao? "
Cô gái cười nói:
" Làm nô bộc của ta."
Tên nam tử tu la tộc kia cũng rất dứt khoát nói:
" Được. Cô chuẩn bị làm đồ chơi cho tôi đi. Chỉ là ba ngàn điểm ta không tin ta không thể vượt qua cô. Mọi người đi, chúng ta cho mấy tên nhát gan này nhìn xem bản lĩnh chúng ta."
Khi đám người trẻ tuổi này rời đi thì có vô số cao thủ đi theo bảo vệ. Dị tượng ở phía chân trời có vẻ rất đẹp mắt nhưng không phải ai cũng dám tới gần xem. Bọn họ chỉ có thể đứng xa thật xa mà nhìn.
Bên trong cơ thể con thụ tinh chiến sĩ c6(cấp 6) Xuân Đức lúc này đang trang bị cho con tuyết báo của mình mấy món bảo vật vừa luyện chế đi ra. Thân hình tuyết báo thon dài uyển chuyển nhưng lúc này đây nhìn nó chẳng khác gì một con quỷ địa ngục cả, một cái mặt nạ dụ dị, thân hình đầy gai nhọn lởm chởm, huyết khí độc khí vờn quanh. Ánh mắt như hai ngọn lửa màu xanh đang cháy nhìn mà thấy lạnh gáy.
Do số liệu con rối tuyết báo này cực lớn, lại bao hàm nhiều yếu tố chưa biết nên hệ thống phụ trợ ngày trước không thể cho ra kết quả đánh giá được. Nhưng gần đây nó được Vô Địch bổ trợ thêm dữ liệu khiến nó có thể tổng hợp ra sức chiến đấu của Tuyết Báo.
꧁༺༒ Con Rối Sinh Mệnh Trí Tuệ༒༻꧂
Hình dạng: Tuyết Báo.
Phẩm chất: Thần phẩm cấp 7.
Chủ nhân: Trương Xuân Đức.
Kỹ năng cơ bản:
+ Mê hoặc địch nhân.
+ Định thân địch nhân.
+ Giảm phòng ngự địch nhân.
+ Suy yếu địch nhân.
+ Cắn chí mạng.
+ Tất chúng.
Kháng tính cơ bản:
+ Kháng định thân: 77%
+ Kháng hôn mê: 85%
+ Kháng suy yếu: 99%
+ Kháng phép: 94%
+ Kháng vật lý: 84%
+ Né tránh: Cực cao.
Chung quy hệ thống phụ trợ bây giờ cũng không phải toàn năng nên nó đưa ra số liệu rất chung chung muốn kiểm nghiệm chỉ có thể cho nó ra bên ngoài giết người. Đôi khi có những năng lực mà hệ thống phụ trợ cũng không biết hết.
Ví dụ như con tuyết báo của hắn ngoài mấy cái năng lực trên còn rất nhiều năng lực khác như tự lành, cuồng bạo, hấp huyết, hồi nguyên...
Mang tuyết báo sau khi được trang bị ra ngoài, nhìn về chiến thành số bốn Xuân Đức hạ lệnh cho con Tuyết Báo công kích.
Chỉ thấy con tuyết báo há cái miệng lớn ra, vô số năng lượng thiên địa năng lượng tụ tập vào bên trong hình thành quả cầu màu đỏ, thời gian nén quả cầu màu đỏ kia khoảng 5 giây sau đó dùng tốc độ siêu việt cả ánh sáng bắn thẳng về Chiến Thành số 4. Vì tốc độ quá nhanh nên mọi người không thấy nó là hình tròn mà là một tia sáng màu đỏ từ chân trời phóng tới.
Cũng không rõ Chiến Thành số 4 vì sao biết sắp gặp công kích vậy mà mở lên trận pháp hộ thành, lúc Tuyết Báo công kích cũng là lúc trận pháp hiện lên.
Đạo ánh sáng màu đỏ mang theo khí thế tịch diệt thiên địa đánh thẳng lên trận pháp hộ thành. Trận pháp hộ thành ngay lập tức bị xé nát sụp đổ sau đó chỉ thấy một cột năng lượng hình nấm bùng phóng thẳng lên cao không trung, chiếu sáng cả một góc trời đêm. Sau một lúc lâu thì tiếng nổ
" Ầm ầm.. ầm ầm."
Mới truyền đến địa phương Xuân Đức đang đứng kèm theo từng trận đại địa rung lắc mãnh liệt. Xuân Đức thấy cảnh tượng như thế thì không khỏi vỗ tay nói lớn rồi cười lên ha hả:
" Tuyệt cú mèo. Anh chính là thiên tài mà. Ha ha ha ha ha."
Tiếng cười của Xuân Đức văng vẳng khắp không gian u tối nơi đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...