Cân Cả Thiên Hạ
Chưa bao giờ nhìn thấy nhiều như vậy tài vật Lam Nhã ở phía sau cảm thấy hoa cả mắt nếu không phải có Xuân Đức đang đứng phía trước thì nàng đã nhào lên rồi ôm lấy những bảo vật kia. Xuân Đức thì khác chỉ bấy nhiêu đây còn chưa thể làm hắn động tâm chứ đừng nói gì là phát cuồng lên.
Bên trong này yêu linh thạch trung cấp cùng cao cấp thì dồn lại thành từng núi nhỏ, chỉ có tuyệt phẩm là được để vào bên trong rương. Nơi này có gần 300 rương đựng tuyệt phẩm yêu linh, mổi rương có 100 viên. Ngoài ra có rất nhiều loại binh khí cùng áo giáp phẩm chất tầm thường.
Vung tay lên một cái lỗ hổng không gian xuất hiện nó như một cái máy hút bụi, hút tất cả vào bên trong không gian vong linh tầng 1. Không qua mấy hô hấp thì cả một cái bảo khố trống trơn không còn một cái gì. Sau khi hút xong tất cả vào trong thì cái lỗ hổng không gian kia cũng biến mất.
Nhưng Xuân Đức cũng không có rời đi ngay mà là tìm kiếm xem nơi đây có còn cái gì không. Sau một lúc xác định nơi này không còn gì thì hắn mới rời đi. Khi đi ra ngoài thì hắn cũng thu mấy cái xác dọc đường vào trong làm phân bón cho mẫu thụ.
Đi tới một ngôi tháp cao bên trong Tây Nam Thành, Xuân Đức liền ngồi xuống đó bắt đầu dùng niệm lực thao túng tất cả những linh hồn đang tán loạn khắp nơi bên trong thành quay về Huyết Liên Trấn Hồn.
Dưới sự dẫn dắt của niệm lực cường đại tất cả những hồn phách đang du đãng bên trong Tây Nam Thành điên cuồng bay về một nơi hình thành biển linh hồn. Do tất cả những người chết đi đều là tu sĩ nên linh hồn của bọn hắn đều rất cường đại, đa phần đều giữ được kí ức cùng ý thức lúc còn sống.
Nhưng khi bọn họ đi tới phạm vi bên trong 100 mét xung quanh Xuân Đức thì đều rất nghe rời, có thứ tự bay vào bên trong Huyết Liên Trấn Hồn.
Thời gian từ từ trôi qua.
1 canh giờ.
2 canh giờ.
3 canh giờ. Sau khi trải qua 6 tiếng thì cuộc đại đồ sát bên trong Tây Nam Thành mới kết thúc, tất cả những phần tử ngoan cố chống cự đều đã vong mạng. Xuân Đức cũng thu được đại lượng hồn phách, trong ngày hôm nay hắn thu về tổng cộng gần 5 triệu hồn phách tu sĩ. Trong đó có ba chủ hồn Thần Quân Canh sơ kì.
" Để ta thử xem coi là bây giờ có thể ngưng ra hồn phách mạnh tới mức nào. Ngưng"
Xuân Đức hô lên một tiếng ngay sau đó bên trong Huyết Liên Trấn Hồn hàng triệu hồn phách bắt đầu lấy ba chủ hồn làm đích mà dung nhập vào bên trong, trong nháy mắt khí thế của ba chủ hồn ngày càng tăng cao.
Thần Quân Cảnh nhị trọng.
Thần Quân Cảnh nhị trọng đỉnh phong.
Thần Quân Cảnh tam trọng sơ kì.
Thần Quân Cảnh tam trọng đỉnh phong.
Khi khí thể ba chủ hồn kéo lên Thần Quân Cảnh sơ kì đỉnh phong thì dừng lại không tài nào bước qua một bước tiến vào Thần Quân Cảnh trung kì. Ở bên trong Huyết Liên Trấn Hồn lúc này ngoại trừ ba chủ hồn đạt tới cảnh giới Thần Quân Cảnh tam trọng đỉnh phong ra thì vẫn còn hơn 1 triệu linh hồn cấp bậc khác nhau.
Có điều bây giờ ba chủ hồn kia cũng không thể gồm thâu các hồn phách khác nữa. Ba chủ hồn cũng giống như một quả bóng bay vậy, bây giờ đã là trạng thái lớn nhất rồi nếu tiếp tục thêm vào sẽ nổ cái bụp.
Xuân Đức tuy có hơi thất vọng nhưng cũng không có gì, không một cái bí pháp nào mà lại không có hạn chế nếu không có hạn chế thì mấy tên ma đầu trước kia đã là bá chủ từ lâu rồi. Thở dài, Xuân Đức ngồi dậy, hắn nhảy ra ngoài tháp cao đi tới quảng trường nơi mà đám thụ tinh chiến sĩ gom về vật phẩm các loại.
Thấy Xuân Đức đứng dậy rời đi thì Lam Nhã cũng bay theo phía sau hắn. Không qua mấy chục hô hấp thì hai người đã đứng trước quảng trường Tây Nam Thành, nơi đây đã bị đám thụ tinh chiến sĩ mang về vật phẩm lấp kín.
Từ vũ khí, áo giáp, yêu linh thạch... riêng nhẫn không gian cũng thành một đống lớn. Nhưng số lượng cũng không có ngừng ở đây mà đang không ngừng tăng lên do đang có hàng vạn thụ tinh chiến sĩ đang không ngừng mang về các vật phẩm.
Quét qua niệm lực thấy trên đường phố đâu đâu cũng là máu tươi, nội tạng, tàn chi Xuân Đức hơi nhăn mày lại nhưng sau đó hắn liền dãn ra. Truyền ý niệm cho Mẫu Thụ:
" Dọn dẹp sạch sẽ tất cả những gì còn sót lại chúng ta nên rời đi nơi đây."
Được Xuân Đức truyền ý niệm từ những cành cây đang bao trùm toàn bộ Tây Nam Thành mọc ra vô số rễ cây những rễ cây này như có ý thức, bọn nó tìm đến những bộ phận còn lại của những người đã chết há miệng ra và cắn. Không phải là hút chất dinh dưỡng mà là cắn nuốt, ở phía trước nhất mỗi sợi rễ cây đều có một cái đầu to một mét há cái miệng toàn răng là răng cùng với dịch nhờn màu xanh ra ăn hết mọi thứ.
Công việc làm sạch Tây Nam Thành này phải mất đến 20 phút mới hoàn thành. Bây giờ cả tòa thành trì đã không thấy một chút dấu hiệu sự sống nào khác ngoại trừ mười mấy người Xuân Đức. Thỏa mãn gật đầu một cái Xuân Đức nhìn qua những người khác nói:
" Đi thôi, thiếu môn chủ Đại Di Hoa Cung chết, lão ba của hắn nhất định sẽ điên cuồng. Khi kết giới vừa biến mất thì không bao lâu người của Đại Di Hoa Cung sẽ biết nơi đây có chuyện."
Triệu hồi ra Hung Chú Sa Vương mười mấy người Xuân Đức đi ra khỏi thành từ một nơi bí mật, cả đội ngũ lại một lần nữa lang thang trên chiến trường. Khi bọn họ rời đi thì kết giới của Mẫu Thụ cũng triệt tiêu.
Cùng lúc kết giới của Mẫu Thụ triệt tiêu thì bên trong nơi đặt hồn đăng của Đại Di Hoa Cung vô số hồn đăng cùng một lúc dập tắt. Việc này khiến cho một đám đệ tử trông coi thất kinh. Ngay lập tức có người lật đật chạy đi báo cáo.
***
Ở chủ phong nơi mà đám cao tầng của Đại Di Hoa Cung đang thương thảo đối sách để đối phó với Luyện Huyết Ma Giáo. Nơi đây lúc này đang có 25 người tất cả, chính giữa ngồi một nam tử cả người tỏa ra khí thế thượng vị giả. Khi hắn nhìn tới người nào thì người đó không dám ngẩng đầu lên. Người này chính là Tông chủ Đại Di Hoa Cung Trịnh Cương.
Hắn nhàn nhạt hỏi:
" Bên cao tầng của Luyện Huyết Ma Giao đã đồng ý ngưng chiến, bên chúng ta cũng chỉ cần bồi thường cho bọn họ ba mỏ yêu thạch cở lớn mà thôi. Ta cũng đã đồng ý với điều kiện bọn họ, mọi người sẽ không có ý kiến gì chứ? "
Những người ở đây nghe thế thì biến sắc. bọn họ biết vị tông chủ này là kẻ tham lam, tư tâm lại còn sợ phiền phức nhưng khổ nỗi hết lần này tới lần khác tên này lại biết luồn cúi rất được lòng một vị lão tổ của thế lực bên trên Đại Di Hoa Cung.
Phía bên dưới một tên trưởng lão cắn răng nói:
" Nhưng thưa tông chủ, đệ tử tông môn chúng ta chết nhiều như vậy chẳng lẽ chết vô ích. Với tình thế bây giờ chúng ta cũng không có chân chính giao chiến qua lần nào tại sao phải đầu hàng đám ma giáo kia? "
Thấy có người dám phản đối mình Trinh Cương nét mặt xa sầm lại, hắn quát lớn:
" Chiến trưởng lão ngươi đây là đang nghi ngờ quyết sách của ta? "
Âm thanh băng lãnh, mang theo sát cơ nhàn nhạt. Vị Chiến trưởng lão kia cảm nhận được sự bất thiện trong lời nói của Trịnh Cương thì không dám phản bác thêm mà nói lời xin lỗi.
" Không dám. Tông chủ anh minh thần võ làm sao ta dám nghĩ ngờ."
Trịnh Cương hừ lạnh một tiếng nói:
" Ý ta đã quyết cứ thế mà làm. Chúng ta nên vì đại cục không nên vì cái chết của vài đệ tử. Được rồi hội nghị đến đây là kết thúc, mọi người ai về nhà nấy đi."
Nhưng đang lúc mọi người đứng dậy định rời đi thì từ bên ngoài vọt vào một tên đệ tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...