Người mới phát ngôn là một người có diện mạo đẹp trai, khoác trên người một bộ áo lông, đôi mắt hắn nhìn rất tà khí. Nhưng phải công nhận tên này may mắn, hắn nói câu đó với Trương Tam Thiếu thì còn mạng nếu mà lúc Xuân Đức còn đang nắm giữ thân thể thì tên kia chết thế nào cũng không biết.
Trương Tam Thiếu lúc này thì cảm thấy một trận buồn bực, tự dưng lại nhảy ra một thằng hâm. Hắn thấy mấy tên được gọi là thiên tài này tu luyện nhiều quá đầu óc chứa toàn cứt à không toàn nước, nói toàn cứt thì khó nghe quá, lại còn thiếu văn hóa.
Nhìn thanh niên đang có sắc mặt bất thiện nhìn mình, Trương Tam Thiếu nhíu mày nói:
" Sáng nay đã uống thuốc chưa, làm sao lại đi ra ngoài sủa loạn rồi. Nàng là sư tỷ của ta hằng ngày ăn cùng nhau, ngủ cùng giường còn chẳng sao, chỉ là ôm sư tỷ một chút thì có gì là to tát. Ngươi cái tên có bệnh tâm thần này đã không biết gì lại còn cứ tưởng sư tỷ ta là của người vậy. Mà cho hỏi chân thành một câu ai là người đang nuôi ngươi thế, để ta thông báo một câu còn nhanh đến đây mà xích ngươi về cho uống thuốc."
Trong nháy mắt mấy người cứng đơ tại chỗ, đến cả Hương Hương cũng hai mắt trợn to nhìn tiểu sư đệ của mình, còn thiếu niên kia trong nháy mắt sắc mặt đen như đít nồi, hai mắt hắn bắn ra những tia điên cuồng như mắc bệnh dại, hắn rít lên một tiếng:
" Dám chửi ta ngươi chán sống rồi sao, vậy để ta tiễn ngươi đi một đoạn."
Nhanh như chớp giật tên này thuấn di cự ly ngắn đến trước mặt Trương Tam Thiếu đánh ra một quyền, tốc độ tên này rất nhanh nên khi Hương Hương bên cạnh còn chưa phản ứng kịp thì tên này đã đánh lên người Trương Tam Thiếu.
Nhưng tên này số không may rồi, Trương Tam Thiếu tu vi yếu nhược thật nhưng mà bảo vật thì trang bị đến cọng lông cũng có, tên kia một quyền đánh lên ngực của Trương Tam Thiếu, Trương Tam Thiếu bất động từ trong người hắn có một luồng sáng bạc ánh lên bắn ngược lực đạo của một quyền kia.
Chỉ thấy tên thanh niên kia đấm ra một quyền lên người Trương Tâm Thiếu sau đó chỉ nghe " rắc " một tiếng tên kia bay ngược về phía sau, vừa bay ngược lại vừa phun cả máu lẫn mãnh vỡ nội tạng ra ngoài, tạo thành một đường vòng cung bằng máu rất đẹp.
Bich
Như cái bao cát bị ném xuống đất, tên kia rớt trên mặt đất sau đó lăn thẳng một đường xuống núi, may mà trên đường có nhiều chướng ngại vật nên hắn may mắn dừng lại được. Đám người xung quanh gần đó thấy đánh nhau thì không tán ra mà xúm lại xem.
Trương Tam Thiếu sau một thời gian đi theo Xuân Đức cũng học được một chút hắc tâm, nhìn thiếu niên kia đang chật vật bò dậy hắn liền ném ra cùng lúc 3 trái bom hơi cay.
Bùm Bùm Bum
ba quả bom cùng lúc nổ tung, một màu đỏ bắn tứ tán khắp nơi nhưng tên nào không may dính phải thì liền không kiềm được rơi lệ, hai mắt đẫm nước mắt, chúng đòn nặng nhất phải kể đến thanh niên kia, bị ăn ba quả bom hơi cay đặc chế vào mặt.
Bên trong quả bom này còn có ý cảnh tang thương cùng hối hận nên ai bị chúng chiêu liền bắt đầu nói ra tội lỗi của bản thân, một mảnh gào khóc thảm thiết nhìn thôi cũng thấy thú vị.
Công nhận ai cũng có tội lỗi của bản thân, nhiều tên nhìn bên ngoài mạo đường hoàng mà trong lòng thì một bụng ý xấu.
Nhưng đa phần đều là vì lợi ích mà làm hại lẫn nhau, cũng có vài trường hợp đặc biệt thích âm người khác làm trò vui. Nhất là khi nghe tên thanh niên kia kể ra tội lỗi thì Trương Tam Thiếu cũng cảm thấy một trận lạnh gáy.
Tên kia khi 6 tuổi đã mưu hại đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn, 9 tuổi đã lén hạ đầu cha hắn để lấy một món bảo vật, 20 tuổi vì đạt được mục đích muốn vào trong Nhất Dương Tông tên này không tiếc hạ sát vị ân nhân đã giúp hắn từ lúc còn trẻ, vào bên trong Nhất Dương Tông tên này vì nịnh nọt còn không tiếc tặng vị hôn thê cho người khác chơi, còn mấy kiểu giết người, tra tấn thì nhiều vô số kể.
Nhưng khi tên này đang kể tới đoạn hay thì có một bóng đen xuất hiện phía sau hắn đánh một cái vào sau gáy khiến tên này ngất đi mất nhưng mà ngất rồi mà tên này vẫn trong vô thức kể ra tội lỗi của bản thân, người kia thấy thế thì khóa huyệt tên này lại cho hắn bị câm tạm thời, mất đi khả năng nói chuyện.
Đến lúc này thì Trương Tam Thiếu cùng nhìn rõ bóng đen kia là ai, người này là một trung niên có sắc mặt âm lãnh, ánh mắt hắn với tên thanh niên kia có mấy phần giống nhau, nhìn cũng điên điên như nhau.
Trung niên kia quay về phía bên này chắp tay nói:
" Để cho mọi người chê cười là ta dạy đồ đệ không nghiêm. Không biết vị nào vừa làm ra tình cảnh này."
Trương Tam Thiếu nhìn trung niên sắc mặt có phần khó coi nói:
" Ngươi lại có ý niệm muốn giết ta cho hả giận, đúng là sư phụ nào thì dạy ra đồ đệ như vậy. Ngươi cũng không cần bảo ta cái gì ăn nói ngông cuồng nếu người dám thề với thiên đạo là được."
Trung niên kia có phần ngạc nhiên nhìn Trương tam thiếu, hắn quả thật có phần sát ý với tiểu bối này nhưng nơi này là ở Thiên Âm Tông không có tiện phát tác, hắn chỉ hừ lạnh một cái sau đó mang tên thanh niên kia rời đi.
Đợi hai người rời đi xa thì Hương Hương quay lại nhìn Trương Tam Thiếu hỏi:
" Sư đệ làm sao biết người kia có sát niệm với sư đệ? "
Trương Tam Thiếu nói:
" Đây là một môn Linh Tâm Chi Thuật, bất kì có có ý niệm xấu với sư đệ thì sư đệ đều có thể mơ hồ cảm nhận được, tu luyện càng cao thì có thể đọc một phần sát niệm kia. Người trung niên mới rời đi vừa rồi có sát niệm rất mạnh với sư đệ nên...."
Hắn còn chưa nói xong thì Lộ Sơn Vương không biết lúc nào ở phía sau hắn nói:
" Không cần để ý, tên kia sau khi rời khỏi Thiên Âm Tông sẽ có người trừ khử, nếu thiên âm tông có một chút việc như vậy cũng không làm tốt thì sao nhận hậu lễ của đại ca ngươi."
Trương Tam Thiếu nghe được âm thanh quen thuộc thì chỉ hơi giật mình một cái quay đầu lại nói:
" Đại thúc không cần lén lút như vậy chứ, ta bị đau tim à. Làm sao đại thúc ngươi lại tới nơi này? "
Lộ Sơn Vương cười nói:
" Tiểu tử ngươi náo trò như vậy ta xuống xem náo nhiệt, trên kia có đám lão bất tử rồi, ta không có hứng thú. Hắc hắc. Tiểu tử ngươi làm sao mà để cho đám này đến chuyện đái dầm lúc nhỏ cũng nói ra vậy."
Trương Đức lúc này cũng cười đắc ý, hắn lấy ra một quả bom nhỏ đưa cho Lộ Sơn Vương nói:
" Nhờ nó đấy, bên trong có hơi cay đặc chế cùng với ý cảnh tang thương cùng hối hận mà đại ca ta dung nhập vào, ai bị dính chiêu thì liền bị như những người kia, trò này rất vui ta đây cũng là mới thử lần đầu."
Lộ Sơn Vương nghe thế thì hai mắt tỏa sáng, hắn hai mắt tỏa sáng không phải vì vui hay không vui mà trong vật này có chứa ý cảnh của vị tiền bối kia nếu tìm hiểu được thì rất có thể tiến thêm một bước trên con đường tu luyện.
Nghĩ tới đây hắn lại cảm thấy đau lòng khi tên tiểu tử trước mắt này lại đem vật báu như vậy ném vào đám rẻ rách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...