Sau khi tất cả mọi việc đâu vào đó thì Lộ Sơn Vương kéo Trương Đức đi uống rượu, nói kéo đi uống rượu cho nó hoành tráng còn thực tế chính là đại thúc ăn trực muốn được ăn đồ ăn do Trương Đức làm, theo phía sau hai người còn có Lô Phù Dung, Hương Hương đặc biệt hôm nay còn có Hàn Nguyệt cùng tiểu Mai.
" Sư đệ có cần giúp đỡ không? "
Hương Hương nhìn Trương Tam Thiếu đang như gió lốc làm việc thì không khỏi cảm thấy áy náy. Dù sao đường đường là một đại cô nương lại ngồi chờ một thiếu niên làm cho sẳn ăn nghĩ sao cũng cảm thấy kì kì.
Nhưng mà lòng tốt của nàng lại không được ai đó lĩnh tình, Trương Đức không thèm ngoái đầu lại nói:
" Sư tỷ đừng đụng vào kẻo lại phá hư món ăn do sư đệ chuẩn bị nãy giờ. Sư tỷ cứ ngồi chơi với hai vị sư muội đi, rồi tí nữa bưng đồ ăn lên là được."
Hương Hương sắc mặt biến đổi, bất giác nghĩ tới cái gì thì không khỏi đỏ lên, nàng ở phía sau Trương Đức hung dữ nhìn hắn, dứ dứ nắm đấm.
Rất nhanh sau một lúc thì những món ăn đầu tiên của Trương Đức làm đã xong, mùi hương bay ra bốn phía khiến mọi người liên tục nuốt nước miếng. Lại chờ thêm một lúc Trương Tâm Thiếu đã làm xong đồ ăn.
Sau đó bốn người mang đồ ăn vừa làm xong mang lên, lên trên nhà thì đã thấy Lộ Sơn Vương cùng Lộ Phù Dung đang nói chuyện gì đó với nhau.
Trương Tam Thiếu cùng với Hương Hương đã rất quen với hai người này rồi nên cũng không có câu nệ nhiều nhưng hai cô gái Hàn Nguyệt cùng Tiểu Mai thì vẫn còn e ngại không thôi, hai nàng cứ như chim sợ cành cong, đi đứng nhẹ nhàng, ăn nói khép nép.
Sau khi bày ra một bàn ăn lớn, Trương Đức vừa ngồi xuống thì Lộ Sơn Vương nhìn Trương Tam Thiếu hỏi:
" Nghe nói tiểu tử ngươi muốn về nhà một thời gian phải không? "
Trương Đức gật gật đầu sau khi lấy cơm vào bát đưa cho từng người thì mới nói:
" Đúng vậy, đi lâu lâu rất nhớ mọi người ở nhà."
Như là nhớ đến cái gì Lộ Phù Dung đang chuẩn bị ăn thì dừng lại hỏi:
" Quên mất một việc, tiểu tử ngươi là người ở đâu? Xuất phát từ thế lực nào? "
Trương Tam Thiếu không còn gì để nói, hắn có một vị sư phụ quả là quan tâm đệ tử chân truyền của mình, may là nàng còn biết tên hắn bằng không thì thôi hắn về nhà chơi với dế cho rồi. Lúc này ngay cả mấy cô gái bên cạnh cùng với Lộ Sơn Vương cũng nổi lên hứng thú muốn biết xuất thân của hắn.
Trương Tam Thiếu vừa nhai nhoàm nhoàm thịt trong miệng vừa ú ớ nói:
" Ma Long Đại Lục, Ác Ma Điện. "
Lộ Sơn Vương lầm bầm nói:
" Ma Long Đại Lục, Ác Ma Điện hai cái tên này sao nghe rất quen tai nhỉ, hình như lúc ta gặp mấy tên tông chủ bên ngoài có nghe đến cái thế lực này. À ta nhớ ra rồi, trong báo cáo lần này thì ta có thấy tư liệu của thế lực này.
Ban đầu chỉ là một cái thế lực bất nhập lưu, gần 100 trước hình như bị mấy trăm thế lực khác nhau hợp lực vây công rồi bị diệt môn nhưng sau này Điện Chủ của thế lực này trở về lại gây dựng lại nhưng mà vẫn thuộc hàng bất nhập lưu, có phải vậy không tiểu tử."
Trương Tam Thiếu ngừng ăn nghiêm túc nói:
" Ác Ma Điện không phải cái gì bất nhập lưu, nói ra sợ đã kích đại thúc ngươi. Chứ thực tế bây giờ ngay cả Thiên Âm Tông dốc toàn lực chắc gì đã ăn được, hình như mấy tháng trước cũng có một đám tự xưng bản thân đến từ Vạn Kiếm Tông, Yêu Vực người còn có một tên ở Quỷ Vực tới làm loạn cũng cho rằng Ác Ma Điện là bất nhập lưu không nổi bọt sóng gì, cuối cùng cả đám cuối cùng chạy như chó nhà có tang."
Mấy câu này là Xuân Đức ở bên trong bày cho Trương Tam Thiếu nói, chứ Trương Tam không biết là có việc như vậy, hắn biết Ác Ma Điện gặp người xâm lấn cùng nội loạn nhưng không rõ là thế lực nào.
Mấy người Lộ Sơn Vương, Lộ Phù Dung nghe thế thì đều không cho là thật, mặc dù không nói ra nhưng khuôn mặt bọn họ đã biểu lộ tất cả. Bọn họ đã vậy thì mấy người Hương Hương càng không thể nào tin, mấy nàng đã bị tẩy não hết rồi, bọn họ luôn cho rằng Thiên Âm Tông là đứng đầu.
Trương Tam Thiếu thấy vậy thì cũng không có giận mà nói:
" Không tin nếu ta chứng minh được thì mọi người mất ta cái gì."
Lộ Sơn Vương nghe thế thì nói ngay:
" Một kiện thần khí tàn khuyết nhưng mức độ hư hao không lớn, chỉ cần tiểu tử người làm cho ta tin thì một kiện thần khí kia ta cho người."
Trương Tam Thiếu lại nhìn qua sư phụ của mình cười cười, hắn nói:
" Vậy sư tôn thì sao, có muốn đánh cuộc không? "
Bốp
Trương Tam Thiếu liền ăn một cái đập vào đầu, Lộ Phù Dung trừng hắn nói:
" Bớt xàm ngôn nếu tiểu tử ngươi chứng minh được thì ta cho người hẳn một kiện thần khí."
Nói xong nàng lấy từ trong cơ thể ra một thanh tiểu kiếm, nhìn thanh tiểu kiếm Lộ Phù Dung ngữ khí nhỏ nhẹ hơn rất nhiều nói:
" Cây đoạn hồn này chính là do ngoại công của ta cho ta, cũng vì nó mà cả gia tộc ta gặp đại nạn. Bị người đuổi giết tứ phương. Mãi sau khi ta tiến vào Thiên Âm Tông thì mới được an toàn, nó đã theo ta rất rất lâu rồi. Tuy bây giờ linh tính nó đã mất đi rất nhiều nhưng chỉ cần ngươi tìm được Bổ Thiên Tinh thì nó sẽ được chữa lành."
Mọi người nhìn vào cây tiểu kiếm kia mà con mắt cảm thấy đau nhói, linh hồn cũng giống như bị ai cứa nhỏ ra vậy, bọn họ chỉ nhìn một cái rồi không dám nhìn nữa, sợ nhìn nhiều một tí thì không biết linh hồn có bị xóa bỏ không nữa.
Ở bên trong không gian vong linh Xuân Đức thông qua lão tam nhìn thấy thanh tiểu kiếm kia thì mắt cũng phát quang, cây tiểu kiếm này linh tính mất đi rất nhiều những đối với hắn tu bổ lại thì cũng không cần trăm năm sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Hắn cũng thầm than Thiên Âm Tông giàu có, mỗi vị phong chủ vị nào cũng có vài món thần khí, đúng là tông môn trường tồn từ thời kì thượng cổ tới nay có khác, giàu tới chảy cả mở ra. Hắn bây giờ đang tính toán có nên đi làm đạo tặc một phen hay không, dù sao tài năng đạo tặc của hắn không thể để lu mờ được à.
Nhưng dù sao việc đi ăn trộm đồ của người khác cũng không phải là việc tốt đẹp gì, thành công còn đỡ nếu mà không may bị người bắt được thì chỉ có một cái kết cục. Vì vậy hắn cần lên kế hoạch chi tiết cho việc này.
Bỏ qua việc kia, hắn bây cần chỉ dẫn cho lão tam làm sao để cho hai tên ngốc lắm tiền chịu khó nôn ra chút vật chân quý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...