Xuân Đức ngồi dậy, lấy ra một cái nhẫn không gian đưa cho Trương Đức nói:
" Lão Đại ta cũng không có gì nhiều để cho đệ, bên trong chỉ có vài thứ lung tung. Sau này nếu có thứ tốt hơn sẽ không thiếu phần đệ. Hắc hắc, thôi đại ca cần đi trị thương cái đã, linh hồn của đệ rời đi khiến ta có chút suy yếu. "
Nói xong thì Xuân Đức biến mất không còn hình dáng chỉ để lại Trương Đức cùng mấy cô gái đang nhìn về cái nhẫn không gian trên ngón áp út của Trương Đức không rời mắt. Chiếc nhẫn không gian này vừa nhìn là đã biết nó bất phàm.
Chiếc nhẫn màu thạch bích bên trên có một viên đá màu đỏ phát ra tia điện nhỏ, Hồng Yên cùng Kim Chi cái tính tò mò lại nổi lên, hai nàng giật giật góc áo của Trương Đức nói:
" Trương sư đệ bên trong có những gì có thể cho chúng ta nhìn một cái được không? "
Ngọc Điệp ở bên cạnh liền cho hai cô nàng hai cái cốc đầu vì cái tội tọc mạch đồ của người khác, nàng răn dạy:
" Đó là bí mật của Trương sư đệ các ngươi tò mò cái gì."
Hai cô nàng Hồng Yên cùng Kim Chi dùng ánh mắt ai oán nhìn về Ngọc Điệp, sau đó các nàng lại dùng ánh mắt đáng thương tới cực điểm nhìn về Trương Đức như đang muốn nói: " Ngươi mà không cho bọn ta sẽ không để ý tới ngươi nữa."
Trương Đức cảm nhận được có một luồng sức mạnh ẩn dấu bên trong chiếc nhẫn liên tục ôn dưỡng cơ thể hắn, loại lực lượng này rất ôn hòa nên hắn có chút phê, đến lúc hắn hồi thần lại nhìn thấy ánh mắt của hai cô gái cùng Ngọc Điệp thì cười nhẹ một cái nói:
" Được rồi mọi người thích xem thì xem thôi. Đại ca nói đây là mấy đồ lung tung ắt hẳn cũng không có gì quan trọng, cũng không cần giấu giếm ai cả."
Nụ cười ôn hòa có phần tiêu sái, giọng nói như thấm vào lòng người khiến cho mấy cô gái không kiềm được trái tim đập nhanh mấy lần, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Trương Đức có lẽ rất lâu rồi không dùng nhẫn không gian nên hắn có phần tay chân luống cuống. Sau một lúc hắn mới quen thuộc với cách dùng chiếc nhẫn mà Xuân Đức đưa cho, tâm niệm vừa động Trương Đức lầm bầm: " Đi ra nào."
Theo câu nói của Trương Đức trong phòng bỗng nhiên xuất hiện tinh quang màu lam, cùng lúc đó có 7 cô gái mặc áo bào màu xanh lam,đeo mặt nạ quỷ dữ quỳ xuống một chân ở trước mặt Trương Đức hô:
" Tham kiến chủ nhân."
Âm thanh của bảy người lạnh lẽo vô tình như thanh kiếm của các nàng đang đeo bên hông vậy. Tuy các nàng không có bộc phát khí thế nhưng mọi người ai cũng cảm nhận được một sức mạnh hủy diệt ẩn sâu bên trong cơ thể của các nàng.
Trương Đức đang không lại gọi ra bảy cô gái mà bảy người này đều gọi hắn là chủ nhân thì không khỏi sửng sốt hỏi:
" Các vị tỷ tỷ này có nhầm lẫn ở đây không? Ta từ khi nào đã trở thành chủ nhân của mấy vị tỷ tỷ rồi."
Không có ai đáp lời hắn, bảy cô gái đeo mặt nạ kia vẫn cứ quỳ như vậy trước mặt hắn, giống như không có lệnh của hắn thì các nàng sẽ không đứng dậy vậy. Mấy người Ngọc Điệp thấy cảnh tượng này thì khó mà tin nói:
" Nhẫn không gian có thể chứa vật sống."
Nhưng sau giây phút kinh ngạc,Ngọc Điệp quay qua Trương Đức nói:
" Có lẽ đây là Hộ Vệ mà đại ca của đệ chuẩn bị cho đệ đấy, nhanh bảo các nàng đứng dậy đi, cứ để các nàng quỳ mãi như vậy cũng không tốt."
Kim Chi phụ họa: " Phải phải nhanh bảo mấy nàng đứng dậy đi, mà Trương sư đệ ngươi thử ra lệnh cho các nàng tháo mặt nạ ra đi, tỷ tỷ ta muốn xem dung mạo bọn họ thế nào mà phải đeo mặt nạ."
Trương Đức gật đầu, nhìn về bảy cô gái đang quỳ trước mặt hắn nói: " Các vị tỷ tỷ xin mời đứng dậy. Làm phiền mọi người tháo mặt nạ ra."
Bảy cô gái vẫn không nói một lời đứng dậy gỡ mặt nạ xuống, ngay lập tức bảy khuôn mặt như vẽ hiện ra trước mắt mọi người, khuôn mặt thanh tú không một khuyết điểm nhỏ, ánh mắt to tròn có thần, môi mỏng, sống mũi cao, lông mày lá liễu, bảy người đều đạt tiêu chí của đại mỹ nhân.
Nếu mang so sánh với đám người Ngọc Điệp thì mấy người Ngọc Điệp có xách dép chạy theo cũng không kịp. Bảy cô gái này đều là tử linh sinh vật Tinh Quân Cảnh được Xuân Đức tốn công tạo thành, có thể nói là tác phẩm tốn nhiều công sức nhất mà hắn từng làm. Các nàng đều có tư duy, có không gian phát triển, nhìn chung ngoại trừ tính cách khá lạnh, không có cha mẹ sinh ra
, các phần còn lại của các nàng đều rất giống nhân tộc,
Đeo lại mặt nạ, một cô gái đứng trước nhất trong bảy cô gái lại hỏi:
" Chủ nhân tôn kính, ngài còn có phân phó gì nữa sao? "
Trương Đức vẫn đang còn choáng ngợp trước nhan sắc của mấy nàng, bị hỏi vậy thì theo phản xạ lắc đầu nhưng ngay sau đó hắn lại hỏi:
" Mọi người tên là gì? Làm sao lại gọi ta là chủ nhân?"
Cô gái kia tiếp tục cung kính nói:
" Thưa chủ nhân tôn kính, người có thể gọi chúng ta là thất kiếm, thuộc hạ tên Kiếm Nhất, các nàng lần lượt là Kiếm Nhị, Kiếm Tam, Kiếm Tứ, Kiếm Ngũ, Kiếm Lục, Kiếm Thất. Bọn thuộc hạ sinh ra là để bảo vệ chủ nhân, sinh mệnh này chỉ tồn tại khi chủ nhân tồn tại, chủ nhân chết mấy người chúng ta sống cũng không còn ý nghĩa."
Giọng nói của nàng không ôn nhu mà lạnh lẽo nhưng ai cũng có thể nghe ra được ý chí không thể thay đổi của các nàng, bọn họ thật sự tin rằng nếu Trương Đức ra lệnh cho mấy nàng chết thì các nàng hắn tự sát ngay tại chỗ.
Trương Đức động dung, hắn không tin được đại ca lại có thể tìm được bảy cô gái vì hắn mà cống hiến sinh mệnh.( Linh Hồn của Trương Đức ở bên trong linh hồn của Xuân Đức ngủ say, lúc mê lúc tỉnh nên có nhiều việc không biết, với Xuân Đức là người có quyền khống chế toàn bộ nên việc gì Xuân Đức muốn cho Trương Đức biết thì hắn mới có thể biết, bằng không thì Trương Đức cũng không biết được, cũng giống lúc này Trương Đức không biết Xuân Đức có khả năng tạo vong linh y hệt người sống nên nhầm rằng Xuân Đức đi đâu bắt về mấy cô nương lương thiện đầu độc tư tưởng biến thành hộ vệ của hắn.)
Trương Đức động dung thì mấy người khác cũng không ngoại lệ. Mấy nàng hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều thấy được vẻ kinh sợ. Trong lòng mỗi người đều suy nghĩ là đại ca của Trương sư đệ đã làm gì mà lại khiến cho mấy cô gái này khăng khăng một mực. Nhìn qua cũng không giống bị hạ cấm chế hay gì khác à.
Vì không có việc gì nên Thất Kiếm lui qua một bên, ở bên ngoài phòng tu luyện tử khí. Ở bên trong phòng bầu không khí có phần không đúng lắm, mấy cô gái đều nhìn Trương Đức với ánh mắt dò xét, một vị chua chua xuất hiện mà đến cả tên ngốc như Trương Đức cũng cảm nhận được.
Hắn gãi sau ót, nhìn mấy cô gái cười nói:
" Các vị tỷ tỷ đừng nhìn ta như thế, ta thật ngại à."
Mấy cô gái không hẹn mà trừng mắt nhìn hắn, tay thì bóp lấy một chút thịt non mềm bên eo của hắn véo, Trương Đức nhịn không được đau hét lên mấy tiếng thê lương, hắn nước mắt rưng rưng đáng thương nhìn mấy nàng, hắn không hiểu vì sao mình bị véo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...