Quá nhàm chán dẫn tới buồn bực, vì buồn bực nên Xuân Đức lại mang A Khờ ra tiêu khiển, vò nó làm thành một quả cầu sau đó ném đi thật xa rồi lại lệnh cho nó quay lại, đôi khi thì dùng nó làm vũ khí ném chết mấy con yêu thú dọc đường.
Dọc đường đi đều chỉ là một chút yêu thú đẳng cấp không cao, đều tầm Bất Hủ Cảnh, đôi khi thì gặp vài con Bất Diệt Cảnh nhưng số lượng không nhiều.
Đường đi một mảnh vắng lặng chẳng thấy ai, Xuân Đức dừng chân ở một bãi cỏ ven một bờ suối. Nhìn đám yêu ngư đang từng đàn bơi bên trong dòng suối thì Xuân Đức nổi lên hứng thú bắt cá. Ngồi trên bờ suối Xuân Đức cầm một cây lao nhìn từng đàn cá bơi qua, hắn đang chờ xem có con nào bự nhất bơi qua thì tóm.
Trong này thần thức bị hạn chế nghiêm trọng nếu mạnh mẽ dùng thì tiêu hao rất lớn nên Xuân Đức cũng không có vận dụng thần thức. Mà chỉ dùng mắt quan sát đám cá bên dưới, sau khi đợi tầm 30 phút thì cuối cùng cũng có một con vừa ý Xuân Đức bơi qua.
Phập.
Ngọn lao vọt ra khỏi tay Xuân Đức như một tia sáng bắn thẳng xuống dòng suối. một con yêu ngư to lớn dài cả mười mấy mét vừa lò đầu ra khỏi nơi ẩn nấp liền bị Xuân Đức nhắm chuẩn. Mũi lao tốc độ cực nhanh khiến cho mặt nước còn chưa hình thành hiện tượng thì đã xuyên qua đầu con yêu ngư đóng đinh nó giữa dòng suối.
Mũi lao mang theo một ít độc tố nên con yêu ngư chỉ cựa quậy mấy cái liền yên tĩnh. Đến lúc này mặt nước mới như bị xé ra một lỗ thủng nhìn thấy cả đáy suối. Vô số tôm cá nhỏ bị hắt bay lên cả bãi cỏ bên cạnh.
Rút mũi lao ra khỏi mặt nước, đi theo mũi là là con cá bự tổ chảng. Con cá này đẳng cấp vậy mà cũng thuộc Tinh Quân Cảnh trung kì, lớp vảy cả người nó sáng lên ánh sáng bạc nhìn rất đẹp. Xuân Đức ngay tại chỗ làm vảy con cá, cao sạch, bỏ hết các thứ lung tung như ruột, vây, ria.
Mấy thứ này tuy là đồ Xuân Đức bỏ đi nhưng lại rất được đám yêu ngư bên trong dòng suối ưa thích, Xuân Đức vừa vứt hết ruột của con quái ngư xuống dòng suối thì liền bị một đám cá bên dưới tranh nhau ăn, bọn nó quần nhau khiến cho bọt nước văng bốn phía.
Xuân Đức cảm khái:
" Ngày xưa mình cũng giống đám tạp ngư này luôn phải ăn đồ thừa của người khác, đã vậy còn phải cảm ơn, luôn luôn ước ao biến thành người mạnh. Giờ mạnh rồi, cảm giác làm người bề trên thấy cũng bình thường à."
Cắt lấy phần thịt ngon nhất cùng buồng trứng cá, thêm phần não của nó, phần còn lại Xuân Đức vứt hết xuống dòng suối. Mang nguyên liệu nấu ăn đến một địa điểm đã chọn trước Xuân Đức bắt đầu nấu nướng.
Dạo này hắn bắt đầu học nấu ăn để tăng thêm hương vị của cuộc sống, lấy ra một đống hương liệu phụ gia Xuân Đức bắt đầu ướp cá. Trong quá trình ướp cá Xuân Đức đi tới vài nơi khác nhau để kiếm thêm ít rau thơm.
Từ xa xa Xuân Đức đã nhìn thấy một gốc " Phụ tùy thảo." Nhanh chân đi lại Xuân Đức nhổ lên luôn cả gốc, dọc theo đường đi Xuân Đức còn tìm thấy " Hoa Tán Phi ", " Ngâm Tuyết Sương ", " Tau Chú."
Chỉ là đi qua vài ngọn núi mà Xuân Đức tìm được gần hết đồ để nấu " Bún Cá", đi tới một nơi có dòng nước nhỏ chảy qua Xuân Đức tìm thấy một loại rau có lá rất mềm, ăn lại giòn nếu ăn kèm với cá thì ngon tuyệt, ở nơi đây mọi người gọi loại cây này là " Xà Răm."
Ngồi xổm xuống Xuân Đức ngắt lấy từng lá của cây xà răm, chỉ trong một lúc Xuân Đức đã ngắt được một đống lớn. Bỏ tất cả hoa hoa thảo thảo vào bên trong túi đặc chế Xuân Đức mang về nơi nấu ăn.
Vừa đi hắn vừa huyết sáo nhìn có vẻ rất yêu đời. Một đường phi hành hắn nhanh chóng về nơi mình chuẩn bị nấu ăn.
Về đến nơi hắn để đám rau cỏ qua một bên chạy lại mở nắp nồi ra nhìn xem thịt cá đã ngấm gia vị đủ chưa? Hít hít hắn cảm thấy thịt cá hình như còn thiếu cái gì đó, lấy ra một quyển sách nhỏ Xuân Đức nhìn lại một lượt thì hắn biết mình thiếu cái gì rồi.
Thiếu một ít rượu ngon cùng ướp với thịt cá, lấy ra một bình rượu ngon Xuân Đức rưới vừa đủ lên trên cá sau đó đậy nắp nồi lại.
Chuẩn bị bếp, đổ dầu vào chảo bỏ thêm một ít tinh muối, cùng một chút dược thảo tạo màu cùng mùi. Ngay lập tức hương thơm bay lên. Đợi dầu sôi lên Xuân Đức bắt đầu cho cá vào.
Xèo xèo xèo... bụp
Cuộc đời không như mơ, vừa bỏ cá vào thì dầu bắn lên như pháo bông, may mà hắn tu vi thâm hậu bằng không thì phải lấy cái gì che chắn nếu không bỏng sấp mặt.Thêm một cái may nữa là thịt quái ngư bằng không với khả năng chiên cá của hắn thì cá cháy thành than.
Vừa nhìn hướng dẫn vừa chiên, Xuân Đức cảm khái:
" Muốn có cái ăn bỏ vào miệng thôi cũng khó, ngày trước biết mỗi nấu mì tôm với chiên trứng. Nếu mà chịu khó học thêm vài món nữa bây giờ có phải đời đẹp như mơ không? "
Trong khi Xuân Đức đang chiên cá thì phía bên dưới hạ lưu con suối trước đây hắn vứt xác cá, dọc theo bờ suối đang có mấy người thanh niên cùng vài cô gái, trai thì tuấn tú lịch sự, phiêu dật xuất trần, nữ thì xinh đẹp mỹ lệ.
Ở tu chân giới trai xinh gái đẹp nhiều như rau cải nên cũng không có gì lạ, trong khi mấy người này đang dọc theo con suối thì bỗng nhiên thấy cả con suối đỏ tươi một màu. Hiện tượng lạ này ngay lập tức khiến mấy người này chú ý.
Một người thanh niên tay cầm quạt xếp ánh mắt nhìn dòng suối khẻ nhướng lên. Có một cô gái mặc áo tím bên cạnh thấy vậy liền hỏi:
" Sao vậy Vô Song sư huynh? "
Nàng vừa hỏi xong thì ở thượng nguồn một cái xác quái ngư to lớn trôi theo dòng nước, theo phía sau là vô số yêu ngư nhỏ đang tranh giành. Một tên thanh niên nhanh tay dùng một sợi roi quấn cái xác lên bờ.
Mấy người xúm lại nhìn xem cái xác của con quái ngư, khi đã nhìn rõ thì cả đám kinh hãi không thôi, bọn họ nhận ra đây là một cái xác của một con thủy quái có tu vi Tinh Quân Cảnh trung hoặc hậu kì mới bị người giết chết, mà người này rất có khả năng ở phía trước bọn họ.
Một người chỉ vào phần đầu của con quái ngư bị xuyên thủng một lỗ nói:
" Có thể đây chính là vết thương chí mạng khiến con Hải Trạch Kình này bị mất mạng. Không biết là ai lại có thể giết chết được Hải Trạch Kình chỉ bằng một đòn."
Một cô gái mặc áo dài màu xanh lam nói:
" Có phải hay không là Vô Tình công tử của Băng Cung. "
Người thanh niên có tên Vô Song lắc đầu đáp:
" Không thể nào, tên kia tu vi cũng mới là Bất Diệt Cảnh đỉnh tiêm nhưng muốn vượt cấp giết Hải Trạch Kình có tu vi là Tinh Quân Cảnh trung kì hoặc mạnh hơn thì không thể nào, tối đa cũng chỉ là Tinh Quân Cảnh sơ kì mà thôi. "
Người thanh niên kéo cái xác của con quái ngư lên nói:
" Mặc kệ là ai nhưng cái xác này là của chúng ta, bộ xương của nó vẫn còn nguyên vẹn nếu luyện thành cao đoan vũ khí cũng không tệ, tất cả mọi người đều có phần, ta chỉ lấy 6 cái xương bên trên sống lưng của nó, còn lại mọi người tự chia đi."
Những người khác đều không có ý kiến gì, ở bên ngoài xác của một yêu thú Tinh Quân Cảnh trung kì cũng là một bút tài phú không nhỏ.( Ở Ác Ma Điện là một nơi giàu có nên mọi người lầm tưởng khắp nơi đều vậy nhưng ngược lại tu chân giới người nghèo rất nhiều, đặc biệt là tu sĩ bọn họ phải tốn rất nhiều tiền tài để mua vũ khí, áo giáp, đan dược nên vấn đề tiền bạc luôn là vấn đề nhức nhối của bọn họ.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...