Từng giờ, từng phút đi qua.
Sáu thanh kiếm kia chống cự sức mạnh của Bóng Ảnh càng ngày càng yếu. Ánh sáng trên mấy thanh kiếm càng ngày càng bị lu mờ.
Rắc rắc
Sợi dây liên kết giữa sáu thanh kiếm cùng thanh kiếm thứ bảy ngay giây phút bóng ảnh không chế được sáu thanh kiếm thì đồng loạt đứt rời. Cùng lúc đó thanh kiếm thứ bảy phóng ra hắc mang đại thịnh đánh thẳng tới chân thân của Bóng Ảnh.
Chuẩn bị đã lâu Xuân Đức lập tức ra tay ngăn cản lại thanh kiếm thứ 7, không có tiếng động kinh thiên gì cả, lực lượng của Xuân Đức cùng thanh kiếm thứ 7 va chạm nhau liền biến mất. Nhưng nhìn như ôn hòa thực tế con bà nó chứ âm hiểm đến cực độ.
Trong những quang mang hắc ám kia ẩn chứa không biết bao nhiêu là nguyền rủa, may mà Xuân Đức có học nguyền rủa thuật bằng không chết kiểu gì cũng không biết, từ trong cái hắc mang kiếm quang kia Xuân Đức cảm nhận được mấy loại quen thuộc, suy yếu, tàn phá, mù, xiềng xích.... toàn những cấm chú âm hiểm, một khi đã chúng thì muốn chết cũng khó.
Vì phải chia ra đến 8 phần để chống lại nguyền rủa nên mỗi lần va chạm Xuân Đức liền bị thương một chút, một ít đó qua vài giây đã thành một vết thương lớn, nói cho cũng không về bản thể Xuân Đức yếu đi rất nhiều, bây giờ hắn phát huy chưa tới 6 phần sức mạnh tự thân.
Đang lúc hắn chuyên tâm đối phó với thanh kiếm thứ 7 thì hắn bất giác cảm thấy nguy hiểm, hắn vẫn là làm ra động tác né đầu như lần trước nhưng lần này hắn không có được may mắn như vậy. Xuân Đức chỉ cảm thấy có một bàn tay vô hình cào qua mặt hắn, dù hắn đã né được nhưng một nữa bên đầu của hắn đã bị bàn tay kia cắt đi ra.
Máu tươi tung tóe, óc màu trắng, tóc mà trắng quện lại với nhau sền sệt. Ngay sau đó Xuân Đức bị liên tiếp kiếm quang xẹt qua, cuối cùng cả thanh kiếm số 7 rút ra khỏi đầu con quái vật lông đỏ phát ra hắc mang đại thịnh liên tiếp chém Xuân Đức những vết chém này cắt hắn thành hàng vạn miếng thịt bay lả tả. Hình ảnh sau cùng hắn nhìn thấy là con quái vật lông đỏ kia sau khi cắn nuốt một phần của hắn thì vùng thoát ra khỏi con muỗi to lớn đang hút máu nó.
Nó vừa vùng thoát ra liền dùng một cái cấm chú giam cầm lại hắn kiếm cùng con muỗi ở bên cạnh lại, cái cấm chú kia lấy cái giá là một cánh tay phải của nó thi triển ra,. Sau khi phong cấm xong thanh kiếm số 7 cùng con muỗi thì nó bắt đầu thay đổi một cách chóng mặt.
Từ một bộ hài cốt da bọc xương trong nháy mắt biến thành có da có thịt. Bộ lông đỏ của nó cũng bắt đầu tiêu biến, cuối cùng nó biến thành một cô ả có bộ dạng xinh đẹp, thân hình yêu kiều, tóc đen, mắt to.
Cô ả sau khi thoát khốn hoàn thiện lại bản thân thì nhìn qua đống thịt vụn của Xuân Đức than thở nói:
" Đang ra bổn cung cũng không định giết ngươi nhưng tình thế bắt ta phải làm vậy, dâng hiến sinh mạng của ngươi cho bổn cung đó cũng là điều vịnh hạnh cho ngươi rồi. "
Nàng lại nhìn qua Bóng Ảnh, thấy Bóng Ảnh đang dùng ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí nhìn nàng thì nàng yêu kiều nói:
" Bí pháp ảnh thuật rất không tồi đáng tiếc bản thể mất đi thì ngươi cũng không thể làm gì được bổn cung cả, người cũng không bao lâu nữa cũng liền tan biến theo chủ nhân của người. Nếu người cùng bản thể phối hợp thì có khả năng uy hiếp được ta nhưng bây giờ thì...."
Cô nàng này còn chưa nói xong thì ánh mắt co rụt lại bởi vì nàng thấy Xuân Đức lúc trước thần thể tan vỡ, thần hồn tiêu tán lúc này đang dùng tốc độ kinh người gây dựng trở lại. Còn không kịp đợi nàng làm ra quyết định thì Xuân Đức một lần nữa hiện ra trước mắt nàng.
Nhưng Xuân Đức lần này lại thấp đi so với trước kia rất nhiều, đây là một loại di chứng sau khi bị động sử dụng kĩ năng trọng sinh. Thân thể của hắn ở trạng thái nhân tộc định hình mức cao nhất chỉ là thanh niên hơn 20 tuổi một ít, sau mỗi lần trọng sinh thì cái kia hắn liền biến thành thiếu niên mười 15 tuổi sau này rất khó khôi phục trở về.
Xuân Đức ánh mắt không có tức giận hay phẫn nộ, hắn cứ bình tĩnh lặng yên ở nơi đó nhìn con quái vật lông đỏ bây giờ đã trở thành mỹ nữ đang đứng trước mặt mình.
Nhưng sự bình tĩnh này làm cho cô gái lạnh run lên những kẻ trước đây nàng gặp không có ai giống thiếu niên này cả. Nàng còn đang định nói cái gì thì chỉ thấy thiếu niên cùng Bóng Ảnh của hắn dùng siêu tốc đánh tới.
Ầm ầm.. đùng đùng.. rắc
Âm thanh đánh nhau đinh tai nhức óc, quyền quyền thấu thịt, máu tươi phun ra như pháo hoa, xương cốt gãy nát.
Xuân Đức cùng Bóng Ảnh kết hợp đánh cho cho cô gái chỉ có thể kháng đòn mà không thể phản kích, nàng ta ở thời kì toàn thịnh có thể rất mạnh nhưng lúc này nàng ta mới vớt về một cái mạng nên cũng không phải lợi hại gì nhiều.
Đôi khi cô gái cũng phản đoàn, Xuân Đức có cái né được có cái không, cái không né được thì hắn trực tiếp thừa nhận miễn sao không chúng yếu hại là được. Trận đấu của hắn không có thuật pháp hoa mỹ mà chẳng qua là dùng sức mà đánh.
Từng cú đấm khiến cho cô gái thịt cánh tay bay tán loạn lộ ra xương trắng hếu, Xuân Đức cũng không vì đó mà thương hoa tiếc ngọc cái quái gì hết, tâm niệm hắn lúc này chỉ có một, giết chết địch nhân trước mắt.
Bị dồn ép đến không có lực phản kháng, cô gái cũng phát hung ác, nàng lấy cái giá là cánh tay còn lại tan nát biến thành một cái cốt lao giam cầm Xuân Đức cùng Bóng Ảnh trong giây lát. Lùi ra được một khoảng cách an toàn thì cô ả tiếp tục hiến tế hai chân.
Trong nháy mắt 3 cái cốt thương bắn thẳng tới Xuân Đức vì không gian quá hẹp nên Bóng Ảnh chỉ có thể đón đỡ hai cây còn Xuân Đức bị nguyên một cây xuyên qua đầu nhưng đầu của hắn cũng không phải cái gì yếu hại nên hắn vẫn có thể dùng tay rút cốt thương. Nhưng khí hắn định rút cốt thương thì có lực lượng ăn món khiến hắn đau đầu tới cực điểm. Không nhịn được hắn gào lên thế lương.
Bóng Ảnh bên cạnh cũng vậy, không biết cốt thương là thứ gì mà lại có lực lượng ăn mòn đến đáng sợ, khiến cho hai người không có lực phản kháng, đứng ở nơi xa cô ả đã mất đi hai tay hai chân đang cười to:
" Chỉ là đám sâu kiến các người vậy mà làm cho bổn cung hao tổn thần cốt để đối phó, các ngươi chết không hết tội."
Nhìn cô ả đang cười lớn,Xuân Đức cũng nhếch miệng cười tà. Cô ả nhíu mày không hiểu vì sao Xuân Đức còn có thể cười được, chính lúc nàng ta khó hiểu thì một đạo ánh sáng xanh đỏ đan xen bắn chúng đầu của nàng.
Ngay lập tức nàng ta ngã xuống đất bất tỉnh, cốt lao cùng cốt thương không có chủ nhân khống chế liền tự động tiêu tán. Kẻ đánh lén cô ả chính là A Ngốc, Xuân Đức trước lúc giao tranh đã xác định kẻ này cực kì khó chơi bằng không hắn cũng không có giấu A Ngốc đi làm đòn kết liễu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...