Sáng sớm ngày hôm sau.
Trước mặt Xuân Đức lúc này đứng 3 ông lão cùng một trung niên. Mỗi người nhìn rất bình thường nhưng bọn họ đều là người có học thức sâu ở lĩnh vực riêng của mình, ba ông lão đều là người nghiên cứu về dị chủng sinh linh, còn trung niên nhân đại hán chính là một tên thợ săn tài tình có kinh nghiệm về địa hình rất nhiều nơi.
Nhìn 4 người trước mắt Xuân Đức lên tiếng:
" Chắc mọi người cũng biết ta là ai rồi nên không cần giới thiệu nữa. Bây giờ chúng ta lên đường rồi làm quen sau. Mọi người đã chuẩn bị tốt chưa, còn thiếu gì hay có yêu cầu gì thì cứ nói đi ta sẽ giúp."
Nghe vậy bốn người cung kính nói:
" Bọn thuộc hạ đều đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi nên không có việc gì phải làm phiền Điện Chủ cả. Cảm ơn Điện Chủ đã quan tâm."
Xuân Đức gật đầu nói:
" Vậy thì được rồi, đã mọi người không có khác nữa thì chúng ta lên đường."
Nói xong Xuân Đức triệu hồi ra tiểu Bư. Tiểu Bư lúc này đã là Hằng Quân Cảnh sơ kì, dưới dự trợ giúp liên tục của Xuân Đức nó thành công bước một chân vào Hằng Quân Cảnh. Tiểu Bư vừa được triệu hồi ra thì cúi đầu cung kính chào Xuân Đức.
Không có nhiều lời Xuân Đức cuốn theo mọi người cùng ngồi lên Tiểu Bư rồi thông qua không gian truyền tống đi tới một nơi ở khu vực hoang dã cách Ác Ma Thành gần 300 dặm. Sau đó lại tiếp tục chạy về phía đông.
Trên đường đi mọi người cũng đã làm quen với nhau, bốn người bên cạnh Xuân Đức đều xuất phát từ trong một gia tộc thợ săn bình thường. Ngày trước gia nhập Ác Ma Điện bây giờ bọn họ đang sinh sống ở thành số 2. Ba ông lão thuộc khoa nghiên cứu dị chủng động vật, thực vật. Còn trung niên là ở đội dò đường.
Ba ông lão tên mỗi người chỉ có một chữ, ông lão lớn nhất tên Phùng, ông lão thứ 2 tên Nguyên, ông lão thứ 3 tên cát. Còn trung niên nhân tên A Nậm.
" A Nậm cách đây bao xa thì dị sinh vật hoạt động mạnh có bầy đàn lớn."--- Trên đường đi Xuân Đức hỏi.
A Nậm đáp:
" Thưa Điện Chủ cách đây gần 500 dặm là khu vực của dị sinh vật hoạt động, nơi đó chính là cấm khu đối với Ác Ma Điện chúng ta. Thuộc hạ cũng chỉ ở khu vực ngoại vi xem xét nên ở sâu bên trong nữa thì thuộc hạ không rõ."
Xuân Đức gật đầu sau đó lại hỏi:
" Thế bên trong có điểm gì cần chú ý không? "
Lúc này Cát lão lên tiếng:
" Điện Chủ bên trong nơi đó cần đề phòng các loại thực vật có màu lam nhưng cây thực vật có màu lam thường mang theo độc tính cực mạnh. ngay đến cả Tinh Quân Cảnh cần chạm vào liền tan thành sương khói. Vì không có cách nào nghiên cứu nên chưa thể xác định được độ mạnh của những chất độc đó tới mức độ nào. Cái thứ hai là bên trong khu vực này thì thoảng xuất hiện hoàng giả cấp dị chủng. Bọn chúng gần như bất tử không cách nào giết chết."
Được nghe giải thích tận tình từ bốn người xung quanh Xuân Đức càng phát ra hứng thú với đám dị sinh vật. Thời gian trôi qua rất nhanh bất tri bất giác mọi người đã đi tới khu vực bên ngoài của cấm khu dị sinh vật.
Còn chưa thâm nhập vào sâu bên trong thì Xuân Đức đã thấy cách xa 25 dặm có một quần cư dị thú. Đám dị thú này có lẽ nên gọi là thỏ biến dị đi vì mấy con dị thú này có đại bộ phận giống con thỏ. Bọn chúng khác với thỏ bình thường ở chỗ thân hình to lớn con bé nhất cũng cao 5-6 mét, còn con to nhất thì nhìn y ngọn núi nhỏ cao mấy trăm mét, hai mắt của bọn nó trắng dã một màu, không có tai mà lại có hai cái sừng uốn cong, răng thì cả hàm nhọn hoắt mọc lởm chởm, còn cái đuôi thì dài ngoàng. Còn bộ lông thì đỏ rực như lửa.
Cách xa xa cũng cảm thấy đám sinh vật này tàn bạo khát máu, bọn chúng lúc này đang nhai cót két những khúc xương to lớn của một loài khác. Một khúc xương to như cái cột nhà vậy mà bị đám này cắn nát tươm thành từng miếng nhỏ.
" Đám này là loại gì vậy, có đặc điểm gì nổi bật không? "--- Xuân Đức hỏi.
Một ông lão đáp:
" Đám dị thú này được mọi người gọi chung là Khát Máu Thỏ. Bọn nó cực kì điên cuồng, bất kể kẻ thù thế nào bọn nó đều xông lên cắn xé, lý tính bọn nó rất ít nên có khi thường diệt đàn nhưng bọn nó lại có khả năng sinh sản kinh hoàng, chỉ cần đủ thức ăn bọn nó có thể tự tách bản thể thành nhiều nhân bản khác nhau. Với tốc độ trưởng thành của loài này cũng rất kinh người, ngày trước có người quan sát được, khi điều kiện sung túc thức ăn thì một đàn 100 trăm con sau 7 ngày thì biến thành một đàn hàng vạn con."
Xuân Đức nghe thế không khỏi âm thầm líu lưỡi, đám này sinh sản còn hơn cả mấy con mắn đẻ nhất mà hắn biết. Nhưng trong lòng hắn thì đã có quyết định khống chế đám thỏ này làm vật cung cấp thịt nếu như thịt bọn chúng có khả năng ăn được
" Loại Khát Máu Thỏ này thường ăn cái gì? Thịt ăn có được không? " Xuân Đức hỏi.
" Có thưa đại nhân, chất thịt đám dị chủng này rất tốt. Nhưng vì trên người bọn chúng bám mấy loại ký sinh nên khi vật chủ chết thì đám ký sinh kia cũng chết, bọn chúng chết đi thì thịt thỏ không ăn được nữa vì bị thối rữa. Vì thế mà số lượng loại thỏ này mới nhiều tới vậy. Nếu bọn nó không đi chọc ai thì cũng không có ai tới nơi ở của bọn nó làm gì."--- Một ông lão khác nói.
Xuân Đức ánh mắt lóe lên truyền âm cho bóng ảnh tóm về một con thỏ để hắn xem cái loại kí sinh kia là gì. Bóng Ánh được lệnh thì nhanh chóng rời đi, không qua vài s thì một con thỏ tầm trung cao 12 mét xuất hiện trước mắt mọi người.
Còn thỏ này bây giờ đã bị Bóng Ảnh bẻ hết răng, xương cốt dập nát, gân mạch đứt hết, đến cả thanh quản cũng bể khiến cho nó giống như đống thịt mà thôi. Nó chỉ có thể dùng ánh mắt khát máu trừng mọi người.
Xuân Đức dùng niệm lực quét một lượt xung quanh con thỏ ( Tu vi cao thì dùng niệm lực vẫn được) rất nhanh hắn đã tìm thấy đám kí sinh kia. Đám kí sinh này ở bên trong bộ lông trắng tinh của đám thỏ hút máu, bọn nó giống mấy con rắn vậy, con nào con nấy dài cả mét không có vảy mà toàn da cùng một túi máu.
Mắt mũi không có chỉ có mỗi cái miệng đầy răng đang cắm vào người con thỏ dị loại hút máu, cùng với hút máu bọn nó còn tiết vào trong cơ thể con thỏ một loại chất dịch màu lam khiến cho con thỏ trở nên điên cuồng.
Bắt ra một con kí sinh dài cả mét to như cổ tay kia ném ra ngoài trời băng tuyết, chỉ thấy con kí sinh ghê tởm kia vùng vẫy liên tục, cái bụng chứa đầy máu của nó nhanh chóng bị tiêu hóa, sau đó cả con kí sinh biến thành chất lỏng màu vàng. Ở trên mặt băng chất lỏng màu vàng này nhanh chóng ăn mòn mặt băng thành một cái động lớn mười mấy mét.
Mấy người ở bên thấy vậy thì cảm thấy lạnh sống lưng. chất dịch màu vàng kia ăn mòn quá lợi hại, phải biết mặt băng bên dưới ngay cả Tinh Quân Cảnh cố hết sức đánh một quyền cũng tạo thành cái hố chu vi một mét là cùng, vậy mà một con kí sinh lúc chết đi lại bá đạo như vậy.
Xuân Đức lấy ra một cái bình lớn bằng diệu tinh cấp 2 trong suốt ném vào bên trong đó mấy chục con kí sinh. Một cảnh làm Xuân Đức cùng những người khác kinh ngạc đó là mấy con ký sinh cũng không có chết nhanh như lúc ban đầu mà bọn chúng tự thôn phệ lẫn nhau sau đó cho ra đời một con kí sinh cả người toàn lông màu xanh.
Con kí sinh này sau khi tiêu hóa xong hết máu trong cơ thể thì bắt đầu tiêu hóa cơ nhục, mãi sau mấy phút thì nó mới chết đi tạo thành một ít chất dịch màu xanh lam, chất dịch màu xanh lam này ở bên trong bình diệu tinh cấp 2 thì đang từng chút một ăn mòn cái bình.
Chú thích: Diệu tinh một loại vật chất kết hợp có độ bền rất cao, diệu tinh cấp 1 có thể so sánh với thánh khí cấp bảo vật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...