Người xung quanh thấy cảnh này thì chỉ là hiếu kì mà thôi, với bây giờ cũng không ai rảnh mà quản việc làm của vị tiền bối Bất Diệt Cảnh cổ quái này.
Đi sâu vào trong cung điện ở một nơi rộng rãi, phía trước có tiếng đánh nhau truyền tới Xuân Đức gia tăng tốc độ đến xem náo nhiệt.
Vừa đến nơi Xuân Đức ánh mắt không khỏi tỏ sáng, trước mặt hắn là một cái huyết trì rộng lớn, cho vài ngàn con voi xuống cũng có thể chứa hết. Trên mặt huyết trì đang lơ lửng 2 món bảo vật, một cái cờ màu đỏ cùng một viên châu cũng màu đỏ luôn, hai bảo vật này được 4 con huyết cốt cùng 3 con huyết xà thủ hộ.
Đám người đang giao đấu phía trước có 36 người đều là Bất Diệt Cảnh cả, vất vả lắm mới áp chế được mấy con quái thủ hộ bảo, còn người đứng xem thì nhiều vô số kể, nói thật đám này đánh nhau mà cứ hô loạn cả lên cứ như bị tâm thần vậy Xuân Đức xem cũng không thèm xem.
Hắn không muốn quan tâm người khác nhưng người khác không thể không quan tâm hắn, một người cùng hai sáu đầu ma lang vương đi vào làm gì có chuyện không bị người để ý. Hắn vừa xuất hiện mọi người đã nhao nhao tránh xa không dám tới gần.
Lúc này một trung niên hai mắt híp híp nhìn rất gian ác, hắn lạnh giọng nói:
" Các hạ nơi đây là địa bàn của Hoang Minh chúng ta, các hạ đi vào đây muốn tranh đoạt bảo vật không phải không để Hoang Minh chúng ta vào mắt."
Xuân Đức lạnh nhạt nhìn qua tên gia hỏa nham hiểm này, một Bán Bộ Cảnh Tinh Quân thảo nào dám la ó trước mặt hắn, Xuân Đức vỗ vỗ sói bự nói:
" Ăn hắn tiểu bư."
Sói bự tuy hơi sợ gia hỏa trước mắt nhưng chủ nhân có lệnh nó không dám trái, không có hoa chiêu cái gì nó há to miệng cắn tới tên gia hỏa âm hiểm.
Tên gia hỏa âm hiểm cười lạnh nói:
" Không biết sống chết, chỉ một con Lang Vương cấp thấp mà thôi có thể làm gì..."
Hắn còn chưa nói xong cả người đã cứng ngắc nơi đó, hắn bị một lực lượng kinh hồn bao trùm không tài nào cử động chỉ có thể chơ mắt nhìn Ma Lang Vương cắn tới.
Phập
Phần thân trên hắn bị sói bự cắn mất nuốt vào, máu tươi từ nữa người dưới như hồng thủy vỡ đê chảy ra xối xả, lại ngoạm thêm một cái Sói bự dễ dàng cắn tên kia phần dưới nuốt vào. Liếm máu bên mép sói bự vẫn chưa hết thèm, mỹ vị à nó chưa bao giờ được ăn bữa ăn cao cấp vậy.
Mấy đồng bạn nó bên cạnh thì ghen tị muốn chết, bọn họ tuy không rõ tên nhân loại kia tu vi gì nhưng bọn nó cảm thấy nếu ăn được nhất định sẽ tăng tiến rất nhiều.
Những người xung quanh thì liên tục kinh hô lùi lại phía sau, ngay cả 36 tên cường giả đang giao đấu với thủ hộ bảo bên trên huyết trì cũng là một trận sợ hãi.
Nhìn đám người Xuân Đức lúc này mới lộ ra lãnh mang, hắn cười một cách tà ác:
" Lúc ta đến đây có nghe mấy con dụt nhỏ các ngươi vì một kiện bảo vật mà không tiếc truy sát một tên đệ tử của Ác Ma Điện suốt hai tháng, cuối cùng sau khi bắt được còn lột hết thịt của hắn xuống chỉ để lại xương ném cho dã thú ăn phải không? "
Câu nói này vừa ra 36 cường giả cách đó không xa lập tức giao đấu với thủ hộ bảo nhưng là bọn họ không muốn cũng phải hỏi ý kiến mấy tên thủ hộ bảo. Lúc này từ đám người đi ra một lão giả tiên phong đạo cốt, cả người bạch bào, râu trắng mắt sáng, thần tình lạnh nhạt nhìn Xuân Đức nói:
" Tiểu bối, không biết ngươi bằng cách gì mà có thể mê hoặc được Cự Quân nhưng thời điểm càn quấy của người đến đây là kết thúc."
Nói xong lão giả liền động thủ, vô số thân ảnh lão giả như sao băng mang theo uy thế ngập trời lao về phía Xuân Đức, từng luồng năng lượng khiến cho kiến trúc nơi đây rung lắc mãnh liệt.
Nhếch miệng cười một cái, Hỗn độn ma huyễn cánh hiện ra, một đôi cánh mang theo khí tức hỗn độn khiến cho người người ở đây trái tim thiết chặt, từ trong miệng Xuân Đức phun ra hai chữ:
" Phong cấm "
Ngay lập tức không gian tất cả mọi nguyên tố bị phong cấm lại, chân nguyên của đám tu sĩ cũng ngay lập tức đình công, mấy tên Bất Diệt Cảnh cùng lão giả thần bí đang thi triển công kích cũng ngay lập tức bị cắt đứt phản phệ không nhẹ.
Mọi người ở đây quá sợ hãi, ngay cả lão giả kia sắc mặt cũng dữ tợn nói:
" Ngươi đây là ta pháp gì, làm sao có thể phong cấm chân nguyên của ta."
Xuân Đức thuộc dạng nói ít hành động nhiều, đằng nào cũng giết nói nhiều làm gì tốn calo cùng chết nơ ron thần kinh.
Thả đàn ma lang ra bên ngoài Xuân Đức ra lệnh cho mấy con Lang vương:
" Giải quyết đám tạp ngư, còn vị tiền bối kia để ta đến tâm sự. Hắc hắc."
Đám lang vương lúc đầu còn đôi chút sợ hãi vì bị phong cấm yêu lực nhưng nhớ tới đây là đại nhân thi triển thì cục đá buông xuống, nghe được lệnh chủ nhân cả triệu con sói cùng lúc hú dài điên cuồng lao về phía tu sĩ nhân tộc.
Bị phong cấm chân nguyên lực đám tu sĩ không khác gì mấy tên pháp sư bị khóa phép phải đánh tay đôi với hung thú, yếu ớt đến đáng thương một chụp của ma lang là có thể giải quyết một tên. Có vài tên luyện thể có thể chống lại giết một vài con sói nhưng không bao lâu cũng là thức ăn cho đàn sói.
Mấy tên Bất Diệt Cảnh đang chiến đấu trên huyết trì thì không cần ai lên cả, mấy người này đều bị mấy tên thủ hộ bảo xử lý từng tên một.
Xuân Đức đi lại gần lão giả lúc trước, chứng kiến thần tình kinh hoàng của lão Xuân Đức cười lạnh nói:
" Lại hò, lại hét, hay nguyền rủa nghe chút coi nào. Ta cũng không có ý kiến gì nếu như tranh đấu cá nhân, nhưng đám Hoang Minh các ngươi chơi quá rồi, lại dùng Bất Diệt Cảnh đi truy một tiểu tử mới có sinh tử cảnh. Đã thế còn ban cái mẹ gì tất sát lệnh ra, tưởng Ác Ma Điện môn đồ ai bắt nạt cũng được à."
Vừa nói Xuân Đức cũng không nhàn rỗi, dùng tay không chế lão giả hấp thu sinh mệnh cùng hồn lực, mặc dù con cáo già này tu vi Tinh Quân Cảnh thật đấy nhưng chân nguyên lực không có thì Xuân Đức một tay cũng làm thịt được lão.
Lão giả cả khuôn mặt là sợ hãi, cũng chẳng biết lão đang nghĩ cái gì, chỉ thấy hai mắt của lão ta đầy tơ máu, nghiến răng kèn kẹt, nói chung biểu hiện vô cùng phong phú.
Xa xa ở bên ngoài tự nhiên thấy nơi đây hiện ra một cái kết giới màu xám, cùng lúc đó mọi người thấy không biết bao nhiêu là người bị một bầy siêu cấp ma lang xông vào cắn nuốt hết. Đám tu sĩ nào còn gan ở lại quan sát cả đám vắt chân lên cổ mà chạy, không qua mấy hô hấp nơi này đã không còn ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...