Ở bên ngoài lúc này quái vật vực thẳm đã tán đi gần hết, xung quanh chỉ còn vài con đang du đãng mà thôi, đám cả tạp này trong nháy mắt bị giải quyết.
Xuân Đức ở trên người Đại Bạch( đã biến về bản thể) nhìn về phía mọi người nói:
" Tu vi từ Bất Diệt Cảnh trở đi chủ lực tiêu diệt quái vật mấy con cá tạp thì để cho mọi người luyện tay,ngoài ra những người có tu vi cao ở bên cạnh chú bảo vệ thành viên khác, bảo vệ ở đây là không cho mất mạng là được còn bị thương hay thiếu vài bộ phận thì kệ. Được rồi, mọi người cùng nhau tiến lên đi ra ngoài cái nơi quái quỷ này, chiến lợi phẩm sau này sẽ không thiếu phần của mọi người. Mọi người nghe rõ chưa? "
" Đã rõ " Mọi người đồng thanh hô.
Cứ như vậy hơn ngàn người tạo thành trận hình dựa trên con đường củ mà đi ra bên ngoài, lúc ban đầu thì quái vật quá ít mọi người tranh nhau mà chém giết nhưng không bao lâu sau thì tất cả phải bật hết công suất lên mà đồ sát quái vật.
Đám quái vật này không ngờ lại bắt đầu hình thành quần thể, có thủ lĩnh dẫn đầu khó nhằn vô cùng.
Vô tri dù có mạnh cũng dễ tiêu diệt nhưng đã mạnh lại còn khôn thì không thể xem thường được rồi.
.........
Qua thêm 4 canh giờ, trời đã mờ sáng. Lúc này mọi người cũng đã nhìn rõ mọi vật xung quanh, khi nhìn thấy phô thiên cái địa, đại hải quái vật không có điểm giới hạn thì đa phần mọi người đều hấp vào khí lạnh.
" Má ơi, cái này là bao nhiêu vậy? Muốn giết tới bao giờ à". Một tên thiếu nữ thành viên của Ác Ma Điện nhịn không được thốt lên.
Một thiếu nữ khác bên cạnh bất đắc dĩ cười khổ nói:
" Ngọc nhi đừng có mà kêu than nữa tiếp tục giữ vững trận hình, không biết sao chúng ta đường đi lại liên tục gặp phải quần thể lớn quái vật nữa, may mà có mấy vị đại nhân nếu không với tình cảnh này chúng ta chết là cái chắc."
Mấy người bên cạnh cũng là một trận không nói gì, chưa diệt hết một quần thể lớn quái vật lại đụng phải một quần thể lớn hơn, bọn họ trong lòng đang nghi ngờ có phải hay không điện chủ có ý dẫn mọi người vào địa bàn đám quái vật lớn này.
Nhưng trong lòng mọi người có ấm ức đến đâu nhưng khi thấy thu hoạch cả đám cũng không nhịn được phấn khích lên, huyết châu số lượng thu được nhiều lắm, nhiều đến nỗi làm mọi người hoa cả mắt.
.........
Hai canh giờ tiếp theo...
Chiến đấu vẫn tiếp tục, quái vật cũng đã giảm đi rất nhiều chỉ còn vài trăm đầu có tu vi Bất Diệt Cảnh sơ giai, trung giai cùng vài vạn đầu quái vật có tu vi Bất Hủ Cảnh còn đang dựa vào lẫn nhau đối kháng với đám người Xuân Đức.
Nhóm người của Xuân Đức bây giờ cũng là chật vật không chịu nổi, ban đầu đội hình hơn ngàn người bây giờ cũng chỉ còn vài chục người còn lại sức chiến đấu, những người khác có tu vi thấp hơn Bất Diệt Cảnh bị thương nặng gần hết đều được đưa vào không gian vong linh trị liệu.
Một ông lão nhìn về phía Xuân Đức đang điều tức nói:
" Điện chủ chúng ta sắp không xong rồi."
Xuân Đức vì tham lam muốn nuốt hết quả ngọn nên đêm qua hóa thân thành bản thể tàn sát hàng ức quái vật thu hoạch đến đạo vận, đến bây giờ còn đám con mồi ngon nhất thì hắn kiệt sức nên đành phải để mọi người nguy hiểm một chút chống đỡ đám kia.
Nghe được ông lão kia kêu gọi Xuân Đức chậm rãi mở mắt ra, một loại khí tức tử vong bỗng nhiên lan tràn phương viên hàng vạn dặm, mọi người xung quanh hắn cũng không nhịn được liên tục run run.
Xuân Đức đứng dậy nhìn xung quanh đám vực thẳm quái vật đang điên cuồng tấn công thì nhếch miệng nở một nụ cười tà ác, hắn khẽ nói:
" Lâu lắm rồi cũng chưa sài chiêu kia nhỉ, ở hình người thế này tiện thể cũng làm một cái "
Xuân Đức nhấc lên Tà Kiếm bay lên cao( Bây giờ ở ngoài khu vực trung tâm Ma Linh Sâm Lâm nên có thể phi hành mặc dù có đôi chút hạn chế).
Một người một kiếm đứng giữa thiên địa, một loại sinh mệnh cùng tử vong khí tức lan tràn khắp nơi, cây cối xung quanh liên tục mọc lớn rồi lụi tàn rồi lại mọc lên tươi tốt.
Bỗng nhiên cả người Xuân Đức lại toát ra một loại tà ác hắc ám khí tức, loại khí tức này khiến cho không gian đông lại, mọi thứ lâm vào hắc ám bên trong.
Mọi người chỉ nghe được một âm thanh như từ tinh không xa xôi vọng lại
" Nhất kiếm sinh "
" Nhị Kiếm Tử "
" Tam Kiếm Tịch Diệt "
Sau đó hoàn toàn không còn nghe được bất cứ cái gì nữa, mọi thứ cứ như bị hắc ám cắn nuốt tất cả, chỉ còn lại sự im lặng chết chóc. Mọi người cũng như lâm vào cõi vĩnh hằng, trong đầu trống rỗng, chỉ muốn nhắm mắt lại không cần lo lắng bất cứ điều gì cả.
Nhưng thời đến thời điểm mọi người sắp lâm vào giấc ngủ ngàn thu thì một âm thanh đánh thức bọn họ:
" Tĩnh, tĩnh dậy,các ngươi định nằm tới lúc nào. "
Nghe được âm thanh này mọi người mơ màng tỉnh lại, nhìn xung quanh nhưng là xung quanh cũng không còn thấy cái gì, phương viên vạn dặm quanh đây giống như bốc hơi một loại, chả còn cái gì sất, chỉ còn lại nền đất màu đen cùng cái xương vương vãi trên mặt đất.
" Sư Phụ cái này là sao? Sao ta lại nằm ở đây ". Thiên Tuyết lắc lắc cái đầu, nàng thấy đầu óc mụ mị cứ như bị ai đó rút lấy thần hồn vậy.
Mọi người sau khi tỉnh lại đa phần đều có biểu hiện như vậy, chỉ có một vài người có tu vi cao một chút là còn nhớ được cái gì, nhìn về phía Xuân Đức càng thêm lữa nóng, như nhìn thấy thần minh vậy.
Xuân Đức cũng không có nói cái gì vừa diễn ra, hắn nhét Tà Kiếm vào bao để vào trong ngực rồi nhìn mọi người nói:
" Tỉnh rồi đi thôi, chúng ta nên lên đường."
Mọi người tuy trong lòng đang còn có phần nghi hoặc nhưng là vẫn theo Xuân Đức lên đường.
Trên đường đi mọi người dần dần đều nhớ lại việc khi trước, cả đám đều không khỏi than thở " quả nhiên là vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...