Có điều những tình cảm kia rất nhanh bị Xuân Đức gạt bỏ qua một bên, hắn lúc này bắt đầu so sánh lợi ích, việc đi lấy thi thể của mẹ Bì Bì chắc chắn phải làm.
Nếu giờ có được tư liệu về Táng Thần Uyên thì lúc đi vào rủi ro sẽ giảm đi rất nhiều, không chừng còn có thể cứu hắn một mạng không biết chừng, vừa nghĩ tới đây thì hắn liền thấy việc bản thân phải giả trang thành một tên đệ tử gia nhập thế lực nào đó chịu khổ thì cũng chỉ là muỗi.
Gật gật đầu, Xuân Đức nói:
“ Như vậy phải làm phiền hai vị rồi.”
Vô Vô cười nói:
“ Không phiền, không phiền, cũng chỉ là nhấc tay mà thôi, cũng giống lần trước Vô Tà huynh cứu hai người bọn ta vậy.”
Nói đến chuyện lúc trước, Niệm Niệm đột nhiên nhớ tới điều gì vội hỏi:
“ Vô Tà đạo hữu, có phải đạo hữu là người đã giết chết Nguyên Hống Đế Quân phải không?”
Hơi có phần ngạc nhiên, có điều hắn cũng không phủ nhận mà gật đầu, dù sao chạy trốn còn có hai người nữa, hai tên kia lúc quay về chắc đã phao tin ra khắp các vực rồi:
“ Đúng là ta giết nhưng đáng tiếc chỉ giết được một tên, còn hai tên Tần cùng Ngao đều chạy thoát, việc này hẳn là hai tên kia tuyên truyền phải không?”
Nghe được chính miệng Xuân Đức thừa nhận thì hai người Vô Vô cùng Niệm Niệm đều khiếp sợ dị thường, phải biết Hống có tu vi còn cao hơn cả hai nàng, vậy mà bị Xuân Đức giết chết, hơn nữa ở trong lời Xuân Đức bọn họ nghe ra được.
Lúc trước Xuân Đức là cùng đánh với ba người Ngao, Tần, Hống, Hống thì chết còn hai người khác phải bỏ chạy, nghĩ tới điểm này thì hai người bọn họ liền cảm thấy ớn lạnh, may mắn bọn họ là bạn không phải địch.
Niệm Niệm cười gượng nói:
“ Vô Tà đạo hữu thần thông cái thế, ngay cả Hống cũng bị đạo hữu giết, có điều đạo hữu phải cẩn thận, thế lực đứng phía sau tên kia đang lên kế hoạch trả thù đạo hữu. Ta khuyên đạo hữu vẫn là nên che giấu hành tung của bản thân thì hơn.”
Nhếch môi lên cười tà, Xuân Đức gật đầu nói:
“ Tâm ý của nhị vị ta xin lĩnh, có điều ta cũng không sợ đám kia, nếu bọn chúng có gan dám tới, ta liền để bọn chúng cùng nhau đi xuống hoàng tuyền làm bạn.”
Nghe hắn nói vậy thì Vô Vô cùng Niệm Niệm nhìn nhau một cái, biết nói gì cũng bằng thừa nên hai người lựa chọn im lặng.
…...
Một lúc sau, cuối cùng ba người cũng đã đi tới bảo khố.
Bảo khố mở ra đập vào mắt Xuân Đức chính là từng dãy núi nhẫn không gian, giới bảo, cùng hằng hà sa số những thứ đạo có không gian có thể chứa đồ.
Nhìn thấy nhiều như vậy tài nguyên vật tư thì Xuân Đức không khỏi liếm môi một cái, có điều trước đó hắn vẫn là kiểm tra một phen rồi lại tính sau.
Hồn niệm khổng lồ tản ra, trong nháy mắt bảo trùm toàn bộ không gian bảo khố nơi đây, hồn niệm của hắn đảo qua từng cái giới, từng cái nhẫn không gian, nhìn xem bên trong lưu trữ những thứ gì.
Nói thật Xuân Đức đối với mấy thứ này không biết gì nhiều, chẳng qua là có “Hệ thống phụ trợ” làm công việc tính toán và thống kê, đồng thời đưa ra đánh giá với vật phẩm, vì thế hắn chỉ cần quét hồn niệm đi qua là được.
Sau một lúc tầm vài phút, Xuân Đức cuối cùng cũng kiểm tra xong, hắn hài lòng gật đầu nói:
“ Tuy trong này phần nhiều là những thứ ta không dùng tới, đã vậy những thứ quý trọng lại không có bao nhiêu nhưng ta cũng đã thấy được tâm ý của hai vị, vụ giao dịch này ta chính thức đáp ứng.”
Hai người Vô Vô cùng Niệm Niệm nghe vậy thì vui mừng không thôi, dù sao thực lực của Xuân Đức so với hai người bọn họ dự kiến còn muốn mạnh hơn quá nhiều, lúc trước khi Xuân Đức chính miệng thừa nhận bản thân giết chết Nguyên Hống Đế Quân thì bọn họ liền cảm thấy lễ vật lần này không biết có thể đã động được Xuân Đức hay không.
Nhưng không ngờ Xuân Đức vậy mà nhanh như vậy liền đồng ý, bọn họ còn tưởng rằng Xuân Đức sẽ còn đưa ra một vài điều kiện.
Vô Vô cùng Niệm Niệm đồng thời hướng phía Xuân Đức cảm ơn:
“ Cảm ơn Vô Tà đạo hữu đã đồng ý, hai người chúng ta cảm kích vạn phần.”
Nghe hai cô nàng nói ra lời này, Xuân Đức tự dưng cảm thấy nhột nhột, có điều da mặt hắn cũng đủ dày nên mặt ngoài cũng không để lộ ra cái gì cả.
Tiếp theo đó hai người Vô Vô cùng Niệm Niệm đồng thời rời đi để Xuân Đức một mình nơi đây, ngay khi hai người kia vừa rời đi xong thì Xuân Đức lập tức mở ra thông đạo không gian để cho Lão Hắc đi ra bên ngoài vận chuyển hết mọi thứ nơi đây vào bên trong.
Khả năng vơ vét tài sản của Lão Hắc có lẽ đã luyện đến cảnh giới thượng thừa rồi nên không qua bao lâu thì bảo khố nơi đây liền trống trơn, không còn lại bất cứ cái gì, đến ngay cả đá lát phía dưới cũng bị Lão Hắc móc lên sạch.
Đối với cái này Xuân Đức không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, có điều hắn cũng không biết nói gì hơn, dù sao hai tên kia rất cứng đầu, hắn đi khuyên hai tên kia một hồi, kiểu gì lúc sau chính bản thân hắn lại bị thuyết phục. Bị thế vài lần hắn cũng học khôn, gặp trường hợp tương tự thì im lặng là vàng.
…..
Mấy ngày tiếp theo Xuân Đức vẫn ở lại nơi đây, đợi chờ sứ giả từ mấy cái ‘Thần tông, thánh tông” gì đó xuống tới đây chọn môn đồ.
Có điều ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, mấy tên mà Xuân Đức mong chờ vẫn không xuất hiện, giữa lúc hắn đang muốn bỏ cuộc thì mấy tên kia cuối cùng cũng hàng lâm nơi đây.
…..
Vừa mới sáng sớm tinh mơ thì Vô Vô đã gọi cửa phòng hắn, nói cho hắn biết hôm nay mấy tên sứ giả đã tới. Xuân Đức nghe vậy thì vội kết thúc tu luyện sau đó đi theo Vô Vô tới một cái quảng trường.
Khi hai người đi tới nơi đây thì ở nơi này đã đứng từ trước hai tên nữ tử cùng một tên nam tử.
Khi ba người nhìn thấy Vô Vô thì đồng thời quỳ xuống, sau đó cùng lúc hô:
“ Tham kiến sư tôn.”
Vô Vô gật đầu nói:
“ Tốt, tất cả đứng dậy đi. Lúc này đây ba người các ngươi tiến lên Cao Vực gia nhập siêu cấp thế lực nếu gặp phải cái gì khó khăn không thể giải quyết thì có thể đến tìm gặp Vô Tà sư huynh của các ngươi. Nghe rõ chưa?”
Ba người kia hiển nhiên cũng đã biết được một chút gì đó nên khi nhìn thấy Xuân Đức cũng tỏ thái độ tôn kính vô cùng, sau khi nghe Vô Vô nói thì đồng thanh đáp:
“ Rõ, sư tôn.”
Tiếp đó ba người lại hướng phía Xuân Đức nói:
“Mong đại sư huynh chiếu cố.”
Xuân Đức thấy vậy thì khóe miệng không khỏi co giật, đi làm môn nhân đệ tử cho người khác còn chưa tính, bây giờ lại còn phải đi chăm trẻ. Có điều hắn lúc trước lỡ đáp ứng rồi nên hiện cũng chỉ có thể gật đầu.
Đúng lúc này, từ bên trên bầu trời xuất hiện lỗ đen thời không, tiếp sau đó từ bên trong lỗ đen kia đi ra bốn người, phân biệt ba nam một nữ.
Ngay khi vừa mới xuất hiện thì nữ tử duy nhất kia không nhìn qua bất kỳ người nào, liền đã chỉ Xuân Đức nói:
“ Ngươi theo ta, từ nay ngươi sẽ là môn đồ của Diệu Âm Thánh Tông.”
Thoáng cái nơi đây tất cả mọi người đều trở nên ngạc nhiên, lúc này đây một người khác ở bên cạnh nữ tử kia hỏi:
“ Diệu Âm Thánh Tông không phải là chỉ thu nữ đệ tử,không thu nam đệ tử hay sao?”
Nữ tử kia lời ít ý nhiều nói:
“ Năm nay ngoại lệ.”
Không muốn điều gì thì điều đó lại cứ tới. Xuân Đức đột nhiên cảm thấy nhân sinh của bản thân đúng là như cứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...