- --o0o---
“ Phúc phúc phúc…”
“ Phúc phúc phúc…”
“ Phúc phúc phúc…”
Vô tận xiềng xích đâm xuyên vào bên trong thân thể của đại hán cầm chiến phủ, không những vậy hàng loạt cành cây của lão Hắc cũng quấn lấy đại hán kia.
Xuân Đức đang ở bên trong không gian vong linh, nhìn thấy một màn như vậy thì cảm thấy có chút khó tin, hắn thì thầm.
“ Cứ như vậy liền đã xong rồi sao? Sẽ không đơn giản như vậy chứ.”
Lời vừa hạ xuống, chỉ thấy cả người đại hán kia bùng lên ánh sáng màu đen, cùng lúc đó một sức mạnh khổng lồ đánh bật toàn bộ “ Thiên Xích” đang đâm sâu vào bên trong thân thể của hắn ra ngoài.
“ Leng keng.. Leng keng..”
“ Leng keng.. Leng keng..”
“ Leng keng.. Leng keng..”
Vô số sợi “Thiên Xích” không chịu nổi sức mạnh kia vậy mà trực tiếp bị nghiền nát, đứt đoạn bay lả tả rơi trên mặt đất
Ngay vào lúc Xuân Đức kinh sợ không thôi thì lão Hắc lại lên tiếng nói chuyện.
“ Việc này cứ để ta giải quyết cho, thứ này chẳng qua là hấp thụ được một chút máu của Tôn Cấp cường giả bây giờ sinh ra một chút linh trí mà thôi. Đợi ta hấp thụ sạch nó thì thứ kia liền thuộc về mi.”
Xuân Đức nghe vậy thì không nhiều lời, lập tức thu hồi “ Thiên Xích”, “ Thiên Xích” đầy trời thoáng cái biến mất không thấy đâu nữa. Vận dụng Thiên Xích Bích Huyết Ma Bia cực kỳ tiêu hao linh hồn lực, nếu không phải bất đắc dĩ phai sử dụng thì hắn cũng sẽ không dùng tới.
Ngay vào lúc hắn vừa thu về Thiên Xích xong thì lão Hắc lại lên tiếng:
“ Ảnh đi đâu rồi, gọi tên kia đến đây, bên trong cơ thể con Huyết Ma Linh kia oán niệm quá cường đại đang dần ăn mòn đồng hóa một số bộ phận cơ thể ta.”
Nghe lão Hắc nói Xuân Đức lập tức gọi Bóng Ảnh đi ra,đồng thời hắn nhìn về phía mấy cành cây đang quấn lấy đại hán cầm chiến phủ.
Chỉ thấy cành lá nhìn như thủy tinh màu lam của lão Hắc hiện tại đã bị nhiễm một tầng huyết khí, có nhiều cành biến thành màu đỏ thì lại quay qua công kích những cành cây khác, cực kỳ dụ dị.
…..
Bóng Ảnh vừa đi ra, không cần đợi lão Hắc phân phó, hắn đã hóa thành một luồng khói đen dung nhập vào bên trong cành cây của lão Hắc.
Lúc này dùng mắt thường có thể thấy được Bóng Ảnh đang di chuyển ở bên trong thân thể của lão Hắc, rất nhanh Bóng Ảnh liền đã tiếp xúc đến mấy cành cây bị đồng hóa kia.
Ngay khi hai bên gặp nhau thì huyết sắc liền bị hắc sắc nhanh chóng thôn phệ toàn bộ, mấy cành cây lúc trước bị đồng hóa lúc này lại được lão Hắc khống chế.
Mấy cành cây kia lúc này hung hắc đâm thẳng vào trong miệng của đại hán mặc chiến phủ, xuyên vào bên trong thân thể hắn tiếp đó điên cuồng khuếch trương ra xung quanh.
Thoáng cái cả người tên đại hán kia liền mọc đầy loại dây leo kỳ lạ.
“ Chỉ là một cái nho nhỏ Huyết Ma Linh thôi muốn chống lại ta sao. Ngoan ngoãn dâng hiến máu huyết của ngươi cho ta nào, đây là đặc ân ban cho người đấy, khặc khặc.”--- Lão Hắc vừa điên cuồng hấp thụ tinh hóa sinh mệnh của con Huyết Ma Linh đồng thời cười gằn không dứt.
Điệu cười của tên này có thể nói là gian ác đến cực điểm, Xuân Đức lúc này cũng hiểu vì sao tên này gọi là Hắc Ám Ma Thụ mà không phải Quang Minh Thánh Thụ rồi. Thảo nào ngày xưa lại cùng với Vô Địch một chỗ.
…..
Con “ Huyết Ma Linh” sức mạnh còn hơn cả ba tên Thiên Vương Tiên Cảnh hợp lại nhưng đối diện với Bóng Ảnh cùng Lão Hắc liên thủ thì không sức phản kháng.
Oán niệm đồng hóa của “ Huyết Ma Linh” bị Bóng Ảnh khác chế còn về mặt lực lượng thì nó lại bị Lão Hắc khắc chế, thành ra đối mặt với hai người nó liền trở nên vô lực.
Nhưng phải công nhận một điều, con Huyết Ma Linh này sinh mệnh tinh hoa cực kỳ khổng lồ, khổng lồ đến mức mà Lão Hắc hấp thụ cả mấy canh giờ còn chưa xong.
…..
Năm ngày sau.
Nhìn thấy Huyết Ma Linh Vẫn chưa tiêu tán thì Xuân Đức có chút sốt ruột nói:
“ Lão Hắc nhanh nghĩ cách kéo nó vào không gian bên trong đi, chứ cứ duy dì không gian thông đạo thể này tiêu hao linh hồn lực của ta lớn quá.”
Nghe hắn nói thế thì lão Hắc bất đắc dĩ nói:
“ Nếu kéo vào được thì ta còn dây dưa với nó bên ngoài làm quái gì cho mất công, Củ Cải mi thấy ta giống kẻ ngu lắm sao. Cố gắng chịu đựng, dăm bữa nửa tháng thì con Huyết Ma Linh này liền chết thôi.”
Xuân Đức nghe nói phải đợi nữa tháng thì sắc mặt tím đen, có điều hắn cũng chỉ cố nhìn mà thôi, dù sao việc này cũng không phải không có lợi.
……
Nửa tháng đi qua, có điều con Huyết Ma Linh kia vẫn chưa chết, nó vẫn sống dai như đĩa.
…..
Một tháng trôi qua. Thứ kia vẫn còn sống, có điều đã không còn giãy giụa nhiều nữa rồi. Nhìn tình trạng đã sắp chết đến nơi.
“ Thứ này sống thật dại, tinh huyết của cường giả tôn cấp mạnh vậy sao? Chỉ lưu lại một chút liền sinh ra đời tồn tại biến thái thế này.”--- Xuân Đức cảm khái nói.
Nghe hắn cảm khái, Hắc Ám Ma Thụ cười lạnh nói:
“ Đám kia máu huyết là thứ ta thích nhất đấy, chỉ cần ăn một vài tên mấy ngàn năm sau cũng không cần ăn thêm thức ăn.”
Xuân Đức nghe vậy thì một trận không nói gì, đúng lúc này ở bên trong không gian vong linh tầng 2, trời bắt đầu lại đổ cơn mưa, Xuân Đức nhìn lên bầu trời nói:
“ Lại mưa nữa rồi. Ta không thích mưa cho lắm.”
Cơn mưa này cũng không phải cơn mưa bình thường, cái này là do lão Hắc hấp thu quá nhiều sinh mệnh, bên trong thân thể không còn chỗ chưa đánh phải tiết ra bên ngoài, tiết ra nhiều quá vậy mà hình thành cơn mưa.
Cơn mưa hạ xuống, vô số thực vật trong nháy mắt mọc lên như nấm, vốn đã tươi tốt nay càng tươi tốt hơn, hiện tại cả không gian vong linh tầng 2 đều biến thành một mảnh rừng rậm rồi.
…..
Thời gian lại đi qua thêm 10 ngày.
Cuối cùng con Huyết Ma Linh cũng bị lão Hắc hút thành cặn bã, Xuân Đức cũng vì thế mà nhận được vật mà mình muốn, hắn cầm trong tay cái mũ thì yêu thích không thôi nói:
“ Thức này thật bất phàm, không biết là đẳng cấp ra sao đây. Nhưng chắc sẽ không quá kém đâu.”
Nghe hắn nói vậy thì lão Hắc trả lời:
“ Thứ này từng được tôn cấp cường giả dùng qua, đã vậy còn trải qua đại chiến mà vẫn giữ được hiện trạng bây giờ thì chắc chắn đẳng cấp không thấp rồi, có điều nó từ thời tiên ma đại chiến đến nay hư hại cũng rất nhiều, muốn khôi phục nó lại cũng không phải chuyện gì dễ dàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...