Ba ngày sau.
Lúc này đây bốn người Vũ Y, Thanh Thanh, Tuyết Kỳ, Điệp Vũ đang bay trên bầu trời vùng biển tiếp giáp với Bắc Thần Châu, hai ngày trước bọn họ theo chỉ dẫn có Thất Thải Điệp Ảnh mà tới đây.
Có người nói cả “Tiên giới” giống như một đại dương cực lớn vậy, các “ Vực” của “ Tiên giới” giống như một hòn đảo khổng lồ nổi trên mặt biển. Vì vậy ở bất kỳ “ Vực” nào đi chẳng nữa đều tiếp xúc với biển, đại dương rộng lớn với nguy hiểm vô tận cũng chính là bình trướng tự nhiên của các “Vực”, muốn di chuyển qua hai “ Vực” gần nhau cũng là một điều vô cùng khó khăn.
Trước kia nghe lời nói này thì Vũ Y có chút bán tín bán nghi nhưng vào lúc này nàng cũng bắt đầu có chút tin tưởng, tin tưởng đại dương chính là nơi nguy hiểm nhất, nguy hiểm còn vượt xa ở trên lục địa.
Nơi đây hung thú dạng gì cũng có, đã vậy con nào con nấy hình thể cực kỳ khổng lồ, khổng lồ đến mức mà có lần Vũ Y còn nhầm lẫn nó là một hòn đảo lớn, về phần số lượng thì cái này không phải nói tới, chỉ vài ngày bốn người bọn nàng vi truy theo Tây Môn Khánh đã giết không biết bao nhiêu, tính đến đã có cả ngàn đầu hung vật biển cao giai rồi.
……
Đang bay xoẹt qua đại dương vô tận, Điệp Vụ cau mày nói ra:
“ Tiểu thư, Tây Môn Khánh lão quái vật kia hình như đã phát hiện ra chúng ta đang truy tung hắn, phương vị của hắn hiện tại liên tục thay đổi.”
Vũ Y trong mắt lấp lóe hàn mang, giọng nói có phần lạnh lùng vang lên:
“ Mặc kệ hắn, chúng ta còn nhiều thời gian để chơi cùng hắn. Hôm nay cũng chỉ là ngay thứ ba mà thôi, với tình trạng của hắn lúc này còn có thể chạy bao xa, không qua bao lâu chúng ta sẽ tìm được hắn mà thôi.”
Tuyết Kỳ cùng Thanh Thanh cũng là đồng thời gật đầu. Thanh Thanh nói:
“ Tiểu thư nói không sai, lấy thương thế của tên kia hiện tại đến xem thì nhiều nhất chỉ có thể kéo dài thêm hai ngày mà thôi, hai ngày sau hắn có muốn chạy cũng là không thể chạy nữa nhưng điều mà ta lo lắng không biết là có ai đến trước chúng ta không. Nếu chậm chân để Huyết Sắc Minh Lâu kia rơi vào trong tay kẻ khác quả thực phiền hà.”
Tuyết Kỳ có chút không cho là đúng nói:
“ Chỉ là hơi phiền một chút mà thôi, cùng lắm là giết kẻ kia lấy lại là được mà.”
Nghe những lời mọi người nói thì Vũ Y lại không nói gì, suy nghĩ một lúc nàng mới nhìn qua Tuyết Kỳ hỏi:
“ Tiểu Kỳ, trong tay chúng ta Huyết Hồn Trùng còn bao nhiêu?”
Không cần suy nghĩ, Tuyết Kỳ lập tức đáp:
“ Chỉ còn chưa tới ba ngàn, hơn nữa đẳng cấp không cao, chỉ có thể khống chế từ nửa bước Hằng Vương Tiên Cảnh trở xuống. Làm sao vậy tiểu thư?”
Vũ Y lúc này đột nhiên có phần buồn rầu, nàng khẽ thở dài nói:
“ Gần ba mươi năm rồi, dựa vào Huyết Hồn Trùng cùng Thánh Trì mà đại ca ta lưu lại mới có thể thu nạp được gần bảy ngàn người, số lượng so với lúc trước chúng ta nắm giữ còn thiếu không ít.”
Ba người khác nghe vậy thì đều trầm mặc, bọn họ cũng đã đi theo Vũ Y thời gian rất dài, vẫn biết trong lòng tiểu thư của bọn họ luôn áy náy việc mấy chục năm trước. Vì vậy những năm này, tiểu thư của bọn họ đã dốc lòng cố gắng thu phục đủ hạng người, muốn một lần nữa xây dựng giống như trước kia.
Có điều việc này nói thì dễ, làm thì khó, một châu lớn như vậy, cường giả phân tán khắp nơi, đâu phải cứ đi một đoạn liền sẽ thấy một cường giả đâu.
Cả một tòa thành trì rộng lớn vô cùng, ấy vậy mà có mỗi một tên TInh Vương Tiên Cảnh nhị trọng chấn giữ, có khi còn chỉ là Thần Quân Tiên Cảnh nữa. Vì thế, để tìm được một cường giả đã khó, khống chế được người kia lại càng khó hơn. Dù sao Huyết Hồn Trùng cùng Thánh Trì kia cũng không phải cái gì dễ làm ra.
Thấy ba người trầm mặc không nói gì, Vũ Y khẽ cười nói:
“ Đừng có mặt ủ mày chau như vậy, tuy chúng ta thu phục số lượng không nhiều như trước kia nhưng ít ra chất lượng thì vượt ra xa xa, nữa bước Hằng Vương Tiên Cảnh cũng có 6 người. Mọi người cố gắng lên.”
Ba cô gái khác lập tức nói:
“ Vâng tiểu thư.”
Tiếp sau đó bốn người không ai nói một lời, lại bắt đầu theo sự dẫn dắt của Thất Thái Điệp Ảnh mà truy tung theo Tây Môn Khánh.
- --o0o---
Cũng tại lúc đám người Vũ Y đang đuổi theo Tây Môn Khánh thì có cũng rất nhiều người, rất nhiều thế lực nghe được tin tức ở Hồng Nguyệt thành.
Sau khi biết được tin tức Hồng Nguyệt thành xảy ra việc gì thì tất cả mọi người đều trấn động nhưng tiếp sau đó những người mang theo ý đồ cũng bắt đầu dục dịch.
Sử dụng chiêu bài trừ gian diệt ác, vô số thế lực lớn ở Phong Thần Vực bắt đầu mang người của mình tới Bắc Thần châu đuổi giết Tây Môn khánh. Không những thế lực lớn mà đám lão quái sống ẩn cử tiềm tu lúc này cũng đi ra, tất cả đều hướng về phía Huyết Sắc Minh Lâu mà tới. Thứ kia có thể giúp cho tu sĩ Hằng Vương Tiên Cảnh đột phá, trong mắt tu sĩ ở đâu cũng là kỳ thế trân bảo hiếm có khó tìm.
Không nói tới Phong Thần Vực, mà ngay cả mấy vực ở phụ cận nghe được tin tức này cũng có người lập tức truyền tống qua “ Vực” mà đến.
- --o0o---
Trên đại dương mênh mông vô tận, tài một vùng biển cách nơi đám người Vu Y đang di chuyển khá xa.
Tây Môn Khánh lúc này vẫn đang cùng sáu tên cường giả Hắc Long bộ tộc dây dưa không dứt.
Nhìn sáu người đang đuổi sát theo bản thân, Tây Môn Khánh căm hận nói:
“ Đợi ngày lão phu khôi phục chính là ngày chết của các ngươi.”
Long Nhị cười châm chọc nói:
“ Đừng nói chuyện cười với ta, việc này không vui chút nào. Ta thấy ngươi tốt nhất là nên làm sao chạy thật nhanh để mà giữ mạng đi, bằng không lúc rơi vào trong tay chúng ta ngươi có muốn sống không được, chết không xong.”
Long Tứ ở bên cạnh cũng là cười lạnh không dứt:
“ Lão già ngu xuẩn, khôn hồn thì giao ra Huyết Sắc Minh Lâu, mấy người chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng, bằng không cứ để mọi việc tiếp diễn ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Tây Môn Khánh giận tím mặt quát:
“ Mơ tưởng, nếu ta không có được cũng đừng nghĩ ai có được. Hừ. Nhưng trước hết các ngươi phải đuổi kịp ta đi được cái đã.”
Vừa nói xong hắn liền bấm niệm chú ngữ, tốc độ đột nhiên gia tăng không ít. Đám người Hắc Long bộ tộc thấy vậy cũng đều cố gắng tăng tốc đuổi theo không bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...