Vừa đi ra bên ngoài, Huyết Vận liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng lặng yên dưới một gốc cây đại thụ cách đó không xa, ánh mắt Huyết Vận khi nhìn thấy người này thì không khỏi ngưng trọng.
Người đứng ở dưới gốc cây kia hắn cũng không xa lạ gì, tên kia chính là một tên cường giả cửu tinh của Huyết Thần Tông, người này tuy hắn chỉ thoáng thấy qua lúc cứu hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật Phàm nhưng người này để lại cho hắn dấu ấn sâu đậm vô cùng.
Tu vị người này vượt qua hắn bốn tinh, có thể nói cách xa một trời một vực, không có lợi thế đánh lén mà trực diện chiến đấu thì hắn hầu như không có bất kỳ một cơ hội chiến thắng nào, hơn nữa bộ huyết sắc khải giáp ở bên ngoài tên này khiến hắn nổi lên một tia bất an.
“ Xem ra chúng ta cũng không phải lần đầu gặp mặt, ngươi hẳn là biết ta đi.”
Trung niên kia bình tĩnh nhìn Huyết Vận, bên trong ánh mắt một mảnh thanh tỉnh không một chút gợn sóng. Lời nói của hắn cũng vậy, tất cả đều vô cùng tự nhiên, giống như hắn tới đây không phải hỏi tội Huyết Vận mà muốn tìm hắn tâm sự vậy.
Huyết Vận thấy hắn như vậy thì nheo nheo mắt lại, tuy trong lòng đang tính xem nên làm sao chạy nhưng mặt ngoài hắn vẫn là cung kính có lễ nói:
“ Chúng ta lúc này đích xác là lần đầu gặp mặt, không biết tiền bối cao danh quý tánh, lại tìm tới vãn bối là có việc gì?”
Trung niên đại hán nhìn thấy Huyết Vận một bộ khiêm cung như vậy, trên mặt lại là một mảnh thành ý nhìn thế nào cũng không giống nói rối, hơn nữa quan sát đối phương chỉ có Tinh Vương Chi Cảnh tầng 5, làm sao cũng không tin hắn có khả năng đánh chết một tên cường giả tầng 8.
Cái này cũng là vì trung niên nam tử chưa thấy qua khả năng ám sát thượng thừa của Huyết Vận thôi, nếu như để hắn cảm nhận qua một lần thì hắn sẽ không còn dám khinh thường Huyết vận nữa.
Khẽ gật đầu, trung niên đại hán chậm rãi nói:
“ Ta tên là Huyết Dương Lôi, là nhị trưởng lão của Huyết Thần Tông. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một việc mà thôi.”
Huyết Vận vẫn giữ bộ dạng khép nép kia, hắn cẩn thận hỏi:
“ Không biết tiền bối muốn hỏi chuyện gì?”
Huyết Dương Lôi nói:
“ Có phải người đã giết một vị trưởng lão cùng hai hạch tâm đệ tử của Huyết Thần Cung có phải không?”
Người này lúc hỏi vận dụng âm ba công kích đồng thời vận dụng cả linh hồn công kích, hắn vừa mở miệng thì âm thanh kia đã trực tiếp rót vào bên trong đầu của Huyết Vận, trùng kích linh hồn của hắn.
Huyết Vận cảm nhận được sóng linh hồn cường đại muốn mạnh mẽ đột phá vách ngăn thế giới linh hồn của hắn thì sắc mặt liền đại biến nhưng tâm tư xoay chuyển, rất nhanh hắn liền nghĩ ra một kế.
Hắn mặc kệ cho lực lượng kia xông vào bên trong thế giới linh hồn của hắn.
Quả nhiên như hắn dự đoán, lực lượng linh hồn kia sau khi đột phá vách ngăn, mạnh mẽ tiến vào bên trong thế giới linh hồn thì bắt đầu đọc ký ức của hắn.
Nhưng mà đừng quên, bên trong thế giới linh hồn của hắn vẫn còn phân thân của Bóng Ảnh trấn giữ, chế tạo ra một vài ký ức giả cũng không phải việc gì khó cả.
…..
Ở bên ngoài.
Sau khi trung niên kia quát hỏi thì Huyết Vận đột nhiên trở nên ngây ngốc, cả người thẫn thờ đứng nơi đó, khuôn mặt thì dại ra cứ như người mất hồn.
Trung niên đại hán thấy vậy thì trên khóe môi hiện lên tiếu ý, hiển nhiên sự việc lúc này đã nằm trong dự liệu của hắn, hắn hơi nhắm mắt lại khẽ cảm nhận một tia phân hồn bên trong đầu của Huyết Vận.
Nhưng rất nhanh thì hắn liền nhíu mày lại, hắn đọc những ký ức gần đây nhất của Huyết Vận phát hiện hắn vậy mà cũng không có liên quan gì đến vụ việc mấy người Tân Kỳ, Hạo Nam, Lý Bác chết đi.
Trong ký ức, hắn nhìn thấy Huyết Vận cùng giống như hai người Mị Lam cùng Tiêu Dật phàm trốn một bên ở trong hư không nhìn xem đám tinh anh đệ tử Huyết Thần Tông diễn xiếc khĩ.
Lông mày hắn nhíu chặt lại, mặc dù hắn thấy mấy ký ức này không giả, cũng rất hợp lý nhưng hắn luôn cảm giác thấy có gì đó không đúng, đây là bản năng mách bảo hắn.
Nhưng dù có tra đi tra lại thì mọi việc vẫn như vậy, không hề có gì khả nghi.
Có lẽ do không tra được tin tức gì hữu ích, nên trong lòng hắn khó chịu, hắn thầm nghĩ.
“ Hừ. Nếu như việc kia đã không tra ra được cái gì thì ta cũng muốn xem Hoan Nguyệt Tông dạo này đang làm cái gì, người này ở Hoan Nguyệt Tông cũng đã thời gian rất dài hẳn là biết được không ít truyện.”
Vừa nghĩ như vậy hắn liền đưa tay ra chộp lấy đầu Huyết Vận, muốn toàn lực sưu hồn hồn hắn, còn việc có khiến hắn trở thành một tên ngu ngốc hay không thì Huyết Dương Lôi cũng không quan tâm, dù sao hắn làm việc này cũng không ai biết.
Huyết Dương Lôi đưa tay ra, thân thể Huyết Vận đang đứng cách đó xa xa đột nhiên bay thẳng về phía bên này.
Nhưng ngay vào lúc Huyết Dương Lôi muốn bắt lấy đầu Huyết Vận sưu hồn thì Huyết Vận đột nhiên hé miệng phun ra một vật gì đó.
Vì quá bất ngờ nên hắn chỉ có thể tạm dùng tay phải đón đỡ, đến ngay cả hộ thể tiên khí cũng không kịp vận chuyển.
“ Xíu.. Phúc….”
“ A a a a a a … Mắt ta….A a a a.. Tạp chủng đáng chết…”
Hai cây kim dài gần gang tay, xuyên qua bàn tay của Huyết Dương Lôi đâm vào bên trong hai mắt của hắn, từ bên trong hai mắt của Huyết Dương Lôi liên tục chào ra máu tươi nhìn mà ghê người.
Huyết Dương Lôi bị đánh lén tức giận gầm thét, theo ký ức lúc trước hắn phách xuống một chưởng nơi mà Huyết Vận đứng, một chưởng này dùng mười thành công lực, cộng thêm tức giận cùng phẫn nộ khiến cho một chưởng này càng thêm khủng khiếp.
“ Ầm ầm ầm ầm….”
Nguyên một vùng đất rộng lớn bị một chưởng này đánh sụp xuống, mặt đất xuất hiện từng cái khe sâu, vô số nhà dân nghèo gần đó ở dưới một chưởng này triệt để hóa thành tro bụi.
Một chưởng này tuy mạnh nhưng là vô dụng, thân ảnh của Huyết Vận đã sớm biến mất khỏi nơi kia, sau khi đánh lén đắc thủ thì hắn cũng không có ham chiến mà lập tức bỏ chạy.
Hắn biết trừ khi bản thân dùng mấy thứ mà sư phụ lưu lại thì mới có thể giải quyết được tồn tại dạng này, bằng không liền vô kế khả thi. Mà mấy thứ sư phụ hắn lưu lại số lượng có hạn, dùng một lần ít một lần, không đến sinh tử thời khắc hắn sẽ không dùng.
Tránh thoát một chưởng, Huyết Vận chia ra làm tám người sau đó hướng về tám phương mà bỏ chạy, hắn biết mắt tên kia tuy mù nhưng hồn niệm cường đại vẫn còn. Có hồn niệm cũng không khác gì có mắt cả. Trừ khi là có bí thuật lừa rối hồn niệm.
Có điều cảnh giới cách biệt, dù hắn có thi triển cũng vô dụng, chỉ có thể liều mạng bỏ chạy mà thôi.
Nhìn thấy Huyết Vận muốn bỏ chạy, Huyết Dương Lôi giận dữ quát:
“ Đều chết đi cho ta.”
Trong nháy mắt hắn đánh ra 8 chưởng, tám chưởng thu nạp phong vân, trời đêm cũng vì đó biến thành màu huyết sắc, lấy sét đánh không kịp bưng tai tư thế đánh về tám đạo thân ảnh đang bỏ chạy.
“ Ầm ầm ầm ầm…”
Tám đạo chương pháp đồng thời đánh lên tám thân ảnh của Huyết Vận cùng lúc nổ tung, thiên địa cũng vì đó mà rung lắc một hồi.
Nhưng lúc này Huyết Dương Lôi lại thất kinh, hắn khó tin nói:
“ Ngạnh kháng một kích của ta lại không chết đã vậy còn có thể bỏ chạy, không thể nào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...