Ngô lão sau khi xem xong thì cũng thỏa lòng mong ước, hắn lúc này nhận ra một điều bản thân hình như quá nuông chiều đệ tử mình rồi, hắn cảm thấy nhất định phải để đệ tử kia của mình rèn luyện nhiều hơn nữa.
Hắn cảm thấy phương pháp tu luyện của Ác Ma Điện kia có đôi chút biến thái nhưng trên thực tế hiệu quả lại rất cao.
Nói mấy lời khách sáo cùng với phân hồn của Bóng Ảnh xong thì hắn cũng rút lui ra khỏi thế giới linh hồn của Huyết Vận. Sau khi phân hồn quay trở về thì Ngô Bác từ từ mở mắt ra, hắn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn.
Lúc này Tiêu Dật Phàm tiên lên trước nhất hỏi:
“ Sư tôn, người làm sao vậy?”
Ngô Bác không nhìn hắn mà nhìn qua Linh Tâm ra hiệu một cái, Linh Tâm hiểu ý khẽ gật đầu nhìn mọi người nói:
“ Các ngươi ở đây chơi cùng với Tiểu Vận ta cùng với Ngô đại sư có chút việc quan trọng cần nói với nhau.”
Những người khác nghe vậy thì đều không dám cãi lời, cả đám đều nhất mực cung kính nghe theo. Tiếp sau đó hai người Ngô Bác cùng Linh Tâm đi ra ngoài, để lại ba người Mi Lam, Thanh Thanh, Tiêu Dật Phàm ở nơi này.
…..
Sau khi đi ra bên ngoài, tới một nơi không có ai Linh Tâm mới lên tiếng hỏi:
“ Ngô đại sư không biết là có việc gì lại muốn cùng tiểu nữ nói chuyện riêng tư.”
Ngô Bác lúc này vừa lau mồ hôi trên trán vừa truyền âm nhập mật cho Linh Tâm, hắn cũng không dám nói thẳng ra việc này, việc này chính là đại sự liên quan đến cái thế lực thần bí kia, làm không tốt có thể dẫn tới họa diệt môn.
Linh Tâm lúc đầu nghe thì sắc mặt vẫn như thường nhưng càng về sau càng ngưng trọng cuối cùng là nhìn không được mà kinh hô thành tiếng:
“ Thật sao? Thật là người có thế lực thần bí kia?”
Ngô Bác thấy nàng hét lớn như vậy thì vội ra hiệu cho nàng yên lặng, Linh Tâm biết mình thất thố nên cũng ngay lập tức im miệng, không dám lên tiếng nữa.
Ngô Bác tiếp tục truyền âm nói:
“ Việc này ta sao dám lừa tông chủ, lời ta nói 100% đều là sự thật, việc này xin tông chủ suy xét thật kỹ, nếu giao người kia lên cho Phong Thần Điện thì chúng ta nhất định chiếm được không ít chỗ tốt nhưng lại rước đến tại họa ngập đầu. Còn nếu như không báo lên trên để cho phía trên điều tra ra thì cũng phiền phức không kém.”
Linh Tâm nghe vậy thì tâm tư xoay chuyển thật nhanh, sau một lúc nàng liền truyền âm lại nói:
“ Cái này còn cần phải suy xét nữa sao, nếu đắc tội với Phong Thần Điện chẳng qua chỉ là bị chèn ép một chút mà thôi, còn đắc tội với cái thế lực thần bí kia thì không ai cứu được chúng ta rồi, với việc này Phong Thần Điện chắc gì có thể điều tra ra.”
Ngô Bác nghe thế cũng thấy có lý nhưng hắn vẫn là nói:
“ Việc này tông chủ vẫn là nên bàn bạc với tam lão một phen dù sao cái này cũng là đại sự, có được sự ủng hộ của tam lão cũng dễ làm.”
Linh Tâm gật đầu truyền âm nói:
“ Cái này là đương nhiên, tam lão là tiền bối mà Linh Tâm kính ngưỡng nhất, việc lớn như vậy tất nhiên Linh Tâm phải nói cho ba người một tiếng. Được rồi, vậy theo Ngô đại sư việc này nên làm thế nào?”
Ngô Bác bị Linh Tâm ném lại cho cục than nóng thì lập tức trở nên lúng túng, hắn cười khổ nói:
“ Việc này đã có tông chủ cùng mọi người, ta một tên luyện khí sư không rành thế sự, tổng chủ hỏi vậy còn không phải làm khó ta rồi hay sao.”
Linh Tâm nghe hắn nói thì trong lòng thâm mắng “ lão hồ ly” nhưng mặt ngoài nàng không biểu hiện gì cả, nàng chỉ là mỉm cười nhìn hắn nở một nụ cười đầy thâm ý.
Ngô Bác nhìn thấy nụ cười kia của Linh Tâm thì cũng chỉ cười bồi, tiếp sau đó hai người lại quay lại bên trong nhà, có điều khi bọn họ đến trước của phòng của Huyết Vận thì không khỏi kinh ngạc.
Lúc này ở trong phòng, Thanh Thanh không biết làm sao lại ngồi một bên ngóc “ hu hu”, Huyết Vận vốn đang tu luyện lúc này thì đang dỗ Thanh Thanh, về phần hai người khác thì đứng ở một bên nhìn xem.
Linh Tâm nhìn thấy tình cảnh quái dị trong phòng thì vẩy tay với Mị Lam, Mị Lam lập tức đi tới trước mặt Linh Tâm cung kính nói:
“ Tông chủ.”
Linh Tâm khẽ gật đầu rồi hỏi:
“ Lúc hai người chúng ta rời đi thì có vẻ gì xảy ra, Tiểu Thanh lại là thế nào?”
Mị Lam vốn cũng đã đoán ra Linh Tâm muốn hỏi cái gì, nên lúc nàng nghe thấy mấy lời này cũng không lấy gì làm kinh ngạc, nàng có chút bất đắc dĩ nói:
“ Cũng không có gì, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi, Tiểu Thanh có lòng muốn giúp người nhưng lại bị người ta từ chối vậy là ngồi khóc, tình cảnh tông chủ cũng có thể nhìn thấy.”
Nghe xong thì đến Linh Tâm cũng không biết nói gì cho phải, tự dưng nàng cảm thấy có chút đau đầu, nhìn bộ dạng này của Tiểu Thanh nàng lại nhớ tới vị tỷ muội chí thân của mình, nàng lúc này thở dài nói:
“ Đúng là sư phụ nào liền có đồ đệ đó.”
Nói xong nàng liền tiến lên phía trước, đi tới trước mặt hai người Huyết Vận cùng Thanh Thanh, nàng nhìn Thanh Thanh đang khóc như hoa lê đái vũ nói:
“ Được rồi, Tiểu Thanh đừng tiếp tục náo trò nữa, nhanh đứng dậy, ngồi khóc sướt mướt như thế còn ra cái thể thống gì nữa.”
Tiếp sau đó nàng lại nhìn qua Huyết Vận nói:
“ Huyết Vận công tử, trước có chút hiểu lầm xin công tử không nên để trong lòng rồi, lần này mới công tử đến đây là có việc muốn nhờ cậy, không biết công tử có thể dành một chút thời gian nói chuyện riêng được hay không?”
Nghe được lời này thì mấy người trong phòng đều kinh ngạc, Huyết Vận vốn đang muốn đánh trống lảng, tạm thời chưa muốn cùng đối phương nói chuyện nhưng đối phương đã chỉ đích danh thế này có muốn tránh cũng không được.
Hắn lúc này chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng, tiếp sau đó hai người lại một lần nữa rời đi, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.
Thanh Thanh thấy Huyết Vận đi rồi thì cũng không khóc nữa mà, đứng dậy lau đi nước mắt, tiến đến bên cạnh Mị Lam cười hì hì hỏi:
“ Tên ngốc kia thật dễ lừa gạt, hì hì, mà Lam tỷ, tên ngốc kia đi đâu vậy?”
Mọi người ở trong phòng lại một trận không biết nói gì, lần này đến ngay cả Tiêu Dật Phàm cũng lau mồ hôi. Hắn lúc này cũng có chút không biết nói gì cho phải.
Mị Lam nhìn nàng cười khổ nói:
“ Tỷ làm sao biết được, nếu không muội đi hỏi Linh Tâm sư bá đi.”
Thanh Thanh nghe thế thì lập tức rụt đầu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...