Trong lúc Xuân Đức đang ở lâm vào bên trong trạng thái ngủ say tiến hành bước lột xác cuối cùng để bước vào thời kỳ trưởng thành. Vũ Y thì đang tại một châu không biết tên đang ở bên trong Thiên Địa-Nhẫn tiến hành trị thương thì ở Bắc Thần Châu, mấy người Huyết Vận cùng Sói Mập lại đang gặp phải phiền toái nhỏ.
Thực ra nói là phiền toài còn không bằng nói là thử thách cuộc sống cho nó hợp lý.
Sau khi gặp cùng nói chuyện xong với Lý Trường Phong con trai thứ của Bắc Thiên Môn thì vài ngày sau, Huyết Vận đại diện cho Linh Cung dẫn theo gần trăm đệ tử lớp trẻ kiệt xuất đi tới Hoan Nguyên Cung thi đấu.
Thi đấu lần này cũng chẳng có gì, thực ra là để tranh thủ phần thưởng lớn nhất mà Hoan Nguyệt Cung ban cho mà thôi. Hoan Nguyệt Cung ở Bắc Thần Châu cũng được tính là một thế lực lớn, bên trong cũng có không ít cường giả Tinh Vương Tiên Cảnh.
Vốn Huyết Vận là trẻ mồ côi lang thang từ nhỏ nên rất hiểu được ẩn nhẫn nhưng mà đôi khi không phải bản thân cứ nhẫn nhịn thì mọi việc sẽ được giải quyết, có đôi khi càng nhẫn nhịn thì kẻ khác lại muốn giẫm bạn thêm một cước, triệt để không cho bạn ngọc đầu lên được.
Huyết Vận lúc này cũng là lâm vào trong tình trạng này.
Sau khi tới Hoan Nguyên Tông, dẫn theo gần 100 đồng môn sư huynh muội tiến vào Cổ Lão Thiên Hoang một trong mấy đại bí cảnh của Hoan Nguyệt Tông tiến hành thi đấu thì hắn khắp nơi bị người chèn ép, không nhưng người ngoài tông môn gây sức ép lên với hắn mà ngay đến cả người trong tông cũng muốn làm khó hắn.
…..
Lúc này đây, tại bên dưới một ngọn núi cao đồ sộ, đang có hai phe nhân mã đối đầu với nhau, một trong số đó là người của Linh Cung do Huyết Vận mang vào trong này, phe còn lại chính là người của Bắc Thiên Môn.
Lúc này ở bên phía Bắc Thiên Môn đang có một nam tử mặc cẩm phục màu xanh, tay cầm thiết phiến dùng ánh mắt cao cao tại thượng đánh giá đám người Huyết Vận, sau một lúc thì hắn mới phun ra một câu:
“ Giao ra tất cả đồ vật mà các ngươi tìm được trong mấy ngày. Ta sẽ nể tình giao hữu giữa Bắc Thiên Môn cùng Linh Cung mà tha cho các ngươi một mạng.”
Nghe được lời này thì sắc mặt người Linh Cung đều tái xanh, Lý Trường Phong đang đứng bên cạnh Huyết Vận nhìn nam tử cầm trong tay thiết phiến tức giận nói:
“ Lý Thanh Huyền, ngươi đừng có quá đáng. Ngươi làm như vậy không sợ phụ thân biết được sẽ trách phạt xuống sao?”
Nam tử cầm thiết phiến nhìn qua Lý Trường Phong như nhìn một con côn trùng, sau đó khinh thường nói:
“ Loại phế vật như ngươi cũng có quyền lên tiếng ở đây sao. Lúc trước ta còn muốn bỏ qua cho ngươi nhưng lúc này người cũng phải giao ra, bằng không thì cũng đừng trách ta không khách khí.”
Lý Trường Phong nghe vậy thì sắc mặt tái mét, trên mặt hiện lên sự phẫn nộ không thôi nhưng mà hắn lại không dám làm gì, đến cả ngoan thoại cũng không dám nói.
Lý Thanh Huyền khinh thường hừ lạnh một cái, sau đó nhìn qua Huyết Vận nói:
“ Làm sao, các ngươi còn định phản kháng.”
Vừa nói, quanh thân hắn liền tán ra sát ý cường đại ép đến cho đám đệ tử Linh Cung liên tiếp lui về phía sau.
Vào lúc này lại có một tên đệ tử Bắc Thiên Môn đứng bên cạnh Lý Thanh Huyền híp mắt đánh giá Ngọc Khiết ở bên cạnh Huyết Vận, ánh mắt hắn hiện lên vẻ dâm tà.
Hắn nhỏ giọng nói với Lý Thanh Huyền:
“ Thiếu chủ, cô nàng kia rất không tệ à, có thể ban cho ta được hay không?”
Lý Thanh Huyền nghe hắn nói thì ánh mắt cũng híp lại, đánh giá Ngọc Khiết, trong mắt hiện lên tà quang, hắn liếm môi một cái nói:
“ Không tệ, nữ nhân này không tệ, ta trước ngươi sau, ngươi đi lên bắt nàng ta lại.”
Tên ở bên cạnh nghe hắn nói vậy thì hưng phấn nói:
“ Vâng, thiếu chủ.”
Nói xong thì hắn tiến lên phía trước nói:
“ Thiếu chủ chúng ta nói tha cho các ngươi lần này cũng không vấn đề gì, chỉ cần để lại nữ tử kia là được, các ngươi có thể cút.”
Đám người Linh Cung nhao nhao biến sắc, một vị tiểu sư đệ nào đó nhìn không được tức giận mắng:
“ Ngươi cũng xứng.”
“ Ầm.”
Tên tiểu sư đệ kia vừa lên tiếng liền bị một người bên phía Bắc Thiên Môn vỗ ra một chưởng, trực tiếp trục thành bánh thịt. Cảm nhận được khí thế trên người tên đệ tử Bắc Thiên Môn kia thì sắc mặt đám đệ tử Linh Cung đều trắng bệch, có người nhịn không được lắp bắp kinh hãi nói:
“ Hằng Quân Tiên Cảnh tứ trọng. Điều này, làm sao có khả năng.”
Tiếp sau đó từ bên trong đám đệ tử Linh Cung tách ra mấy chục người đi tới trước mặt Lý Thanh Huyền quỳ xuống cầu xin nói:
“ Thanh Huyền công tử xin tha mạng, việc này không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta xin nguyện ý giao hết những thứ tìm được cho Thanh Huyền công tử.”
Lý Thanh Huyền nhìn thấy mấy người này quỳ xuống trước mặt mình thì vênh mặt đắc ý, hắn cười lạnh nhìn Lý Trường Phong. Đám người Bắc Thiên Môn nhìn thấy mấy người Linh Cung như vậy thì cũng đều là đều cười to nói:
“ Một đám phế vật, chỉ bị Lâm sư huynh giết một tên liền bị dọa cho đái ra quần. Ha ha ha.”
“ Đúng là làm ta cười mắc cười gần chết hahaha.”
Lý Thanh Huyền dơ tay lên làm thủ thế im lặng, mọi người lập tức dừng lại, hắn lúc này lại nhìn qua đám người Linh Cung nói:
“ Ai muốn sống thì đi qua bên này, chỉ cần giao ra túi trữ vật sau đó nguyện đi theo ta làm thuộc hạ cấp thấp là được, nếu còn khư khư cố chấp, gian ngoan mất linh thì chắc chắn phải …. Chết.”
Chữ chết hắn cắn được rất nặng. Đám đệ tử Linh Cung trên mặt xuất hiện vẻ do dự nhưng giữa mạng sống cùng mặt mũi thì mạng sống vẫn hơn.
Tiếp sau đó lại có không ít đi ra khỏi hàng, dần dần bên phía Linh Cung từ hơn trăm người chỉ còn lại bốn người, một người trong số đó là Huyết Vận, tiểu sư muội của hắn Ngọc Khiết, Lý Trường Phong, thêm vào đó là một nữ đệ tử có tên Huệ Lâm.
Huyết Vận từ đầu tới cuối đều không nói cái gì, hắn lúc này đang nhớ đến một câu mà sư phụ hắn từng nói:
“Nhân nhượng không phải là biện pháp tốt nhất. Muốn trên đời không có kẻ thù chỉ có một cách đó là giết chết tất cả kẻ thù là được. Nếu đã giết một người thì tất cả những kẻ có liên quan mật thiết đến kẻ kia đều phải chết, bằng không phiền phức sẽ không ngừng tìm đến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...