Ở bên trong căn nhà của mình, Xuân Đức lúc này đang cùng Mộng Vân bàn việc liên quan đến nhiệm vụ phần sau.
Lúc này hai người đã ghép xong bản đồ hoàn chỉnh, bây giờ cả hai đang cùng nghiên cứu nó. Nhìn trên bản đồ Mộng Vân bắt đầu phân tích cùng nói những suy đoán của mình cho Xuân Đức nghe.
“ Bốn nơi này đều đánh dấu khu vực cực kỳ nguy hiểm, ta suy đoán nơi đây có đến 9 phần là thứ chúng ta cần tìm.”
“ Tại nơi này, ngay tại khu vực chúng ta đang ở có một điểm đỏ lớn, với theo tài liệu lúc trước ta có được thì nơi đây hẳn là vị trí của Hắc Mộc.”
Xuân Đức nhìn trên địa đồ, thấy vị trí điểm đỏ kia nằm tại Hắc Mộc Lâm cũng là nơi trước kia hắn giết cả vạn Quỷ Long Nhân, lúc này hắn hơi nhíu mày lại, sau một lúc thì nói:
“ Như vậy nơi ẩn thân của Hắc Mộc hẳn là nằm ở bên dưới lòng đất mà không phải phía bên trên hoặc rất có thể đã bị đại trận bao phủ. Bây giờ chúng ta lại tiếp tục quay về nơi kia tìm kiếm sao?”
Mộng Vân lúc này cũng nhíu mày lại, nàng tiếp tục quan sát cẩn thận địa đồ. Sau một lúc lâu thì ánh mắt của nàng chợt sáng lên, lúc này đây nàng ta vui vẻ nói:
“ Ngươi nhìn hai điểm xanh này, nếu như nối hai điểm này với điểm đỏ tại Hắc Mộc Lâm chúng ta liền sẽ có một cái tam tài trận. Nếu như nối tiếp với điểm đỏ tại Cửu Long U Minh sẽ có được một cái tứ tượng trận, Tiếp tục nối liền hai điểm đỏ khác chúng ta lại được một cái ngũ hổ trận cùng lục vũ trận. Như vậy hai điểm xanh kia nhất định là chìa khóa để tìm ra nơi ẩn thân của Hắc Mộc.”
Xuân Đức nghe được Mộng Vân nói thì cái hiểu cái không, hắn cũng không hiểu ý nghĩa mấy cái tam tài, tứ tượng,ngũ hổ,lục vũ là cái gì, chỉ biết rằng mấy cái kia liền quan đến nhau mà thôi.
Thực sự mà nói, hắn ngoài trừ có một chút chiến lực, biết tí luyện khí cùng với một chút khôn vặt cùng với thói quen cẩn thận ra thì không có gì cả. Ở những phương diện khác hắn gần như là mù tịt. Vì vậy lúc nghe Mộng Vân phân tích hắn giống như nghe thiên thư vậy.
Có điều Mộng Vân cũng là một nữ nhân cực kỳ khôn ngoan, nàng ta luôn luôn biết cách tạo chỉ dẫn cho Xuân Đức, giải thích cho hắn, sau đó lại đợi hắn quyết định mà không phải là nói phải làm cái này, làm cái kia. Vì vậy giữa hai người mới có thể sống chung được.
Gật nhẹ đầu, Xuân Đức ôn hòa nói:
“ Vậy chúng ta trước tiên đi tới phía nam Hắc Mộc Lâm nhìn xem ký hiệu màu xanh kia là thứ gì. Cô thấy sao?”
Mộng Vân cũng nhẹ gật đầu đáp:
“ Ừm, ta cũng nghĩ như vậy. Vậy chúng ta khi nào thì xuất phát?”
“ Bây giờ.”---- Xuân Đức không do dự mà nói.
Nhưng khi Xuân Đức vừa mới đứng dậy thì âm thanh của Cửu Đầu Hoàng Kim Xà liền vang lên bên trong đầu hắn.
“ Người tham gia nhiệm vụ sinh tử Dương Vũ gia nhập chiến đội.”
“ Người tham gia nhiệm vụ sinh tử Bạch Sa rời bỏ chiến đội, tất cả điểm công trạng khi bắt đầu nhiệm vụ thứ 4 đều được chia đều cho các thành viên còn lại.”
“ Người tham gia nhiệm vụ sinh tử Lâm Kỳ rời bỏ chiến đội, tất cả điểm công trạng khi bắt đầu nhiệm vụ thứ 4 đều được chia đều cho các thành viên còn lại.”
“ Người tham gia nhiệm vụ sinh tử Tiểu Phàm rời bỏ chiến đội, tất cả điểm công trạng khi bắt đầu nhiệm vụ thứ 4 đều được chia đều cho các thành viên còn lại.”
……..
“ Người tham gia nhiệm vụ sinh tử Mặc Ly rời bỏ chiến đội, tất cả điểm công trạng khi bắt đầu nhiệm vụ thứ 4 đều được chia đều cho các thành viên còn lại.”
Liên tiếp là những âm thanh thông báo từ Cửu Đầu Hoàng Kim Xà vang lên bên trong đầu Xuân Đức, phải sau một lúc lâu thì âm thanh kia mới dừng lại. Xuân Đức lúc này cũng cảm thấy đầu óc ong ong, hắn không khỏi ngoáy ngoáy lỗ tai.
Nhìn qua Mộng Vân hắn hỏi:
“ Đã đủ chưa?”
Mộng Vân gật đầu nói:
“ Đã đủ, hình như tất cả những người kia đều đang ở cùng nhau.”
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức cười đùa nói:
“ Chắc chắn những người kia đang ở gần nhau, không phải vậy vì sao lại có thể cùng một lúc đưa ra quyết định như vậy được. Mà cũng phải công nhận đám người kia quyết đoán thật, mỗi người hơn 2 vạn điểm công trạng mà nói từ bỏ là từ bổ được, ta còn vốn nghĩ sẽ có kẻ không nở lòng chứ.”
Mộng Vân nhìn Xuân Đức cười khổ nói:
“ Làm gì có ai cam lòng từ bỏ hơn 2 vạn điểm công trạng chứ, chẳng qua chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi. Nếu như bọn họ không tiếc điểm công trạng thì ngay khi tiến vào nơi đây liền đã sử dụng 1000 điểm công trạng rời bỏ chiến đội thành lập một đội ngũ khác rồi. Một ngàn điểm đối với ngươi không tính là gì nhưng đối với người khác là dừng mệnh để đổi lại đấy.”
Nhìn bộ dạng của Mộng Vân, Xuân Đức không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hắn lúc này đi đến trước mặt Mộng Vân sau đó ngồi xuống, khoảng cách hai người lúc này không quá 30 phân. Một tay khẽ bóp nhẹ khuôn mặt của Mộng Vân, Xuân Đức có phần tà ác nói.
“ Hình như cô đang thương tiếc những người khác, không những vậy còn đáng châm chọc ta nữa thì phải, có hay không dạo gần đây ta quá nuông chiều cô khiến cho lá gan của cô lại lớn hơn không ít rồi. Phải hay không lại muốn một lần giống như trước kia?”
Nhìn thấy nụ cười tà ác của Xuân Đức, lại nhìn điệu bộ hắn lúc này thì Mộng Vân không khỏi sợ hãi, nàng lắc đầu nói:
“ Không có, không có thiệt mà, ta chỉ là tiện miệng nói vậy thôi, ta thật sự không có ý gì cả. Ngươi tin ta đi, ta thực sự không có ý gì hết.”
Khẽ nhếch môi cười tà, Xuân Đức khẽ hôn Mộng Vân một cái rồi nói:
“ Như vậy mới ngoan, ta thích người thông minh nhưng đừng có thông minh quá là được. Cũng đừng cố gắng thoát khỏi khống chế của ta, ta không thích điều đó. Ta cũng không muốn vùi dập một bông hoa xinh đẹp như cô đừng ép ta phải làm điều đó.”
Nói xong thì Xuân Đức liền đứng dậy, thản nhiên đi ra ngoài, để cho Mộng Vân ngồi ở nơi đó ngẩn người, sau khi Xuân Đức đã đi ra ngoài thì Mộng Vân lúc này mới đưa tay lên khẽ sờ môi của bản thân.
“ Hắn vậy mà cứ như vậy khinh bạc ta” trong lòng của Mộng Vân lúc này có rất nhiều cảm xúc khác nhau, nàng làm sao cũng không có nghĩ rằng, nụ hôn đầu tiên của nàng cứ như vậy bị người cướp đi. Mà người kia cũng không phải người mà nàng thương.
Lắc lắc đầu, Mộng Vân nhanh chóng xua đi mấy cái ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, trong lòng nàng lúc này lại đang bốc lên một cỗ lửa giận vô danh, nàng thầm nghỉ.
“ Bản thân mình dù sao cũng là một thiên chi kiều nữ, dung nhan tuy không tới mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng là trăm vạn người có một, là con gái trưởng lão của một thế lực cực lớn, vậy mà lúc này đây lại bị một nam tử khinh bạc, đã vậy người kia trong lúc khinh bạc nàng lại còn rất hờ hững, cứ như đang xem mình là một món hàng đã qua sử dụng vậy.Hừ hừ. Tên đáng chết.”
Càng nghĩ đến cái ánh mắt kia của Xuân Đức thì Mộng Vân thầm hận đến ngứa răng, nếu không vì đánh không lại Xuân Đức thì nàng quyết không tha cho hắn.
Mãi sau một lúc lâu thì nàng mới bình ổn lại tâm tình, sửa sang lại quần áo lúc này Mộng Vân cũng bước ra ngoài.
Lúc nàng đi ra ngoài thì liền bắt gặp ánh mắt kì quái của mọi người, nhất là Mộng Tước, lúc này đây Mộng Tước đi tới bên cạnh Mộng Vân nhỏ giọng hỏi:
“ Tỷ tỷ, người làm sao mà hai má lại hơi hồng hồng lên thế kia,đã vậy trên trán còn toát mồ hôi nữa, phải trăng trong kia rất đáng sợ.”
Mộng Vân nghe được Mộng Tước nói thì khẽ giật mình một cái, có điều nàng che giấu rất tốt.
“ Muội cứ thử đi vào trong đó là biết ngay thôi.”
Xuân Đức đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh này thì lạnh nhạt nói:
“ Thôi được rồi, muốn tâm sự thì trên đường tâm sự cũng được, bây giờ thì đi thôi.”
Tiếp sau đó 6 người đồng thời đi về phía nam Hắc Mộc Lâm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...