Sau khi xử lý xong con quái thú nhìn giống con tê giác kia thì Xuân Đức liền quay về cái tổ chim phía trên cao. Nhưng hắn chỉ vừa bay vào bên trong tổ chim thì lại một lần nữa cảm thấy cả cái cây đại thụ rung lên bần bật.
Không những cây đại thụ hắn đang ở lại như vậy mà một phiến rừng đều đang như vậy.
“ Ầm ầm ầm…”
“ Ầm ầm ầm…”
Đất rung núi chuyển, cũng không biết là từ nơi nào đi ra, trong phạm vi quan sát của Xuân Đức cùng những người khác lúc này xuất hiện vô số sinh vật to lớn, bọn chúng có cái cổ thật dài, một cái đầu giống như loài cá, một đôi mắt xanh,thân thể to lớn, tám chân như cột đình, mỗi bước đi là làm cho đất rung núi chuyển.
Một đàn mấy chục con bước đi khiến cho cả khu rừng rung động ầm ầm, đám này ăn tạp vô cùng, cái gì cũng ăn, lá cây, hung cầm bay trên trời, ngay đến cả cá bên trong hồ nước cũng không buông tha.
Nhưng vào lúc này từ phương bắc từng tiếng kêu bén nhọn vang lên.
“ Gào gào gào…”
Vô số sinh vật nhìn khá giống báo săn, có điều bọn chúng có ba mắt, hình thể to hơn con voi châu phi một chút, toàn thân được bao phủ trong làn sương đen, vừa rít gào vừa lấy tốc độ khó có thể hình dung lao về phía bên này.
Hình thể to lớn là vậy nhưng lúc bọn chúng lao đi lại không gây tiếng động quá lớn. Cả đám hóa thành từng luồng ánh sáng màu đen len lỏi qua những gốc cây đại thụ tiến thẳng đến bên này.
Còn chưa hết, lúc này ở trên bầu trời cũng không biết từ nơi nào bay đến vô số loại hung cầm to lớn. Bọn chúng bay mà che kín cả bầu trời. Đám này vỗ cánh mà hình thành từng trận gió mạnh thổi cho cả rừng cây hết nghiêng qua bên này lại nghiêng qua bên khác.
Tiếng kêu của bọn chúng hợp lại với nhau không khác gì tiếng sấm. Trong thoáng chốc, cả thế giới đêm tối trở nên sinh động đến dị thường.
Ở trên cao, nhìn thấy một màn biến đổi nhanh đến kinh người như vậy thì Xuân Đức không khỏi chẹp chẹp nói:
“ Thật là đặc sắc à. Đáng tiếc không thể mang Thiên Địa-Nhẫn( Cái nhẫn mà Vô Địch làm cho Xuân Đức, trước khi đi vào Thần Võ Nguyên Tháp đã đưa cho Vũ Y) vào trong này, bằng không đám hung cầm mảnh thú này cũng sẽ là một chiến lợi phẩm to lớn.”
“ Quéc…”
Cũng không biết có phải hay không Xuân Đức miệng quạ đen, hắn vừa nói xong thì liền có ba con hung cầm nhìn giống chim ưng nhằm thẳng hướng của hắn mà lao xuống.
Nhìn thấy ba con hung cầm có tu vi Tinh Vương Tiên Cảnh sơ kỳ đang hướng về phía mình lao đến thì Xuân Đức khẽ búng tay một cái. Ngay lập tức ba mũi Băng Độc Trâm hình thành sau đó biến mất.
Cùng lúc với ba mũi Băng Độc Trâm biến mất thì ba con hung cầm đang lao về phía hắn cũng ngay lập tức hóa thành tro tàn. Sau đó ba luồng khí xám liền bay về phía hắn bị Thiên Độc Long-Nhẫn hấp thu.
Bốn người khác nhìn thấy như vậy thì trong lòng không khỏi kinh thán: “ Thật mạnh.”
Nhìn khắp nơi là quái vật khổng lồ, hung cầm,hung thú khắp nơi. Mộng Vân lúc này nhìn qua Xuân Đức nói:
“ Đội trưởng, chúng ta có nên hay không tìm nơi khác ở lại. Nơi này có vẻ không quá an toàn.”
Xuân Đức nghe Mộng Vân nói vậy thì nhún vai trả lời:
“ Giống nhau cả thôi, nơi nào chẳng vậy. Cô nhìn xem, khắp nơi là đám hung cầm,hung thú, ở dưới lòng đất thì có đám hung trùng, chúng ta ở bên trong cái tổ chim này đã là an toàn nhất rồi. Đợi ta bố trí thêm một ít trận pháp nữa liền có thể an tâm ngủ.”
Nói xong thì Xuân Đức liền dùng máu của bản thân tạo một Huyết Mê Trận, đương nhiên hắn còn để cho Long Sát cùng Nguyên Ma làm bảo hộ cho hắn.
Có điều khi hắn gọi ra Long Sát cùng Nguyên Ma, khi hai tên này nhìn thấy khắp nơi là hung cầm, hung thú thì liền nói:
“ Đại ca, có thể cho bọn ta đi ăn đám kia được sao?”
Xuân Đức nghe được hai tên này nói vậy thì mới nhớ ra, hai tên này có khả năng thôn phệ cực mạnh, ăn cái gì cũng có thể giúp ích cho bản thân lớn mạnh hơn.
Vỗ trán một cái, Xuân Đức tự trách nói:
“ Ta quên mất hai người các ngươi là hình thành từ cái gì, được rồi các ngươi cứ tùy thích đi chơi.”
Xuân Đức vừa dứt lời xong thì Bóng Ảnh lúc này cũng hiện ra nói:
“ Vậy còn đệ thì sao, nhịn cả tháng nay đã rất khó chịu. ”
Nhìn thấy Bóng Ảnh thì Xuân Đức cũng chợt nhớ ra, cái tên này cũng có khả năng thôn phệ không thua gì hai người Long Sát cùng Nguyên Ma. Chẳng qua lâu nay vì phải luyện hóa thức ăn lúc trước nên không có đi ra ngoài mà thôi.
Phất phất tay, Xuân Đức có phần ghét bỏ nói:
“ Đi luôn đi, ba người các ngươi cùng đi ra ngoài kia chơi với đám không não kia đi.”
Nghe được Xuân Đức thì ba người Bóng Ảnh, Long Sát, Nguyên Ma lúc này đều vui vẻ. Cả ba cùng cười hắc hắc nói:
“ Đại ca ở nhà ngủ ngon, bọn đệ đi chút sẽ về. Hắc hắc.”
Nói xong thì ba người liền hóa thành ba vệt ánh sáng biến mất. Thấy ba người đi rồi thì Xuân Đức cũng liền đi qua một bên nằm ngủ, mặc kệ cái tổ chim rung lắc.( Cái tổ chim của mấy con hung cầm kia cũng không lớn lắm đường kính khoảng 200 mét mà thôi.)
Đợi đến lúc Xuân Đức đã đi nghỉ ngơi thì lúc này Tiểu Phúc cùng Lệ Dĩnh mới cẩn thận nhìn qua hai người Mộng Vân, Mộng Tước hỏi:
“ Vân Tỷ, ba người bọn họ là ai?”
Mộng Vân nghe hai người hỏi thì cũng không có giấu diếm gì cả mà nói:
“ Ba người bọn họ đều là huynh đệ của đội trưởng rất được đội trưởng tín nhiệm, người có bộ dạng âm lãnh nhất tên là Nguyên Ma, người có sát khí dày đặc đỏ như máu tên là Long Sát, người cuối cùng tên là Bóng Ảnh.”
Tiểu Phúc lúc này lại hỏi:
“ Như vậy Vân tỷ. Bọn họ vẫn luôn đi theo chúng ta sao, vì sao ta mới thấy bọn họ lần đầu.”
Mộng Vân gật đầu nói:
“ Ba người bọn họ luôn đi theo chúng ta, tuy ta cùng với đội trưởng ở cạnh với nhau thời gian dài nhưng cũng không rõ ràng lắm, người có tên Bóng Ảnh vô cùng thần bí, người kia đến vô ảnh đi vô tung, chỉ khi nào đội trưởng cần thì hắn mới xuất hiện.”
Nghe vậy thì cả Tiểu Phúc cùng Lệ Dĩnh đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ lúc này mới biết nhóm người bọn họ còn có thêm ba cao thủ khác đi cùng, nghỉ đến Xuân Đức đã đáng sợ như vậy thì ba người kia hẳn cũng không kém.
Lúc này Lệ Dĩnh lại hỏi:
“ Vân tỷ, lúc trước đội trưởng bảo ba người kia ra ngoài chơi với đám không não là làm sao, ta không hiểu.”
Mộng Tước lúc này chỉ về một phương hướng nói rồi nói:
“ Cứ nhìn đi liền sẽ hiểu ngay ấy mà. Các ngươi nhìn về phía bên đó đi, thấy chưa?”
Thấy Mộng Tước chỉ tay thì Lệ Dĩnh cùng Tiểu Phúc đồng thời nhìn về phương hướng kia, vừa nhìn lại bọn họ không khỏi mở to đôi mắt ra.
Bọn họ nhìn thấy hai cơn sóng thần cao mấy trăm mét màu đen cùng màu đỏ đang càn quét khắp nơi, nhưng nơi hai cơn sóng thần kia đi qua thì cây cối cũng không có bị làm sao, duy chỉ có đám hung trùng, hung thú là không thoát một con, đến cả đám hung cầm đang bay trên bầu trời cũng không thoát.
Từ bên trong hai cơn sóng thần kia tách ra vô số bàn tay chụp về phía đám hung cầm đang bay trên bầu trời, sau đó kéo vào trong cơn sóng thần kia.
Điều đáng sợ là hung thú, hung trùng hay bất kì một loại hung cầm nào sau khi bị hai cơn sóng thần kia nuốt vào bên trong thì đều nhanh chóng bị hòa tan, không qua mấy cái hô hấp liền tan biến không có sót lại chút gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...