Nữ tử kia bị Xuân Đức chỉ mặt thì trong lòng lộp bộp một cái, có điều nàng cũng không dám phản kháng hay gì cả. Nàng ngoan ngoãn đi tới trước mặt Xuân Đức, sau đó có phần ấp úng nói:
" Ta là Lâm Uyển Nhu, đệ tử chân truyền của Vô Cực lão tổ. Vô Cực lão tổ là một trong bốn đại lão tổ của Băng Thần Cung. Băng Thần Cung là.... "
Cô nàng này giống như là sợ Xuân Đức không biết nàng là ai nên lúc kể vô cùng chi tiết, Xuân Đức nghe nàng kể mà vừa nghe vừa phải gật gù. Quả thực hắn cũng chẳng biết nàng ta đang nhắc tới ai, nhắc đến kẻ nào, điều hắn hắn biết là thế lực của nàng ta cũng nằm trong Phong Thần Vực mà thôi.
Ai bảo một vực của Tiên Giới rộng như vậy làm gì, Xuân Đức mò mẫm mãi còn chưa ra khỏi một châu( Triều Tịch Châu) chứ huống gì là các châu khác. Vì để tỏ ra mình cũng không đến nỗi quá dốt địa lý hắn liên tục gật đầu, nữ tử kia thấy hắn vậy thì càng nói nhiều hơn, ra thế lực của thế lực đứng phía sau nàng.
Cái gì nàng ta cũng nói trừ việc quan trọng nhất nơi này là cái nơi khỉ gió nào thì nàng ta lại không có nói.
Xuân Đức thấy vậy thì cũng rất trực tiếp hỏi thẳng luôn, hắn hỏi xem nơi này là cái nơi chết tiệt nào. Những kẻ khác nghe vậy thì nghi hoặc không thôi, có điều bọn họ cũng chỉ là nghi hoặc trong lòng mà không nói ra ngoài. Mười người này cũng rất hợp tác, sau khi Xuân Đức hỏi thì bọn họ biết gì đều nói cái đó.
Cũng nhờ sự hợp tác của đám người này mà Xuân Đức cũng đã hiểu rõ được nơi này là nơi nào. Nơi đây nếu muốn hiểu cặn kẽ thì vô cùng khó khăn, vì vậy Xuân Đức cũng chỉ nắm được mấy ý chính mà thôi.
Cái thế giới mà hắn đang tại được cộng đồng các tu sĩ gọi là Trúc Mộng Lam Viên, còn vì sao gọi như vậy thì Xuân Đức chịu. Hắn chỉ biết nơi đây từng là nơi từng được một siêu cấp thế lực tông môn thời đại viễn cổ chọn làm khu thí luyện để tuyển nhận đệ tử vào tông. Bên trong nơi này cát chứa rất nhiều cơ duyên, người nào chiếm được thì lập tức có thể bước ra một bước lớn trên con đường tu đạo.
Vì là nơi thí luyện nên mức độ nguy hiểm cũng không phải rất lớn, so với mấy cái hung địa mà Xuân Đức từng vào thì thua xa, cái này hắn cũng chỉ là nghe nói còn thực tế thế nào thì hắn cũng không rõ.
Trúc Mộng Lam Viên cứ mỗi 3000 năm thì lại mở cửa ra một lần, mỗi lần mở cửa thì tại các châu bên trong Phong Thần Vực sẽ xuất hiện cầu nối truyền tống đi vào nơi này. Số lượng người của mỗi châu đi vào nơi này cũng khác nhau, châu nào càng mạnh thì số lượng người được đi vào cũng càng nhiều.
Người đi vào trong này cũng có giới hạn về tu vi cùng tuổi tác, nghe nói chỉ cần có tu vi cao hơn Thần Quân Cảnh sơ kì, thấp hơn Hằng Vương Tiên Cảnh sơ kì thì đều có thể đi vào. Có điều không biết vì sao mà mấy tên đại năng Hằng Vương Tiên Cảnh hay bán bộ Hằng Vương Tiên Cảnh không có người nào đi vào.
Nói ra thì dài chứ thực tế thì người nào " chỉ cần thông qua cầu nối truyền tống đi vào trong này là được", ai cũng có thể thử sức, được thì vào trong này tìm kiếm vận may cùng cơ duyên của bản thân, không được thì đứng ở ngoài đợi sau 3000 năm lại thử tiến vào thêm lần nữa, không được nữa thì đợi tiếp 3000 năm. Đơn giản chỉ vậy thôi.
Số người của mỗi châu đi vào nơi này cũng không phải rất nhiều, ít ít thì mấy trăm nhiều thì cả ngàn. À mà thêm một điều quan trọng nữa là Trúc Mộng Lam Viên cũng mới vừa mở ra không lâu,chưa tới một tuần. Đa phần những kẻ đi vào trong này đều đang tập làm quen với môi trường mới nên cũng chưa ai có động tác gì cả.
Biết được những điều này thì Xuân Đức trong đầu liền hiện ra một cái suy nghĩ tà ác, hắn tính bắt cóc đám thiên kiêu đi vào nơi này sau đó lại đi tống tiền đám tông môn kia, dù sao có Thực Mộng Thương Thành Tiên Giới làm nơi giao dịch hắn cũng không lo. Nghĩ tới bản thân bắt cóc tống tiền tất cả các đại thế lực trong một vực thì hắn liền cảm thấy phấn khích không thôi.
Nghĩ đến tình cảnh giàu có sau này của bản thân, khóe môi của hắn lúc này hắn khẽ nhếch lên. Nhìn hắn lúc này rất gian, nếu là người quen biết hắn nhìn thấy nụ cười này thì liền sẽ biết hắn đang có kế hoạch âm hiểm trong bụng, chuẩn bị thực thi.
Mười người Băng Thần Cung tuy cũng chẳng thân quen gì với Xuân Đức cả nhưng khi nhìn thấy hắn cười thì cũng cảm thấy Xuân Đức không có ý tốt, cả đám không khỏi lạnh cả sống lưng.
Đã có suy tính của bản thân, lúc này hắn nhìn qua Bóng Ảnh nói:
" Lão nhị ngươi không nên chơi chết mấy tên này, sau này chúng ta còn cần mấy tên này kiếm tiền đấy. Nhưng mà cũng không cần đối đãi quá tốt với bọn hắn làm gì, chỉ cần không chết liền được. "
Bóng Ảnh nhìn thấy u quang trong mắt Xuân Đức thì lúc này hắn cũng hiểu được ít nhiều gì đó, hai người đã quá hiểu nhau rồi mà. Hắn lúc này liếm môi mấy lần sau đó cười nói.
" Khứa khứa. Làm sao đệ cảm thấy sắp có chuyện vui xảy ra nhỉ. Được rồi, nếu đại ca đã muốn đám này sống thì bọn chúng sẽ không chết được. Nhưng mà nuôi không đám này cũng không thể được à, đại ca đã có an bài gì chưa? "
Xuân Đức gật gù nói:
" Đã có rồi, làm sao có thể để đám này sống thanh thản được, trước khi trả lại cho tông môn bọn chúng thì phải ép khô mấy tên này chứ. Mỗi ngày đệ mang mấy tên này cùng với đám nô bộc khác đến Huyết trì ở cạnh Bạch Cốt Tế Đàn phụng hiến một lần sinh cơ bản thân. Dù sao máy huyết của Tinh Vương Tiên Cảnh cũng rất có tác dụng."
Bóng Ảnh gật đầu nói:
" Yên tâm đại ca, đệ hiểu rồi. Hắc hắc."
Xuân Đức lúc này cũng cười hắc hắc.
Về phần mấy người Băng Thần Cung nghe được hai người đối thoại tuy hơi cảm thấy sợ hãi nhưng bọn họ cũng nghe ra được cái mạng nhỏ của bản thân đã không cần lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...