Bóng Ảnh cũng nhìn thấy những kẻ đang bay về phía bên này, ánh mắt của hắn lóe lên quang mang lạnh lẽo.
" Có người đến, kẻ đến không thiện. "
Xuân Đức nhẹ gật đầu, hắn cũng cảm nhận được đám người kia không mang theo thiên ý đến đây. 10 người, trên người kẻ nào cũng phát ra sát ý mạnh mẽ. Có điều tâm tình của hắn lúc này đang rất tốt nên hắn cười nói.
" Vừa lúc chúng ta không biết gì nhiều về nơi này, tiện thể có kẻ đến đây thì bắt lại hỏi thăm một phen."
Liếm liếm môi, Bóng Ảnh lúc này cười hắc hắc nói:
" Xem như mấy tên kia may mắn. Hắc hắc. Vậy để đệ đi chơi với mấy tên kia một chút."
Nói xong câu này thì Bóng Ảnh liền đứng dậy, hắn lúc này bẻ khớp ngón tay, lắc lắc đầu nhìn về phía phương trời xa. Sau đó thì hắn phóng thẳng lên cao, thân ảnh của hắn nhấp nhoáng hai cái liền đã xuất hiện bên trên bầu trời nơi xa.
Về phần Xuân Đức thì hắn lúc này nằm dài ra trên ngọn đồi, nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao, cảm nhận từng cơn gió mát thổi qua. Còn mười người mới tới kia thì Xuân Đức không quan tâm cho lắm. Dù sao có mình Bóng Ảnh liền đủ, cho dù Bóng Ảnh không có ra tay mà thả ra đám nô bộc thôi cũng được rồi. Đám người kia đối mặt với Bóng Ảnh thì không có một tí cửa gì cả.
" Á á á á.."
" Ha ha ha. Đến đây đi, chúng ta tiếp tục chơi."
Xuân Đức mới vừa thả hồn theo gió chưa được bao lâu thì liền đã nghe được tiếng hét thảm, cùng với đó là tiếng cười man dại của Bóng Ảnh. Không cần nhìn thì hắn cũng biết là có chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ nghe nhiều rồi cũng quen nên hắn vẫn tiếp tục nhìn trời suy nghĩ miên man.
Đúng lúc vào này thì ngọc truyền tin của hắn rung lên nhè nhẹ, Xuân Đức ngay lập tức cảm ứng được. Hắn cầm lấy ngọc truyền tin lên nhìn, sau khi truyền vào pháp nguyên thì ngọc truyền tin(có dạng hình tròn màu lam, to bằng viên bi mắt mèo) liền rực sáng, cùng lúc đó một cái hình chiếu ba 3d hiện ra.
Hình chiếu kia lúc ban đầu còn mờ nhạt nhưng ngay sau đó thì liền ngưng thực. Lúc này đây một khuôn mặt thiếu nữ hiện ra, cùng lúc đó nàng ta hướng về phía Xuân Đức cung kính chào.
" Đại sư."
Nhìn thấy cô gái này thì Xuân Đức cũng không lạ gì, nàng là tiểu nô bộc giúp hắn luyện khí. Hắn lúc này bình thản hỏi:
" Có chuyện gì sao? "
Lam Nguyệt đáp:
" Đại sư, ta đã học xong tất cả những thứ mà người đưa cho. Tinh luyện tài liệu đã đạt tới trình độ sơ cấp. Đại sư nói là nếu ta đạt được yêu cầu của đại sư thì có thể đưa ra một yêu cầu với người, không biết lời nói lúc trước của đại sư là thật sao? "
Nghe vậy thì Xuân Đức khẽ gật đầu nói:
" Nói ra yêu cầu của ngươi đi."
Lam Nguyệt lúc này lập tức đáp:
" Đại sư có thể cho ta đi ra bên ngoài một ngày được không. Ta hứa sẽ nghe lời."
Suy nghĩ một chút Xuân Đức gật đầu:
" Được, sáng ngày mai ta sẽ đưa ngươi ra ngoài để tận hưởng một ngày trọn vẹn. Đầu đất ngươi còn việc gì nữa không? "
Lam Nguyệt lắc đầu nói:
" Không còn."
Nàng vừa nói xong lời này thì Xuân Đức ngay lập tức đóng lại ngọc truyền tin, hắn bỏ ngọc truyền tin vào túi sau đó lại bắt đầu nhìn lên trời cao suy tư.
......
Ở bên trong nhẫn chứa đồ tầng 1 của Xuân Đức, tại ngôi nhà nhỏ của mình, Lam Nguyệt đang ôm con thỏ mập lăn qua lăn lại trên giường vui vẻ nói.
" Tiểu Ngọc, ngay mai chúng ta có thể ra thế giới bên ngoài một ngày, em có thấy thích không."
Con thỏ mập nhìn thấy tiểu thư của mình vui vẻ như vậy thì nó cũng vui lây, lúc này nó mở miệng nói:
" Vâng tiểu thư, em cũng muốn ra ngoài, trong này quá đáng sợ. Ở nơi đây đâu đâu cũng là quái vật to lớn."
Con thỏ mập lúc này là đang nói tới đám hung thú mà Xuân Đức thả vào trong này, mặc dù nhẫn chứa đồ của hắn được dung luyện từ rất nhiều giới bảo hình thành một thế giới to lớn nhưng nhiều hung thú vương cấp như vậy khiến cho không gian to lớn cũng trở nên chật hẹp. Nhất là mấy đại hung thú, nhiều con có hình thể lên đến cả hàng vạn dặm, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta run sợ.
Ngay khi con thỏ mập vừa nhắc đến quái vật khổng lồ thì cái của sổ của căn nhà nhỏ lúc này bị cái gì che lại, bỗng nhiên tối sầm. Hai người Lam Nguyệt cùng Tiểu Ngọc liền nhìn lên, vừa nhìn lên thì bọn họ liền thấy một con mắt to lớn của loài bò sát đang nhìn hai người bọn họ. Con mắt kia rất lớn, nó còn to hơn cả cái của sổ, con mắt có màu huyết sắc nhìn đáng sợ vô cùng.
Có điều con mắt màu huyết sắc sau khi quan sát hai người một lúc thì cũng liền thu hồi, ánh sáng lúc này lại chiếu vào bên trong căn phòng nhỏ. Cùng lúc này hai người Lam Nguyệt cùng Tiểu Ngọc cũng nhìn thấy một con rắn siêu lớn bò đi về phương xa.
Lam Nguyệt nhìn thấy con hung thú cự mãng kia đã đi xa thì mới thở ra một hơi, nàng biết những con hung thú nơi này không có tấn công nàng cùng Tiểu Ngọc nhưng biết là một chuyện còn lúc đối mặt với bọn chúng lại là chuyện khác, mỗi lần ở gần đám hung thú kia trái tim của nàng cũng muốn ngừng đập luôn.
......
Ở bên ngoài.
Bóng Ảnh sau khi chơi đùa một hồi thì cũng chán, ngay lập tức hắn liền ra tay thực sự. Và khi Bóng Ảnh đã thực sự ra tay thì 10 người kia ngay lập tức bị thương nặng. Cả mười người bị Bóng Ảnh mang đi, mang đến nơi mà Xuân Đức đang nằm nghỉ ngơi.
Lúc tới nơi, nhìn thấy Xuân Đức vẫn đang nằm nhìn lên bầu trời suy nghĩ miên man thì Bóng Ảnh lên tiếng hỏi:
" Đại ca, người đã bắt tới rồi."
Bị lời nói của Bóng Ảnh cắt đứt mạch suy tư, lúc này Xuân Đức cũng không có tiếp tục suy tư nữa mà nghiêng đầu nhìn qua phía bên này.
Vừa nhìn qua thì khóe miệng hắn khẽ giật giật vài cái, lúc này đây mười kẻ lúc trước bây giờ đã thảm khó lời diễn tả, trên người kẻ nào kẻ nấy đều là vết thương chi chít, nhìn cứ giống như trải qua một vụ hấp diêm tập thể vậy.
Đầu tóc người nào người nấy thì rối như cái tổ quạ, quần áo thì te tua sơ mướp. Trên mặt kẻ nào cũng mang theo vô tận sợ hãi nhìn Bóng Ảnh. Về phần sát khí của những người này thì đã tiêu tán đi đâu hết rồi, mấy tên này lúc tới thì hùng hổ dọa người, bây giờ thì chẳng khác gì mấy con mèo bệnh.
Xuân Đức lúc này ngồi dậy nói chuyện.
" Lần lượt từng người giới thiệu một chút về bản thân đi. Nhớ là chi tiết một chút nhé. Bắt đầu từ ngươi trước đi."
Xuân Đức lúc này chỉ tay vào một cô gái gần đó nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...