Edit by Julia
【Thêm một vận may nữa】
Ngày hôm sau, thời điểm Trịnh Phi xách theo hộp hoành thánh lên lầu, cậu buồn ngủ đến nỗi mí mắt không mở lên được, cả người dán lên cánh cửa giống như không xương mà bấm chuông, lúc nhìn thấy Quý Văn Huyên thần thái sáng láng đi ra mở cửa, cậu ta cảm thấy chắc mình bị ảo giác rồi, làm gì có ai bị ép thức dậy lúc năm giờ sáng mà còn vui tươi hớn hở như vậy?
Chỉ thấy Quý Văn Huyên vừa thu dọn chút đồ dùng vệ sinh vừa khuyên nhủ nói: "Tiểu Trịnh, nếu cậu buồn ngủ quá thì về nhà ngủ thêm một chút đi, tôi có thể tự đi đến đó một mình cũng được." Hắn tự thấy chính mình dồi dào tinh lực.
https://juliaeliellen.wordpress.com/
"Quý ca anh nói gì vậy." Trịnh Phi dụi dụi mắt, cố gắng vực dậy toàn bộ tinh thần, "Ngày hôm nay là ngày đầu anh đi quay, em phải đi cùng để chăm sóc cho anh chứ, lỡ mà gặp phải tình huống đột xuất gì thì còn có người ở bên cạnh chứ!"
Quý Văn Huyên cười cười lắc đầu, rót nước đun sôi ngâm cho mình một tách trà, trước khi ra khỏi cửa còn cầm theo hai lon cà phê, một lon bỏ vào trong túi, một lon đưa cho Trịnh Phi, vỗ vỗ vai cậu và nói: "Tỉnh táo lại trước đã, nếu thật sự chịu không nổi nữa thì quay về thôi."
Khi hai người đến trường quay thì đã có mấy diễn viên nữ đang hoá trang rồi, địa vị của bọn họ nhỏ bé, chỉ có thể chia nhau dùng chung một phòng hoá trang lớn, trong đó có một cô gái khi nhìn thấy hắn trong gương liền vẫy tay chào hỏi: "Nè, anh đẹp trai, còn nhớ em không?"
Quý Văn Huyên đối với người đã từng gặp gỡ thì cơ bản sẽ không quên được, hắn liếc vào trong gương nhìn một cái đã nhận ra cô gái này là người hôm trước đi thử vai cùng hắn, Lý Uyển Tình.
"Nhớ chứ, bạn học Tiểu Lý xin chào." Quý Văn Huyên gật đầu đáp.
"Haha, anh thật là hài hước, bạn học Tiểu Quý!" Lý Uyển Tình nghe bị cách xưng hô đặc biệt này chọc cười vui vẻ, cười xong lại không nhịn được ngáp một cái, chuyên gia trang điểm ngay lập tức dùng mút tán kem nền lau ngay giọt nước mắt treo trên khoé mắt cô, nhắc nhở nhẹ nhàng: "Khống chế một chút nào, lúc nữa phấn mắt đều trôi hết mất thôi."
"Em không khống chế được~" Lý Uyển Tình đáng thương tố khổ, "Hôm qua em chỉ ngủ được có bốn tiếng thôi." https://juliaeliellen.wordpress.com/
"Buổi trưa trở lại cố gắng ngủ thêm một chút, nếu không chỉ cần ba ngày thôi trạng thái da mặt của mấy đứa liền nhìn không nổi nữa luôn." Chuyên gia trang điểm cũng biết thời gian nghỉ ngơi của vai phụ bọn họ khá căng thẳng, chỉ có thể đưa ra chút ý kiến giúp đỡ.
Quý Văn Huyên thấy cô ấy đã buồn ngủ không mở nổi mắt, liền đưa lon cà phê trong túi đưa cho cô, "Cho cô cái này uống đi, chắc sẽ đỡ buồn ngủ một chút."
Lý Uyển Tình cũng không phải là người quá khó tính, cô quyết đoán nhận lấy rồi cười cảm ơn, xa xa nhìn thấy chuyên gia trang điểm đang đi về phía này, liền lên tiếng bắt chuyện: "Buổi sáng tốt lành nhé chị Lưu, có thể giúp bạn em trang điểm một chút không ạ?"
"Chào buổi sáng!" Chị Lưu ở đây là một chị chuyên gia trang điểm tên Lưu Tư, trước đây làm việc với Lý Uyển Tình mấy lần, cảm thấy có ấn tượng khá tốt về cô bé, đúng lúc cô vừa trang điểm xong cho vị ảnh hậu ở phòng bên cạnh, tạm thời không có việc gì cần làm, cô đứng ở chỗ trống bên cạnh Quý Văn Huyên, thoải mái mà nói: "Được đó, nể khuôn mặt đẹp này của em, đến đây nào em trai." https://juliaeliellen.wordpress.com/
Lý Uyển Tình lập tức đáp lời: "Chị Lưu tốt nhất! Cảm ơn Chị Lưu nhiều!" Cô vừa nói vừa kéo Quý Văn Huyên ngồi xuống và nháy mắt với hắn, Quý Văn Huyên qua gương nhìn Lưu Tư đang chuẩn bị đồ trang điểm cho mình, cúi đầu thành khẩn nói: "Cảm ơn, làm phiền chị rồi!"
Vốn dĩ Lưu Tư làm công việc chuyên gia trang điểm, có một nguyên nhân rất lớn là do cô yêu thích thưởng thức trai xinh gái đẹp, Quý Văn Huyên cậu em này lớn lên rất là dễ nhìn, ngắm người khiến tâm tình cũng trở nên tốt đẹp.
Hơn nữa, cậu em này thoạt nhìn khí chất sạch sẽ, nền tảng da dẻ cũng rất tốt, cho nên cô trang điểm càng tận tâm hơn.
Một làn da tốt chính là điểm cộng rất lớn tạo nên hiệu quả của trang điểm, Lý Uyển Tình đã hoá trang xong vừa uống cà phê vừa nhìn chị Lưu trang điểm cho Quý Văn Huyên.
Một người vốn dĩ lạnh lùng nhạt nhẽo, sau khi được đắp nặn thì bộc phát ra mấy phần hình tượng sinh viên phấn chấn khí phách tràn đầy.
https://juliaeliellen.wordpress.com/
Trong khoảng thời gian này, trong phòng hoá trang lại có mấy người lục tục tập trung xếp hàng chờ được tạo hình, nhìn thấy một anh chàng đẹp trai lạ mắt như thế cũng không khỏi dừng lại nhìn một chút.
Chờ chị Lưu thao tác xong, Lý Uyển Tỉnh lập tức tấm tắc khen: "Không hổ là chị Lưu của em, hình tượng này của bạn học Tiểu Quý nhìn một cái đã khiến em get được đại diện sinh viên xuất sắc, thanh niên ưu tú trong kịch bản là kiểu như thế nào rồi!"
"Quỷ thối!*" Chị Lưu vừa cười vừa đánh giá Quý Văn Huyên đã thay xong đồng phục học sinh thời Dân quốc, khí chất của người đọc sách phong độ mười phần, tràn đầy sức sống, càng nhìn càng thấy thoả mãn.
臭贫: những người luôn nói lời không nghiêm túc, hay tạo chuyện cười, làm người ta vui vẻ, nhưng lại không biết trả lời thế nào.
臭: thối, mùi, 贫: nghèo, túng.
Tiếng Việt không có từ nào diễn tả trực quan từ này nên tui sẽ để từ gần gần nghĩa như thế.
Một chàng trai đang xếp hàng ở bên cạnh thấy cô trang điểm cho Quý Văn Huyên hiệu quả rất tốt, cậu ta tiến lên dò hỏi cô có thể cũng trang điểm cho mình hay không, chị Lưu cười nhẹ lắc đầu nói cô không phải hoá trang chuyên dụng ở đây, cậu ta rất không lễ phép "xì" một tiếng rồi quay đầu đi mất.
https://juliaeliellen.wordpress.com/.
Truyện Võng Du
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, chị Lưu lại gọi một mình Quý Văn Huyên ra ngoài cửa và nói: "Sau này nếu muốn tìm chị hoá trang thì hàng ngày lúc sáu giờ sáng đến tìm chị." Nói xong liền rời đi.
Lý Uyển Tình đang đứng cách đó không xa nghe được rõ rõ ràng ràng, cô đụng nhẹ vai Quý Văn Huyên thì thầm nói: "Bạn học tiểu Quý, cậu lời lớn rồi, chị Lưu là chuyên gia trang điểm chuyên dụng của ảnh hậu phòng bên đó!"
"Ảnh hậu?" Quý Văn Huyên sững sờ một chút, ngay lập tức nhận ra mình vừa nhận một đại ân từ Lý Uyển Tình rồi, hắn vội vàng nói: "Cảm ơn, cô giúp tôi nhiều quá!"
"Ài, dễ như ăn cháo* thôi, coi như cảm ơn cà phê của anh đó." Lý Uyển Tình lắc lắc lon cà phê trên tay, "Sau này cũng ta còn phải hợp tác với nhau, thế nên chăm sóc lẫn nhau là điều nên làm mà."
举手之劳 – jǔ shǒu zhī láo (để chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ bằng công sức nhấc cánh tay lên).
VN mình hay nói là dễ như trở bàn tay.
Quý Văn Huyên gật đầu hỏi: "Cô diễn nhân vật nào?"
"Em diễn Tiểu Ngọc." Lý Uyển Tình đáp: "Chính là Lý Tiểu Ngọc, cái cô thanh mai trúc mã cùng anh lớn lên, điên cuồng si mê anh, đối với anh quấn mãi không buông*, cuối cùng chết chung với anh trong cuộc biểu tình ấy." https://juliaeliellen.wordpress.com/
死缠烂打 – Sǐ chán làn dǎ (quấn mãi không bỏ; da mặt dày; đẹp trai không bằng chai mặt; quấn chặt lấy)
"Ờ..." Được thôi, Quý Văn Huyên gần như quên mất rằng trong kịch bản còn có một câu chuyện tình ngắn ngủi đoản mệnh như vậy."
"Năm phút nữa, ngoại cảnh tiến hành nghi thức khai máy, các vị diễn viên và nhân viên nhanh chóng tập trung về địa điểm cử hành." Trợ lý hiện trường ở bên ngoài cầm cái loa lớn hét khàn cả giọng, hai người lập tức ngừng thì thầm, cùng nhau đi về phía toà nhà mô phỏng văn phòng chính phủ Nam Kinh.
Mấy chục người trong đoàn đang tản ra ở khắp nơi lần lượt tập trung, từng người từng người mặt mày đều có vẻ mệt mỏi cùng phòng bị, mãi đến khi Đạo diễn Vương xuất hiện mới trở nên thân thiện nhiệt tình hơn một chút, tiến lại gần dồn dập chào hỏi đạo diễn như là rất quen thuộc vậy.
Chờ tổ đạo diễn thắp hương xong, mọi người đều tụ tập ở trước sảnh nghi thức, trên mặt đều mang nụ cười thân mật không có khoảng cách để chụp ảnh chung.
Đạo diễn vừa rời đi, bọn họ liền nhanh chóng tháo mặt nạ tươi cười xuống, khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng phòng bị, đến từ đâu thì trở về chỗ đó.
https://juliaeliellen.wordpress.com/
Quý Văn Huyên nhìn con phố mô phỏng tiêu điều trước mắt, đột nhiên nhớ đến Hội nghị xúc tiến thương mại quốc tế, các sự kiện hợp tác cỡ lớn như hội chợ hợp tác vành đai kinh tế trước đây mình từng tham gia, chẳng phải cũng giống như bây giờ hay sao.
Những người xa lạ đến từ năm châu bốn bể, một đường tụ hội vì lợi ích chung, áo mũ chỉnh tề, giả vờ giả vịt.
Cảm giác quen thuộc khó lòng giải thích này khiến Quý Văn Huyên đối với việc quay bộ phim vốn đang mơ hồ này hiểu rõ thêm nhiều điều.
Giả vờ chứ gì, hắn quen rồi!
Hết chương 9.
Cả nửa tháng nay tui khum edit được cái chữ nào cả, deadline dí sấp ml huhu.
Lại là một chương bố đường trẻ chou khum xuất hiện:v.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...