Căn Bệnh Mang Tên Em
Diễm Kì hoảng loạn
nhìn đôi mắt đang mở to của cô gái. Trái tim bùm bùm như muốn ra khỏi
lồng ngực. Đây là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc gần với cô như vậy,
mặt đối mặt chứ không phải lưng đối mặt ( nghĩa là ảnh luôn đúng sau
nhìn về bóng dáng của chị ý, đó là lưng đối mặt)
Lạc Vô Song
mở to đôi mắt, cô chớp chớp lông mi nhìn chằm chằm người đàn ông trước
mặt. Khuôn mặt đẹp không tì vết với đôi môi mỏng trắng bệnh ( ảnh vừa
vật vã đó), sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen sâu thẳm. Khụ, dĩ nhiên điều Lạc Vô Song vẫn đang để ý nãy giờ là chiếc áo đã rơi ra một nửa
của người đàn ông, lộ ra bộ ngực săn chắc. Đây đích thị là sự quyến rũ trí mạng mà
” Anh là ai? “
Vứt đi những ý nghĩ không trong sáng trong đầu đi, Lạc Vô Song đỏ mặt cúi đầu lí nhí nói
Anh là ai? Chỉ 3 chữ phát ra từ miệng cô thôi cũng khiến cho hắn đờ người, hắn biết là cô không hề biết đến sự hiện diện của hắn, nhưng khi nghe
thấy nó phát ra từ chính miệng cô cũng khiến tim hắn nhói lên một tiếng
Chết tiệt!!!!
” Anh là anh trai của tôi sao? “
Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của cô, Diễm Kì hơi nhíu mi, câu nói này của cô là sao? Tia lửa quẹt qua 4 người đang quỳ ở dưới nhưng, biến mất rồi
Chết tiệt! Nhìn đôi mắt long lanh tràn đầy mong đợi của cô, hắn bất giác
lúng túng không biết nên trả lời như thế nào ( bệnh hoạn: Ảnh sợ trả
lời chị là anh trai thì tương lai công việc ăn không được như ý nguyện ý mà hì hì)
” Không, tôi không phải anh trai của em “
Lạc Vô Song hơi nhíu mày, khi cô đang định trả lời thì...
” Ọt... ọt... “
Cái bụng đáng ghét này - cô hơi đỏ mặt ngước mắt nhìn người đang ông đang
ngớ người đối diện kia, giọng nói mang theo 1 chút nũng nịu
” Em đói “
Diễm Kì bất đắc dĩ cười, bàn tay dơ trước không trung chợt dừng lại,
nhưng đúng lúc đó sự mềm mại đột nhiên truyền đến. Cô dụi nhẹ đầu vào
lòng bàn tay của của anh
Nhất định người đàn ông đẹp trai này
trong lúc cô lâm nguy đã cứu cô ra khỏi đầy rẫy những nguy hiểm rồi mang cô về nhà mình, sau khi cô tỉnh dậy thì anh sợ rằng cô sẽ về nhà và
không báo đáp ơn cứu mạng của anh, ừ ừ, nhất định là vậy rồi. Và thế
là câu truyện do chính cô biên soạn ra đã chiến thắng tất cả và đi đến
hồi kết là con thỏ nhỏ vô tư vô lo này sẽ bị con sói đói ăn vào trong
bụng
Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, trong lòng Diễm Kì
có hàng ngàn ý nghĩ ngổn ngang. Nếu như khi cô lấy lại được trí nhớ,
liền rời xa hắn, vậy hắn, làm sao bây giờ?
Không, không
được, khi cô xuất hiện ở đây, khi được nhìn thấy khuôn mặt động lòng
người của cô hắn biết là mình đã không thể buông tay được rồi. Cô là
của hắn, là người phụ nữ của Diễm Kì hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...