Ngay bên cạnh Từ Thụy Y có một tờ giấy trăng trối, Trương Viễn Hoài run rẩy nhặt nó lên.
[Ngươi hứa với ta một đời chung thủy, vĩnh viễn không thay lòng.
Ngươi hứa với ta cả đời không phụ, một đời bảo hộ bình an.
Cuối cùng cái gì cũng không làm được, thứ ta gánh lấy đâu chỉ có đau thương? Nếu sự thật sau lời hứa đó là mỗi người một phương...!Vậy thì, ta thà rằng buông xuôi tất cả để không cần phải tiếp tục chứng kiến ngươi từng bước đổi thay.]
"Không đâu, không phải, ngươi, ngươi tại sao lại bỏ rơi ta?" Trương Viễn Hoài mấy chữ đầu còn thốt không ra lời, hắn như điên như dại không ngừng yếu ớt lẩm bẩm.
"Vĩnh Thương! Tại sao lại đối xử với em như vậy?" Hắn lay y, thảm thiết gào lên, giờ khắc này đã không còn cách nào bận tâm thời đại.
"Đúng rồi, thuật, thuật Hoán Mệnh! Em không cho anh chết, anh không được chết!"
Hoán đổi vận mệnh gì đó hắn không sợ, cho dù y đã chết rồi, khả năng cao hắn không thể tồn tại ở thế giới này được nữa thì có làm sao? Hắn chính là không thể trơ mắt nhìn y đau khổ ra đi như vậy!
Trương Viễn Hoài vội vàng làm theo chỉ dẫn trên sách cổ, tinh đồ được vẽ ra, thời khắc thần chú hoàn thành, bốn mươi chín ngọn nến trắng đồng loạt vụt tắt, cùng lúc tờ giấy ghi sinh thần hai người đột ngột bị đốt cháy, không gian bỗng nhiên lóe lên ánh sáng trắng chói mắt.
Sau đó ánh sáng lụi tàn, chẳng có thứ gì thay đổi ngoại trừ một lượng kí ức khổng lồ xuất hiện trong đầu hắn.
Dòng kí ức bị phong bế giờ khắc này như cuộn phim quay nhanh vụt qua tâm trí hắn, mỗi một sự kiện được tái hiện lại như đâm vào tim hắn một nhát dao nhưng hắn chỉ biết đau khổ trong câm lặng, không dám than vãn...
Ngày nào đó ở mùa xuân ba năm trước, trong một thoáng bồng bột, hắn vừa mới truyền tống đến Kinh Tiên sau khi tiếp nhận kí ức nguyên chủ và tiết lộ của Đại Lời liền bất chấp thân phận đối địch xuất cung đột nhập phủ thái tử Hoành Lạc quốc.
Hồng nhan trong gang tấc, biểu cảm vô tình xa vạn trượng.
Hắn nhớ ra tình cảnh lần đầu hai người gặp gỡ ở thế giới này, khuôn mặt lạnh băng xa lạ của y quả thực khiến hắn bất mãn, hắn nhớ thời gian mình mặt dày đeo bám y nhưng chẳng được chút tiến triển gì.
Những lời trách cứ than vãn trôi đầy trong cơn gió, rơi vào tai y, y vẫn như con công kiêu ngạo không chịu xoay chuyển tâm ý.
Chiến tranh loạn lạc, biên cương cạm bẫy muôn trùng.
Hắn tiếc độ hảo cảm ít ỏi của y nên không dám dùng vật phẩm, chỉ có thể liều mạng cùng y xông pha.
Hành quân trận mạc, đột phá vòng vây, đánh chiếm căn cứ, cướp đoạt quân nhu, đốt sạch kho lương...!từng chuyện từng chuyện hắn làm đều là hành động không thể dung thứ, đều là đại nghịch bất đạo với giang sơn xã tắc Kinh Tiên.
Nhưng hắn không màng.
Vu thuật ảo ảnh, hố trời tử thần, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc hắn vẫn một mực bên y không rời nhưng y vẫn lạnh nhạt vô cảm, mãi không chịu đón nhận tình cảm của hắn.
"Vĩnh Thương..."
Tuy nhiên lần mạo hiểm cứu y khỏi sương độc của binh lính Kinh Tiên, hắn bị thương ngủ li bì trong hang động, mê sảng không phân biệt nổi thời không mà liên tục nỉ non gọi tên Trần Vĩnh Thương lại khơi lên tình cảm sâu thẳm trong y.
Cái siết tay, cái níu giữ cố chấp và cả những giọt nước mắt đau lòng hắn đều vô thức phơi bày.
Để rồi từ đó độ hảo cảm bắt đầu biến chuyển, tình yêu như thoát khỏi phong ấn mà liên tục nảy sinh.
Ngày hắn bại lộ thân phận hoàng tử nước địch, y thương tâm suy nhược, lần đầu bạo bệnh.
Ngày hắn vẫn cứng đầu cực khổ đeo bám y chiến đấu với quốc gia của chính mình, lần đầu y rơi nước mắt, vì không muốn để hắn tiếp tục sai trái mà buông lời phũ phàng chia ly.
Ngày hắn nhận mệnh treo lên danh thái tử đến Hoành Lạc làm con tin, mang theo tương tư lần nữa xuất hiện trước mặt y, y không thể không mềm lòng.
Ngày hắn nhẫn tâm bán nước, bất chấp lưu danh tội nhân thiên cổ chỉ để bên y, y thực sự thua rồi.
Ngày y tự phế ngôi thái tử lĩnh tội, một mình y quỳ giữa trời đông, tuyết phũ đầy vai y, máu nhuộm đầu gối y nhưng y không một lời than trách.
Tất cả chỉ vì để hắn được chấp nhận, tình yêu của họ được chấp thuận.
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường...!phu thê giao bái."
Ngày thành thân không có người dự, hỉ phục trên người y nhuốm cả ánh mắt hắn.
Lúc đó có bao nhiêu hạnh phúc, hiện tại có bấy nhiêu dằn vật thương tâm.
Trương Viễn Hoài xốc nổi của ngày trước chỉ biết liều mạng nắm giữ thứ mình muốn, hắn đâu biết bản thân đâu có mạnh mẽ đến vậy? Hắn có thể chịu đựng nỗi đau nhất thời, nhưng không chịu được sự hành hạ dai dẳng của độc qua năm năm tháng tháng được.
Sau một khoảng thời gian ngắn mắc bệnh, hắn bắt đầu hành xử nóng tính, lời nói bất giác cay nghiệt, vì những cơn ác mộng lo được lo mất, tâm ý hắn đối với y dường như trở nên méo mó.
Những lời nặng nề oán trách lúc phát bệnh, y vẫn không một lời than phiền.
Những vết thương trên da thịt y do hắn phát điên gây nên, y cũng không oán trách.
Một lòng dung túng cho hắn, y đâu biết sẽ có ngày mình phải tự sát vì bị hắn phụ lòng?
Trương Viễn Hoài được khai thông trí nhớ, nhớ ra cả tình cảnh ngày đó hắn dùng toàn bộ quyền hạn sử dụng kho vật phẩm đổi lấy cơ hội thực hiện thành công thuật Hoán Mệnh, nhớ ra cái nhắc nhở mang tính cảnh báo của Đại Lợi mà khi đó hắn không muốn để tâm.
"Cậu phải cân nhắc cho kĩ, đó là thẻ cao cấp nhất, một khi khởi động, ngay cả tui cũng bị cưỡng chế khuất phục."
"Ý mày là gì?"
"Cậu sẽ quên đi chuyện đã hoán đổi vận mệnh với y, còn tui thì không được tiết lộ."
"Quên thì có sao chứ? Tao vẫn sẽ yêu anh ấy thôi."
Hắn lúc đó mạnh miệng như vậy, chỉ vì không muốn chịu đựng lời nguyền thêm lần nào nữa.
Hắn tự hứa với lòng cho dù không nhớ, mình vẫn sẽ yêu thương và bù đắp thật tốt cho y thôi.
Ngày đó vì để thuyết phục Tiêu Quân, hắn mở miệng ra đều là hứa hẹn.
"Ngươi sẽ không phụ ta chứ?" - Ánh mắt khi đó của y, sao hắn có thể dễ dàng quên đi như vậy?
"Ta xin thề có nhật nguyệt chứng giám, vĩnh viễn không phụ người.
Nếu làm trái lời hứa ba đời đau khổ, sống chết đều không được toại nguyện."
"Ta sẽ ghi nhớ." - Lời hứa sáo rỗng, vội vàng trốn chạy tra tấn thể xác, để rồi hậu quả phải chịu là nổi đau khắc sâu trong linh hồn.
Bấy giờ mọi khúc mắc đều được giải, hắn hiểu lí do tại sao y đối xử với Tiêu Thuận dịu dàng như vậy, lo cho quốc gia đại sự Hoành Lạc như thế, cũng ngộ ra nguyên nhân y không tín nhiệm cho hắn trị quốc là gì...!Hóa ra chỉ có mình hắn ngu xuẩn tự cho mình là đúng.
Trương Viễn Hoài cười tự giễu, lúc đó mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Ha ha mình yêu anh ấy thì sao? Tình yêu của mình có ích gì? Thứ cảm xúc ích kỉ đó chỉ đem lại khổ đau và bất hạnh đến cho anh....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...