[Đại Cát: Tuyệt.]
Bản thân Đại Cát: "..." Tởm! Chữ cậu muốn nhắn là "Tởm" đó!
Mẹ kiếp, lần sau gặp tên khốn này cậu sẽ im mồm luôn.
[Đại Lợi:...] Sau ba dấu chấm bất lực là tiếng chửi oai oái của tiểu hắc miêu: "Cmn anh đang chửi đúng không? Bản thân không bình thường thì đừng có nói lung tung nữa, tắt hứng vl á!"
Đại Cát im lặng đếm...!Một hai ba bốn năm, chửi được năm chữ luôn kìa.
Ngưỡng mộ ghê.
Tiếng cười mất nết của nam nhân tóc đỏ vang ngay bên tay, Đại Cát tỏ ra không thèm quan tâm hắn nữa.
Trong đình nghỉ mát, âm thanh chất chứa nỗi niềm khó nói vẫn đang văng vẳng trong không gian, lúc này, bỗng có một nam nhân mặc hoàng bào xuất hiện.
Thấy người vừa đến, Từ Thụy Y hơi đơ ra, ngay sau đó nhận ra mình thất thố mới vội vàng hành lễ.
Tiêu Thuận khách khí cho y miễn lễ, rõ ràng là người đức cao vọng trọng nhưng thái độ của hắn đối với y còn lịch sự hơn nhiều kẻ đạo mạo mở mồm là lễ nghĩa ngoài kia.
Hắn ta mỉm cười, đôi mắt vốn mang nét cười trông rất năng động nhưng vì phải tỏ ra uy nghiêm mà có chút nặng nề.
"Ngồi đi, ngươi cũng biết dùng đàn tranh à? Rất hay đó." Tiêu Thuận tỏ ra phóng khoáng ngồi xuống, tự nhiên bắt chuyện.
Từ Thụy Y đối với hắn không chút đề phòng hay câu nệ, ngược lại còn khá cởi mở và thoải mái đáp: "Vâng."
Tiêu Thuận hỏi tiếp: "Là học theo hoàng huynh? Cách đàn của ngươi rất giống y."
Từ Thụy Y nghe vậy mỉm cười, gật đầu một cái thẳng thắng thừa nhận.
Tiêu Thuận thấy y như vậy, điềm nhiên cảm thán: "Tình yêu của hai người thật đáng ngưỡng mộ."
"..." Từ Thụy Y ngại đối mặt với hắn, khuôn mặt mang nét bi thương hổ thẹn.
Tiêu Thuận cùng lúc giật mình.
Dáng vẻ như biết tất cả muộn phiền của hắn, dường như còn có chút gì đó đồng điệu khiến hắn bất giác tin rằng một thoáng vừa rồi mình được an ủi.
Cơn gió nhẹ thổi qua, vẻ mặt khổ sở của y vẫn không rời khỏi mắt hắn.
Hắn không khỏi có hơi thất thần, cảm giác kì diệu không rõ là gì vẫn luôn quanh quẫn nỗi lòng hắn, nhưng hắn không dám nghĩ nhiều.
Hắn ho khụ một cái chuyển chủ đề: "Ngươi gãy đàn tiếp đi."
"Được." Từ Thụy Y đơn giản đáp một tiếng, sau đó tiếng đàn liền cất lên.
Lần này âm thanh trong trẻo và có phần tươi sáng hơn vừa rồi nhiều.
Lúc Trương Viễn Hoài rối rít đi tìm y là được thấy khung cảnh hòa thuận này.
Hắn một chút nghệ thuật cũng không cảm thụ được, nổi giận đùng đùng chạy tới.
Cmn sơ hở một cái là lại thấy y ngồi với trai!
Hắn sắc mặt không tốt qua đó, sắc mặt không tốt hành lễ, sắc mặt không tốt nói lời khách khí với Tiêu Thuận làm Tiêu Thuận không thể không nhận ra mình bị đuổi.
Tiêu Thuận nhìn hắn bất đắc dĩ, mím môi muốn gọi huynh nhưng lại vì khoảng cách cấp bật và thái độ xa cách của Trương Viễn Hoài làm khó xử, cuối cùng chỉ biết buồn rầu rời đi.
"Tại sao lại tỏ thái độ?" Từ Thụy Y như thuận miệng hỏi hắn.
Trương Viễn Hoài một bụng ghen không biết xả ở đâu, nghe câu này của y càng cảm thấy chói tai, lập tức ngang ngược hỏi lại: "Mắc gì phải cho hắn sắc mặt tốt?"
"Hắn là đệ đệ ruột của ngươi." Y hiển nhiên đáp.
"Đệ đệ ruột thì làm sao? Cũng cướp vị trí của ta." Hắn hờn dỗi nói.
Từ Thụy Y đang đứng dậy nghe thấy lời này, thoắt cái quay ngoắt nhìn hắn, chất vấn: "Ngươi vẫn còn tâm tư đó?"
Trương Viễn Hoài sững sờ tiếp nhận ánh mắt của y, hắn ngay tức thì nổi điên, giãy lên kháng nghị: "Cmn an-h, ngươi trừng ta?"
Mẹ kiếp, tức tới nỗi suýt out thời đại.
Vừa rồi hắn định hét "Anh dám trừng em" đó!
Trần Vĩnh Thương, Trần Vĩnh Thương, đm anh hay lắm!
Đầu tiên là tự ý bỏ đi lung tung để hắn phải lo lắng đi tìm, thứ hai là ngồi chơi với trai, trai lại là Tiêu Thuận, đm còn nói nói cười cười, y dễ dàng đối xử tốt với kẻ địch của hắn lại không thèm cho hắn sắc mặt tốt là thứ ba.
Cmn Trần Vĩnh Thương, tội nghiệt anh gây ra với em cao ngập đầu!
Từ Thụy Y không nhạy bén lắm, y chỉ là nhất thời kinh ngạc nên nhìn hắn hơi 'đậm sâu' chứ không hề có ý chán ghét, tự nhận thấy vừa rồi mình chẳng gây hấn gì cả nên không hiểu tại sao hắn lại nổi điên.
Nhưng y không có hơi sức quan tâm tính khí của hắn, chỉ muốn nghe xác nhận:
"Trả lời câu hỏi của ta."
"Còn thì sao? Ngươi làm gì được ta?" Hắn thấy mình không được xem trọng liền phẫn nộ quát.
Từ Thụy Y nghiến răng: "Ngươi!-- Đứng lại cho ta!"
Trương Viễn Hoài dậm chân bỏ đi, lời nói tuyệt tình của hắn còn vương trong gió: "Ta không muốn thấy mặt ngươi, ngươi về một mình đi!"
Đại Lợi nhìn một màn ấu trĩ vừa rồi, thật cạn cmn lời.
Trương Viễn Hoài vừa khuất bóng, Từ Thụy Y ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lúc nay từ ngã rẽ không xa có một hồng nhan xuất hiện, theo sau nàng là hai nữ hầu và bốn nam hầu, nàng ngạo nghễ nhìn y, nụ cười hả hê trên môi không ngại khiêu khích.
"Tưởng ai không biết phép tắc dám làm loạn ở đây như vậy, hóa ra là tên kỹ nam bán nước." Nàng giơ bàn tay xinh đẹp lên ngắm nghía, chậm rãi buông lời.
Nữ nhân này tên Thu Hương, là cháu gái của thái hậu.
Mặc dù có dính líu quan hệ huyết thống với Tiêu Quân, nhưng nàng ta vẫn một lòng ngưỡng mộ hắn, luôn xem người bên cạnh hắn là kẻ thù không đội trời chung.
Từ Thụy Y biết nàng cố ý kiếm chuyện mình, không thèm đôi co, y lẳng lặng đứng dậy như muốn rời đi trong êm đẹp thì giọng nàng lại vang lên, lần này mang thêm mấy phần cay độc ác nghiệt: "Bắt lại cho ta!"
Bốn tên nam hầu nghe lệnh, lập tức tiến lên bắt người.
Từ Thụy Y biến sắc, bất giác lùi lại: "Thu Hương, ngươi đừng có làm càn!"
"Ta làm càn đó thì sao? Ai chống lưng cho ngươi? - Không ai cả~ Vương gia đã chán ghét ngươi rồi!" Nàng đắc ý châm biếm.
Từ Thụy Y sức khỏe không tốt, cùng lúc chống đối với bốn người, chuyện thắng là không có khả năng.
Chỉ một lúc giằng co với họ mà mặt y đã đỏ lên, hơi thở gấp gáp như rất mệt.
Chớp cái Từ Thụy Y đã bị kìm lại, lúc này, Thu Hương lấy kim từ tay nữ hầu, ánh mắt lóe lên tàn độc, không chút ngần ngại đâm lên người y liên tục mấy nhát.
"Y đang bị người ta bắt nạt kìa, cậu không định đi cứu mỹ nhân à?" Đại Lợi thấy tình hình không ổn liền thông báo cho hắn.
Trương Viễn Hoài mạnh miệng: "Không! Để cho y một bài học đi, không có ta y làm được gì?"
"Cho nên tình yêu rồi sẽ biến chất phải không?" Đại Lợi cảm thán một câu kinh điển không thể chuẩn hơn.
Thật ra Trương Viễn Hoài chỉ giỏi 'lộn xào', miệng nói còn chưa dứt câu, tốc độ di chuyển đã như có như không trở nên vội vã.
Hắn làm bộ thong thả, bước chân thì nhanh gấp mấy lần, thuận tiện còn chuyển hướng trở về cái đình vừa rồi.
Đại Lợi châm chọc: "Miệng thì nói không nhưng cơ thể lại rất thành thật ha?"
Trương Viễn Hoài biết tâm tư của mình bị lộ, dứt khoác ba chân bốn cẳng chạy đi luôn.
Tuy nhiên lúc hắn đến nơi, lại thấy một Từ Thụy Y trong vòng tay Tiêu Thuận vô cùng thân mật.
Sự tức giận khó khăn lắm mới đè nén được, bấy giờ lại bị cảnh tượng này chọc cho chạy lên tận đỉnh đầu.
Hắn ngay cả nghĩ ngợi cũng không, một mạch đi tới vùng tay Tiêu Thuận ra, đoạt lại y nhét vào lòng mình, ngông cuồng liếc Tiêu Thuận một cái rồi hung hăng kéo Từ Thụy Y đi.
Về đến Vương phủ, cửa phòng đóng sầm lại một cái kinh thiên động địa như tâm trạng sóng gió hình đồ thị hàm số của Trương Viễn Hoài.
Hắn không nói không rằng đẩy y xuống giường, mạnh đến nổi tạo nên tiếng vang nghe mà ê ẩm mình mẩy.
Từ Thụy Y uất ức, nước mắt động lại đáy mắt giờ khắc này tuôn ra như ngọc châu, rung động lòng người biết mấy.
Bộ dạng bấy giờ của y đáng thương đến nỗi khiến người ta tức khắc muốn ôm y vào lòng an ủi, chỉ có cầm thú mới nhẫn tâm giở trò đồi bại với y.
Cầm thú Trương Viễn Hoài đen mặt ngồi lên eo y, đồ trong tay hắn đều bị xé nát.
"Thụy Y, ta đau." Y ngăn hắn, nỉ non.
Trương Viễn Hoài nổi điên: "Ngươi câm mồm, cmn ta mới là người bị đâm!"
Hắn đến hơi sức giải thích y mới là Từ Thụy Y cũng không có nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...