Cánh cửa mở ra, một nam nhân quay đầu sang.
Mái tóc của y dài như thác nước, từng sợi đen nhánh mềm mượt hợp lại một chỗ tựa huyền nhung.
Chỗ vòng eo mảnh được dây thắt lưng của lớp y phục mỏng buộc hờ, tóc phủ ngang đó chẳng khác mỹ nhân bước ra từ tranh vẽ.
Từ Thụy Y đúng lúc ngồi dậy từ giường bất chợt thấy hắn liền nở nụ cười.
"(ω)" Trương Viễn Hoài bất động một chỗ, nhất thời bị vẻ đẹp cổ đại của anh Vĩnh Thương hớp hồn.
Cho dù lúc tiếp thu kí ức đã thấy rồi, nhưng trực tiếp gặp được lại là một chuyện khác.
Tim hắn đập rộn lên, hai má ửng đỏ không chỉ vì chạy mệt.
Từ Thụy Y nhìn hắn đầy sủng nịch, đoạn đang rời giường muốn đứng dậy bỗng nhiên y bạc nhược ngã khụy xuống, may mà Trương Viễn Hoài phản xạ nhanh đỡ được.
Mới đây còn tràn đầy hạnh phúc, giờ hắn đã đau lòng không thôi.
Anh Vĩnh Thương lần này là một mỹ nhân bệnh...
Dáng vẻ yếu ớt này của y kích động cảm xúc luyến thương trong Trương Viễn Hoài bùng nổ, như dòng suối nhỏ không rõ nguồn đột ngột xuất hiện trong tim hắn rồi cứ thuận thế trào dâng không ngừng.
Chẳng biết vì lí do gì, tự đáy lòng hắn nhận ra mình còn có chút cảm giác hối hận.
Bất giác vòng tay của hắn ngày càng siết chặt người trong lòng, có vẻ bất an đến nỗi cả người đều căng cứng.
Lúc này Từ Thụy Y khẽ cười một cái, chủ động ôm hắn trấn an: "Không sao, ta không sao, là ta tình nguyện."
Nghe xong lời này, dòng lệ từ kẻ mắt hắn đột ngột rơi xuống, bất ngờ đến mức cả Trương Viễn Hoài cũng ngỡ ngàng.
Cùng lúc tim hắn nhói lên, đau một nỗi đau tội lỗi khó nói thành lời.
Giờ khắc này hắn cảm thấy mình vô cùng tồi tệ, nhưng hắn không biết làm gì để vơi đi cảm giác khổ sở trong tim, chỉ có thể đáp lại sự dịu dàng của y, chân thành bày tỏ: "Ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi."
Bàn tay ấm áp của Từ Thụy Y đặt lên đầu hắn nhẹ nhàng xoa mấy cái, giọng y ôn nhu ngỡ như dòng nước mùa thu thanh khiết, chảy vào tai hắn khiến hắn an tường: "Ngoan lắm."
Hai người giữ tư thế đó thêm một lúc lâu, đợi đến khi cảm xúc kích động trong Trương Viễn Hoài dần ổn định mới tách nhau ra.
Màn đêm buông xuống, cơn gió lớn ngoài hành lang thỉnh thoảng đập vào cửa tạo nên những tiếng động lớn.
Trời đã vào đông, ai nấy đều hận không thể treo ba bốn cái y phục lên người, nhưng Từ Thụy Y vẫn mặc độc một lớp y phục lụa mát.
Lúc ôm y, Trương Viễn Hoài đã phát hiện ra rồi, thân nhiệt của y rất cao.
Từ khi Kinh Tiên thất thủ bị biến thành thuộc địa, thứ bệnh tật kì lạ này liền ám lên người y dai dẳng không tha, đến nay cũng đã gần ba năm rồi.
Nó không chỉ khiến y ngày ngày khó chịu vì thân nhiệt nóng bức, mà mỗi tháng hai ngày không trăng và trăng tròn đều bị hành đến chết đi sống lại, khổ sở không thôi.
Bấy giờ hai người cùng nằm trên chiếc giường gỗ lạnh của Từ Thụy Y, Trương Viễn Hoài cắn răng chịu đựng thời tiết lạnh giá cũng muốn bồi y.
Quá nửa canh ba, hắn vẫn chưa ngủ, nhìn y thiếp đi không yên giấc, hắn lén lút vòng tay ôm chiếc eo mảnh đến gầy gò của y một hồi như làm như vậy có thể giúp y dịu đi sự khó chịu, hoặc ít nhất cho y biết mình không cô đơn.
Hắn ân cần chậm nhẹ mồ hôi rịn trên trán y, tự công tác tư tưởng bản thân, hứa với lòng phải đối tốt với y thiệt nhiều, loay hoay một hồi rồi vì sợ y nóng bức mới luyến tiếc buông ra.
Đại Lợi chính là lần đầu được thấy bộ dạng trăn trở của Trương Viễn Hoài.
Tuy vậy kho vật phẩm vì hắn đã bị đóng băng tạm thời mịa rồi, muốn giúp cũng không giúp được.
Một đêm dài khó khăn trôi qua, cả hai đều không kìm được lòng sản sinh cảm giác chua xót nặng nề.
Từ Thụy Y nhìn hắn trìu mến, Trương Viễn Hoài đáp y tiếc thương.
Tình cảm càng dạt dào, khổ tâm càng dai dẳng.
Vì không nỡ khiến đối phương lo lắng nên cam tâm im lặng, buổi sáng đối diện với nhau, chính là khuôn mặt rạng rỡ nhất.
Sau khi ăn sáng cùng Từ Thụy Y, Trương Viễn Hoài liền gấp rút đến phòng nghị sự.
Ngụy vương nhàn hạ thanh liêm, từ hôm nay đã không còn nhàn hạ thanh liêm.
Thế giới này mặc dù anh Vĩnh Thương thân mang bệnh tật, còn có quá trình cùng nhau đương đầu sóng gió và những phút giây ngọt ngào đều là trải qua cùng nguyên chủ Tiêu Quân khiến Trương Viễn Hoài uất ức và ganh ghét vô cùng, nhưng hắn không hẳn là bất mãn tất thảy.
Cũng vì hai người đã trở thành quyến thuộc, hắn vừa ghen lại vừa có chút tâm đắc.
Đại Lợi nghe xong mấy cái lăng tăng vướng mắc của kí chủ: "..." Đồ ngu này!
Theo đuổi anh Vĩnh Thương không cần thiết nữa, mình chỉ cần tập trung tinh lực tạo phản nữa là viên mãn~
Hoàng đế Thuận Thiên hiện đang trị vì Hoành Lạc vốn là đệ đệ ruột của Tiêu Quân - Tiêu Thuận.
Trương Viễn Hoài nghĩ đến bộ dạng khi cười híp mắt nhe răng nanh như cún con của Tiêu Thuận, không khỏi phát tởm.
Hồi Tiêu Quân một tay che trời, Tiêu Thuận này vĩnh viễn một bộ dạng đệ đệ ngọt ngào, nhu nhược, hiền lành, vân vân các biểu hiện vô hại vậy mà không ngờ lại là một kẻ dã tâm thâm sâu.
Tiêu Quân vừa gặp vận hạn, hắn liền không nể tình huynh đệ mà đạp đầu thằng anh trai quý hóa lên làm thái tử một cách ngon ơ rồi cứ thế thuận lợi đăng cơ, trị vì Hoành Lạc quốc đến hiện tại.
Ha, hay cho một câu "huynh đệ tình thâm"!
Trương Viễn Hoài từ khi tiếp thu kí ức đã không có định yên phận làm nhàn vương.
Hắn quyết tâm phải lật đổ ngôi vua, giành lại thứ đáng lẽ thuộc về "mình".
Trong phòng nghị sự, các trợ thủ của Tiêu Quân hiếm khi được họp mặt đông đủ.
Bọn họ hướng mắt về Trương Viễn Hoài, bầu không khí đang trở nên bí bách và ngưng trọng.
"Lão tử ủng hộ, đáng lẽ chúng ta nên ra tay sớm hơn nữa mới phải!" Một hán tử oanh giọng lên tiếng, phá vỡ không gian trầm mặt.
"Thần xin phép thừa lời, hoàng thượng tuy có nhiều thiếu sót nhưng người đang nỗ lực trở thành một minh quân, dưới sự dẫn dắt của người Hoành Lạc đang ngày càng tốt hơn, vậy tại sao ngài...?" Nam nhân trán cao nói đến đây liền ý vị bỏ lửng.
Tiêu Quân vốn là người lấy đại cục làm trọng, quốc sự làm đầu, chưa từng đề cao lợi ích bản thân.
Vì vậy người theo hắn không ít thì nhiều sẽ có đặc điểm này, mà nam nhân vừa lên tiếng chính là một điển hình.
Trương Viễn Hoài biết trước hôm nay không suôn sẻ, không ngờ là đã chuẩn bị tinh thần trước cũng không nói lại cái đám cổ đại một bụng văn chương bảo thủ này khiến hắn uất hận muốn chết.
Đã vài ngày thuyết phục, Trương Viễn Hoài vẫn chưa thể lôi kéo được nam nhân kia.
Khi hoàng hôn buông xuống, buổi nghị luận hôm nay miễn cưỡng kết thúc trong không khí giằng co căng thẳng.
Trương Viễn Hoài đến ngẩng đầu nhìn một cái cũng không rảnh, vội vã chạy đi tìm Từ Thụy Y.
Hôm nay là ngày không trăng.
Biệt viện của Từ Thụy Y bình thường đã ít người lui tới, hôm nay lại càng vắng vẻ.
Khi Trương Viễn Hoài qua đó, vừa lúc y ngâm thảo mộc xong.
Hương thảo mộc nhàn nhạt quẫn quanh căn phòng, càng đến gần y mùi càng đậm.
Trương Viễn Hoài nghiêm túc quan sát y chăm chú đến nổi cơ mặt nhăn lại thành một nhúm làm Từ Thụy Y phải bật cười thành tiếng: "Đừng căng thẳng, ta ổn."
Hắn cười gượng sờ đầu, tự thấy mình giống thằng ngốc.
Trương Viễn Hoài nâng tay y, cẩn thận dìu y đến giường.
Thời điểm chỉ còn vài bước nữa là đến nơi cùng lúc khoảnh khắc ánh sáng cuối cùng trong ngày biến mất, y chưa kịp yên vị trên giường đã đột ngột khụy xuống ngay dưới sàn, cơn đau không báo trước cứ thế ập lên người y.
Mặt Từ Thụy Y tái mét, mới một lúc mà trán đã rịn đầy mồ hôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...