Trương Viễn Hoài ngẫm nghĩ: "Thời điểm ghi trên phong thư là hơn 2 năm trước... hình như em hiểu nội tình rồi."
"Anh rửa tai lắng nghe."
"Hơn 2 năm trước, bà Lê liều mạng gửi ra ngoài bức thư cầu cứu ông Trương, nhưng ông ta chẳng những không theo nguyện vọng của bà ta đi tìm người cảnh sát tên Lộ Bân mà ngược lại còn dùng nó để uy hiếp Lương Bằng."
Nói đến đây, Trương Viễn Hoài ngưng một nhịp.
Nếu bức thư cầu cứu của bà bị lộ thì chắc bà đã xảy ra chuyện bất trắc từ lâu rồi.
Hắn thở dài, nói tiếp: "Trương Thức được Lương Bằng hậu thuẫn nên rơi vào tầm ngắm của đôi quản lí. Ả tình nhân quyến rũ ông ta, bên gối ông ta khuyến khích buôn thuốc phiện làm giàu. Lão già đó không muốn phụ thuộc tài chính vào bên không đáng tin như Lương Bằng, chắc chắn sẽ vì vậy mà nhân lúc còn được nhà họ Lương bảo kê mà liều mạng kiếm tiền bằng cách này. Em nói có đúng không?"
"Anh cũng đoán vậy."
Thượng Tích từ đầu vẫn luôn tất bật lo cho Trương Viễn Hoài, vì vậy sẽ có một số chuyện y không biết rõ và đây chính là một trong những chuyện y không có thời gian tra tường tận.
"Ah chết!" Bàn luận một hồi Trương Viễn Hoài mới nhớ ra một điều đáng quan tâm.
Quả nhiên khi hắn vội vã vào không gian hệ thống, Hoài Mỏ Hỗn đã tự mình nằm cuộn tròn thành một cục trên sô pha, khóc nghẹn lên.
Trương Viễn Hoài thở dài đi qua đó.
Hắn ngồi xuống, Hoài Mỏ Hỗn còn chưa kịp mạnh miệng chửi bới đã bị hắn ôm vào lòng. Giọng nói bấy giờ của Trương Viễn Hoài quá đổi dịu dàng, nhã nhặn đến mức Hoài Mỏ Hỗn nhận ra sự khác biệt lớn lao giữa bọn họ.
"Tao quên mất còn có một đứa trẻ cần được an ủi ở đây. Ngoan, cứ khóc nhè đi. Bởi vì tao hiểu mày mà."
Lê Thục Nữ là người cho bọn hắn sự dịu dàng, giúp bọn hắn hiểu được lòng mến mộ, chút yêu thương cầu tiến. Cho dù không muốn thừa nhận, cho dù tình yêu của bà ta lệch lạc và tồi tệ nhưng bà quả thực đã tạo nên khoảng không khác biệt với hiện thực khắc nghiệt trong cuộc đời bọn hắn.
Bà ta viết cái gì mà "công đẻ"? - Nói không lưu tâm, nói không thất vọng đều là nói dối.
Hoài Mỏ Hỗn không như Trương Viễn Hoài, cậu không trải qua nhiều thế giới rèn giũa, cũng không gặp được Vĩnh Thương. Cậu chỉ là đứa trẻ 15 tuổi giữ được chút tia sáng ít ỏi nhờ kí ức giả tạo về mẹ. Bây giờ thì cũng sụp đỗ rồi.
Đợi Hoài Mỏ Hỗn khóc một trận đã đời, Trương Viễn Hoài mới thôi vỗ về cậu. Hắn đặt cậu xuống giường, xoa đầu một cái rồi ân cần nói: "Chúng ta đi đón bọn trẻ về thôi."
Hoài Mỏ Hỗn nghe vậy mới chịu ngủ.
Trương Viễn Hoài dẫn 5 đứa nhóc đi đón A Dần về nhà hắn, đó là một nơi tuy hơi chật để 7 người cùng chung sống nhưng nội thất đầy đủ, môi trường xung quanh lành mạnh, cơ sở vật chất cũng không thiếu thứ gì.
"Oah nơi này đẹp quá." Thằng nhóc Hắc Tí trầm trồ.
Bọn nhỏ khác cũng vui vẻ không kém, mấy đứa tụi nó cứ chạy quanh trong nhà, khi ngồi một chỗ cũng không yên ổn, liên tục ngó tới ngó lui với vẻ háo hức.
A Tiến không nhìn lung tung, chỉ quan ngại hỏi hắn: "Anh, tiền thuê nhà từ đâu ra...?"
A Tiến là đứa trẻ có khuôn mặt sáng sủa, bộ dạng bình thường khá trầm ổn, chừng mực. Nó cũng chính là thằng nhóc lần đó dẫn Hắc Tí đến gặp Trương Viễn Hoài báo tin A Dần bị bắt.
Trương Viễn Hoài biết nó là đứa bài xích chuyện phi pháp nhất, đương nhiên hiểu nỗi lo của nó. Vì vậy lúc này hắn giải thích, cũng không quên nhắc nhở: "Em không cần lo, chúng ta không buôn hàng cấm nữa, tiền là do công sức hợp pháp của anh kiếm được. Nhưng mà A Tiến, anh chắc chắn sẽ có những thủ đoạn không trong sạch."
Khi hắn nói mấy câu đầu, A Tiến có vẻ đã thở phào. Nhưng khi nghe hết câu, cậu nhóc thoạt đầu bất ngờ, sau đó lại khẳng định: "Em đâu phải không biết, chỉ là lo cho anh thôi."
"Đúng vậy đó, bọn em lo cho anh lắm." Một trong hai bé gái song sinh mếu máo nói, đứa còn lại thì tròn xoe đôi mắt nhìn hắn.
A Dần to con vỗ ngực đảm bảo: "Anh ơi, ngày mai bọn em sẽ xin việc. Sáu đứa bọn em gọp lại chắc sẽ đủ trả tiền thuê nhà mỗi tháng, anh không cần lo đâu."
"Đúng đó, anh cứ làm chuyện mình thích đi." Đinh Hào là đứa trẻ lớn tuổi nhất trong đám nhóc cho nên nó rất có phong thái anh cả.
Trương Viễn Hoài bật cười dưới khí thế và quyết tâm của tụi nhóc: "Haha anh giàu lắm, chuyện mấy đứa cần làm là đi học. Vả lại nhà không phải thuê, anh mua đứt rồi."
"Oah!!!"
"Thật ư? Nhưng anh chưa đủ tuổi mà?" A Tiến thắc mắc.
"..." Giỏi lắm nhóc con.
"Anh đã nhờ một người bạn đủ tuổi đứng tên. Được rồi, không đói à? Anh đi gọi đồ ăn, mấy đứa thích gì?"
"Gà rán!"
"Ok."
Trương Viễn Hoài vừa nhấc điện thoại ra định gọi đồ ăn thì tin nhắn ồ ạt xuất hiện, thông báo càng không phải nói, oanh tạc muốn bay tài khoản.
[Biên tập viên: Đại thần à, nhân vật chính của chúng ta hiện đang tiến triển rất tốt về mặt tình cảm, mong là sắp tới sẽ có cảnh H say đắm lòng người. Mong anh tiếp tục giữ phong độ, chúc một ngày tốt lành.]
Tiền của hắn từ đâu mà có? - Vẽ truyện tranh boylove...
Không nói đến khả năng xây dựng nội dung quá ư là logic, chặt chẽ thì kỹ năng vẽ tranh của hắn phải công nhận là thượng thừa.
Vẽ nghệ thuật, sáng tác tranh hàn lâm hắn có thể thua nhưng cảnh play thì tự tin on top. . ngôn tình ngược
Dân chơi ấy mà, vẽ cảnh nào khiến bạn nuwngs cảnh đó.
Thật ra hắn có rất nhiều cách để làm giàu, tuy nhiên khi nghĩ đến tương lai, nếu hắn rời đi rồi thì Hoài Mỏ Hỗn sẽ là người phải thay hắn làm những công việc đó, cậu ta có làm được không? Vì vậy tốt nhất là lựa chọn cách kiếm tiền ít lộ mặt, khi cần thì có thể lặn mất tâm để không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của Hoài Mỏ Hỗn.
Xét theo nhiều phương diện, cuối cùng hắn quyết định vẽ truyện tranh boylove.
Nghề này không giàu, vẽ đỉnh mới giàu.
Quả nhiên Trương Viễn Hoài lựa chọn không sai hướng, ngày đó hai chương đầu tiên của hắn đăng lên, chỉ trong thời gian ngắn lượt xem đã lên tới trăm triệu với lượt chia sẻ chóng mặt. Thành công trở thành tân binh tiềm năng trong làng sáng tác truyện tranh boylove và đem về những hợp đồng kết xù.
[Biên tập viên: Yêu nhiều lắm hehe.
T's H: Cút, ông có chồng rồi.]
Trương Viễn Hoài trả lời biên tập rồi gọi đồ ăn cho bọn nhóc, sau đó vào phòng mình.
Hắn lên mạng search Lương gia.
Nhà họ Lương thật ra chỉ mới nổi chục năm gần đây, trước kia cũng là nhà giàu nhưng không có tiếng như hiện tại. Sơ lược thì Lương Bằng đang làm chủ một công ty lớn nhờ hậu thuẫn từ nhà vợ, gia đình của lão khá được truyền thông để ý và quần chúng quan tâm bởi vì hay tổ chức các loại party dính dáng đến nhiều hoạt động giải trí và minh tinh. Không chỉ dừng lại ở đó, con gái lớn trong nhà lão cũng là một đại minh tinh được nhiều người yêu mến và thị phi không kém. Ngoài ra, lão còn có một đứa con út 10 tuổi, có điều đứa trẻ đó được bảo vệ rất kĩ lưỡng, cho đến bây giờ vẫn không ai chụp được ảnh của nó.
Xem mớ thông tin đồ sộ trên mạng, lẩm bẩm: "Nếu Lương gia có quyền lực như vậy thì e là bên đó ít nhiều cũng đã để ý đến mình rồi."
Sau khi đọc xong bức thư của bà Lê thì hắn nhận ra mối nguy mới - chính là Lương Bằng. Từ dó cũng nổi lên cảnh giác với đám cảnh sát, sợ rằng trong đó có người cấu kết với lão ta.
Trương Viễn Hoài nhìn phần thông tin nhắc đến đứa con út của Lương Bằng ít ỏi đến mức không biết nổi tên và giới tính của nó, hắn liền có một phán đoán. Đứa nhóc đó hẳn là con của Lương Bằng và Lê Thục Nữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...