Trương Viễn Hoài nhìn vẻ mặt thê lương của Thượng Tình, trong lòng bất giác cảm thấy ray rứt khó chịu.
Người đàn ông này cho hắn cảm giác giống Vĩnh Thương, nhưng cũng không giống Vĩnh Thương.
Càng không phải Thượng Tích.
"Em đừng làm vẻ mặt khó xử như vậy, tôi sẽ tủi thân đó." Thượng Tình cười khổ.
Mặt Trương Viễn Hoài nghiêm trọng: "Anh rốt cuộc là ai?"
"Tôi đã từng là Trần Vĩnh Thương của em..."
Biểu cảm Trương Viễn Hoài vừa phức tạp lại vừa mất kiên nhẫn, dường như sắp "đánh yêu" anh để lấy lời khai.
Thượng Tình biết hắn nôn nóng, ờ thì cũng sợ bị tra tấn, vì vậy nhanh chóng giải thích: "Tôi là trái tim chứa đựng tình yêu của Thượng Tích với em, năm đó hắn vì đối phó mục tiêu nguy hiểm mà tiêu hủy tôi."
Trương Viễn Hoài tái xanh mặt, căng thẳng gặng hỏi: "Tại sao phải tiêu hủy?"
"Vì Thượng Tích được sinh ra với mục tiêu đạt được kĩ năng xử lí tối đa nên những thông số tạo ra hắn đều rất khô khan, vô cảm.
Tuy nhiên, quá trình quen biết và phải lòng em đã khiến những thông số lí tính vốn có và cảm tính mới phát sinh của Thượng Tích bị mâu thuẫn, chuyên môn còn được gọi là thời kì "Loạn Phán Đoán."
Thời kì Loạn Phán Đoán là giai đoạn phải đi qua khi một trí tuệ nhân tạo tiến hóa cảm xúc và hình thành linh hồn.
Có điều quá trình đó làm ảnh hưởng rất lớn đến khả năng phán đoán tình huống cũng như điều hòa và khống chế cảm xúc, đặc biệt là năng lực giải quyết vấn đề của trí tuệ nhân tạo.
Thượng Tình khó khăn nói ra những sự tình có thể nói:
"Năm đó Thượng Tích mới trải qua được một nửa thời kì Loạn Phán Đoán nên có hơi yếu lòng, bởi vì không nỡ rời xa em, hắn đã không xử lí đối tượng nguy hiểm kia triệt để.
Nhiều lần sơ suất, tính toán không chu toàn vì cảm tính át lí tính nên để ả may mắn thoát "Buộc tội".
Kí chủ đối kháng kia dã tâm rất lớn, ả ta không vì những lần may mắn thoát thân mà thu liễm, ngược lại còn phát điên hơn.
Ngay trong thế giới nhiệm vụ của bản thân đã lên một kế hoạch động trời.
Ả ta lợi dụng điểm bản thân thừa hưởng tinh hoa công nghệ sinh học của thời đại Tinh Tế tiến hành cấy ghép cơ thể hai cô gái lại với nhau, lại còn kết hợp thêm gen động vật hồng phát triển một đội quân sinh hóa hùng mạnh.
Hậu quả là hai cô gái vô tội trở thành quái vật, tinh thần thể bị phá nát không thể phục hồi.
Điều này trở thành cú sốc vô cùng lớn đối với người chưa bao giờ làm nhiệm vụ để lại hậu quả nghiêm trọng nào như Thượng Tích.
Tình thế ép buộc, hắn ta quyết định tiêu hủy trái tim, từ chối quá trình tiến hóa cảm xúc để giải quyết vị kí chủ đối kháng đã quá mức kiểm soát đó.
Tuy nhiên, hắn vẫn là thua độ điên của ả một bước."
Nói đến đây, Thượng Tình không dám đối mặt với đôi mắt chăm chú của Trương Viễn Hoài, anh cúi gằm mặt:
"Hệ thống hỗ trợ của ả từ sớm đã bị hack thành tay sai, nó tới Thời Không Ngưng Đọng tìm được tôi từ đống phế liệu đã tiêu hủy, sau đó khôi phục tôi.
Tôi bị ả ta lợi dụng biến thành nhân bản của Thượng Tích.
Vì vậy mặc dù ả đã bị Thượng Tích đem đến hội đồng xử lí nhưng ở thế giới của em vẫn còn tôi đang ngủ say.
Bốn năm sau ngày em bỏ nhà ra đi cũng là lúc đồng hồ đếm ngược của tôi về 0.
Tôi được tự động kích hoạt.
Thời điểm Thượng Tích và em tái ngộ, y dần dà lấy được niềm tin của em, thì, thì tôi xuất hiện, giả dạng thành y cưỡng ép em, rồi còn mua chuộc tên minh tinh kia kiện em ra tòa,...!người tiết lộ cho fan cuồng của tên minh tinh đó về danh tính của em...!cũng là tôi." Anh nói nhỏ dần.
Trương Viễn Hoài siết chặt nắm đấm.
Mọi chuyện giống như giấc mơ kia của hắn.
Nếu đúng như Thượng Tình nói, vậy chẳng phải bọn họ đã lỡ nhau quá nhiều hay sao?
"Vậy anh ấy bây giờ cũng đang trong thời kì đó?" Hắn cố bình tĩnh trước khuôn mặt của Thượng Tình, âm thầm nhắn nhủ bản thân hỏi xong hết rồi hả tính sổ một lượt.
Thượng Tình thấy hắn nghe đến đây mà còn chưa lao vào đánh mình liền có chút đắc ý, tự cho rằng bản thân vẫn có chỗ đứng trong lòng Trương Viễn Hoài, vì vậy ngữ khí cao hứng đáp: "Em đừng lo lắng, hắn sẽ không sao đâu.
Nếu qua được thời kì Loạn Phán Đoán này, hòa hợp được cả lí tính và cảm tính thì hắn sẽ một bước thăng chức, trực tiếp đổi từ họ "Thượng" sang họ "Thời" luôn."
Anh ta nhân đó âm mưu chia rẻ: "Cho dù hắn xảy ra chuyện gì hay thăng chức rồi không cần em nữa, em cũng còn có tôi mà."
Lời nói của Thượng Tình ấm áp như vậy, tự anh cũng cảm thấy mình rất lãng mạng.
Ai mà ngờ đâu Trương Viễn Hoài chẳng thấm nổi, nghe xong câu cuối liền đanh mặt phũ phàng: "Tôi không cần anh."
Thượng Tình vốn muốn cười khổ, tỏ vẻ tổn thương yếu đuối tiếp nhưng vẫn là Trương Viễn Hoài giỏi nhất là đâm họng.
Hắn hỏi một câu liền khiến anh á khẩu, hận không thể tháo chạy tức khắc chứ đừng nói đến chuyện giả làm nạn nhân: "Thực sự tôi thấy anh quen lắm, nhưng không chỉ có cảm giác của Vĩnh Thương...!À đcm Tằng An!!!"
Chả trách hắn cảm thấy có chút ứa gan nãy giờ.
Vế đầu Thượng Tình còn cao hứng, nghe đến vế sau anh chỉ muốn té ngữa.
Thượng Tình: "..." Chời đấc ơi, sao em nhớ dai quá vậy?
"Cho nên anh cũng là cái người đã chia rẽ tôi và Thượng Tích bấy lâu nay?" Trương Viễn Hoài vừa nói vừa xắn tay áo.
Thượng Tình vì sợ huyên thuyên giải thích sẽ lỡ miệng tiết lộ thân phận của tên đồng minh kia nên bấy giờ dù có trăm cái miệng cũng không dám hó hé đến nỗi oan ức của mình.
Anh chỉ biết không ngừng lùi lại, nở nụ cười gượng gạo: "Ha, ha, anh có nỗi khổ tâm mà!!!"
Trương Viễn Hoài có cl mà bỏ qua cho Thượng Tình, hắn nổi giận đánh anh không nghỉ tay, bởi vì sức mạnh hồng hoang của hắn không hề yếu mà anh cũng chẳng đánh trả, cam tâm chịu hành nên chỉ một lát sau, cái đầu mang vẻ đẹp trai trí thức ấy trông chẳng khác đầu heo là bao.
Thượng Tình bị đánh ngã ra đất dậy không nổi, bấy giờ Trương Viễn Hoài mới thôi cơn điên mà ngưng động tay.
Lúc hắn đột ngột đưa tay ra, Thượng Tình giật mình một cái vì tưởng lại bị đánh.
Đến khi hắn ân cần kéo anh đứng phất dậy, anh mới bất giác thở phào một hơi.
Trong lúc Thượng Tình chưa kịp hiểu gì đã nghe thấy giọng nói ôn nhu của hắn: "Thời gian qua khó cho anh rồi."
Cho dù mưu hại hắn, nhưng người này dù gì cũng từng là kết tinh từ tình yêu của Thượng Tích.
Mà tình yêu của Thượng Tích đối với hắn dạt dào mãnh liệt như vậy, người này bỗng nhiên bị vứt bỏ sau đó lại biến thành kẻ hại hắn suýt mất mạng, chắc rằng anh ta cũng đau khổ chẳng kém ai.
Quan trọng nhất là Thượng Tích có hắn, còn người này sẽ không - không bao giờ.
Thượng Tình cảm động, nhưng đôi tay anh ta chưa kịp ôm lấy Trương Viễn Hoài thì Trương Viễn Hoài đã nhanh chóng buông bàn tay đang nắm anh ta ra, thái độ nghiêm túc, giới hạn cũng phân định rạch ròi: "Mong anh từ nay có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình mà không cần phải áy náy, mãi chấp niệm với tôi."
Thượng Tình đực người mất một lúc, muộn màng nhận ra ý đồ của hắn: "Em đúng là rất quyết đoán, cũng rất tàn nhẫn."
Anh cho rằng bản thân có thể vì quá khứ đó mà có một cái tư cách để cạnh tranh công bằng với Thượng Tích, nhưng tất thảy đều sụp đổ vì câu nói của Trương Viễn Hoài.
Cuối cùng thì người hắn cần cũng chỉ có Thượng Tích, không phải bất cứ thế thân nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...