Đại trưởng lão khuất bóng, Trương Viễn Hoài huýt vai Thượng Tích: "Anh làm à?"
Người có thể khiến Lưu Tình xuất hiện, Thượng Tích chính là tình nghi lớn nhất.
Thượng Tích đương nhiên cũng hiểu điều này, y tỏ ra vô tội: "Không phải anh, anh có đạo đức nghề nghiệp mà."
"Phì, anh rất là có đạo đức nghề nghiệp ha?" Nếu không phải Trương Viễn Hoài đã nghe qua vô số bài ca tố cáo y nhiều lần vì hắn mà vi phạm nguyên tắc từ Đại Lợi, hắn còn tưởng y thực sự công tư phân minh.
"Còn không phải đều là vì em?" Thượng Tích giận dỗi phồng má.
Chòi chòi còn làm mặt cute đồ, con AI này đúng là quá đáng sợ rồi.
Nói gì thì nói chứ chuyện bản thân là nguyên nhân khiến y phá vỡ nguyên tắc, Trương Viễn Hoài không cao hứng không được.
Hai người trong này sửa soạn một chút mới ra ngoài, bấy giờ dưới điện, một nữ nhân bộ dạng phong trần mệt mỏi nhưng thần thái thanh tao thoát tục vừa thấy bọn họ liền xúc động: "Tiểu Niên!"
Đầu óc Trương Viễn Hoài khi nghe bà ấy gọi Tề Niên kiểu: Tiểu Niên = Ít tuổi => Quỷ nhỏ?
"Phụt!" Nghĩ tào lao cho đã rồi không nhịn được cười.
Thượng Tích: "..."
"Khụ, Lưu Tình tỷ tỷ, tỷ vẫn còn sống vậy thời gian qua đã đi đâu?"
Thông qua năng lực phán đoán của bản thân, người này đúng là mẫu thân của Mộc Huyền rồi.
Có điều chính y cũng không biết tại sao bà ấy lại xuất hiện được ở đây?
"Chuyện năm đó nghĩ lại, chính ta cũng thấy kì diệu."
Lưu Tình quả thực đã tự thêu, nhưng không hiểu sao khi tỉnh dậy, bà đã an toàn ở một nơi xinh đẹp như thế ngoại đào nguyên.
Lúc này cửa gỗ mở ra, một thiếu nữ ngược sáng đi vào.
Mái tóc dài như thác đỗ của thiếu nữ đó nhìn mượt mà, óng ả một cách đáng ghen tị.
Giữa một màu đen tuyền huyền diệu của nó lại có mấy sợi tóc tím ngắt chụm lại trông cực kì bắt mắt.
Đặc biệt hơn là ngoài kiểu tóc hết sức đặc biệt thì nàng ta chẳng cài thêm một loại trang sức hay phụ kiện nào nên khiến vẻ yêu kiều ấy có phần hơi quỷ dị.
Nàng ta vận y phục có màu tím chủ đạo, bước đi từ xa cũng nổi bật khí chất bá đạo, độc tôn.
Nàng ta vừa bước qua thềm, bên ngoài cánh cửa đã tự động đóng lại.
Đến tận bấy giờ, Lưu Tình phu nhân mới có thể quan sát cặn kẽ nhan sắc tuyệt tác của nàng.
Trực tiếp đối diện đôi con ngươi màu tím nhạt, bà mất mấy giây ngơ ngẩn mới kịp hoàn hồn.
Thiếu nữ đó quan sát bà như có điều suy tư nên mãi vẫn không nói lời gì, lát sau nàng mới cười một cái: "Xem như trả phí bản quyền đi."
Lẩm bẩm câu đó xong, màu con ngươi trong mắt nàng ta bỗng nhiên biến thành một màu đỏ tươi như máu.
Thoắt cái liền biến mất giữa không trung.
Lưu Tình ở nơi đó dưỡng thương một thời gian, có ngày dọn dẹp nhà cửa, bỗng nhiên phát hiện ra một bức tranh màu sơn đặc biệt.
Bức tranh đó vẽ hai nữ nhân, một là thiếu nữ vừa rồi, người thứ hai thì xinh đẹp diễm áp không kém.
Nàng ta có đôi mắt màu vàng kim, mái tóc dài xoăn bồng bềnh màu vàng nhạt trông còn kì lạ hơn thiếu nữ kia nhưng có lẽ điều đó càng làm vẻ đẹp của nàng khiến người ta thổn thức không thành lời.
Bấy giờ Lưu Tình phu nhân đưa bức tranh đó cho Thượng Tích, nói tiếp: "Chỉ có thứ này liên quan đến thân phận của người đó."
Thượng Tích mở ra, nhìn một cái liền nhíu mày.
Trương Viễn Hoài thò đầu xem ké, xem xong cũng nhức đầu dữ lắm.
Phong cách phương Tây má ô!
Hắn thầm nghĩ nếu đây là giấc mơ của mình thì mình đang nghĩ cái quần què gì vậy?
Hai người câm lặng, Lưu Tình nào có nhận ra sự cạn lời của họ.
Bà tiếp tục nói: "Ta dưỡng thương xong, vốn dĩ muốn tìm đệ.
Nhưng khi tìm được đệ rồi, lại nghe thấy chuyện song cổ trùng từ lão bá bá.
Vì vậy ta đành mai danh ẩn tích, theo bá bá đi khắp nơi nghiên cứu thuốc giải.
Bất giác, lại qua thêm mười mấy năm..."
Trương Viễn Hoài hào hứng: "Người xuất hiện ở đây, vậy thuốc giải...?"
Lưu phu nhân xúc động tiếp lời: "Đúng, ta đã tìm ra thuốc giải rồi!"
"Ah tốt quá!" Hắn kích động ôm chầm lấy Thượng Tích giữa thanh thiên bạch nhật, trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của mẹ ruột...
Lưu phu nhân không nói nên lời, mãi một lúc sau khi hai người họ tách nhau ra, bà mới ngập ngừng: "Vị thiếu niên đây là...?"
Thật sự rất giống người đó...
Lúc này Thượng Tích mới tỏ ra trịnh trọng trả lời: "Là con trai của tỷ."
'Lách tách' Lưu Tình phu nhân xúc động rơi nước mắt, nụ cười nở trên môi, liên tục nói: "Tốt lắm, tốt lắm."
Trong tình huống khó xử thế này, Trương Viễn Hoài chỉ biết lén nhìn Thượng Tích, ngầm ra hiệu ét o ét.
Hắn đúng là biết diễn đó, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một người mẹ xa cách nhiều năm nhận mặt khóc thế này mà mình còn lừa dối người ta thì cảm giác có hơi kì.
Hắn thấy ngượng được chưa.
"Phu nhân, cứu người quan trọng hơn." Vẫn là Đại trưởng lão đáng tin cậy.
"Đúng, đúng!" Bà vội lau nước mắt đáp.
Bọn họ di chuyển đến phòng Thượng Tích, Trương Viễn Hoài biết thân biết phận tự nguyện tiếp cận Lưu phu nhân, đỡ tay bà.
Cùng lúc, bức tranh lạ lùng kia được Đại Lợi gửi đến chỗ Đại Cát, sau đó lại vòng vèo qua mấy quận do không ai điều tra ra manh mối.
Cuối cùng lại truyền đến tay Thời Thần, bấy giờ hắn chỉ mới nhìn qua một cái đã hỏi: "Hạ Tâm không nói gì à?"
Đại Cát nhanh chóng phản hồi: "Vâng, đúng vậy."
Thời Thần tỏ vẻ thần bí "À" một tiếng rồi mới trả lời: "Không cần phải bận tâm người này."
Thượng Tiêu Dao tạo hình khác lạ, cái đầu đỏ chói thương hiệu của hắn đã mọc đen quá nửa trông hơi buồn cười cũng tò mò bức tranh làm nháo nhào tổ chức của Thượng Tích nên ngó qua nhìn một cái: "Thời Duy? Quào--" Hắn đoạt bức tranh, trầm trồ thán phục: "Lúc nào cô ấy cũng có mấy bức tranh xuất sắc thiệt chớ."
Thời Thần ngữ điệu đầy ý vị: "Thiên tài rắc rối."
...
Mùa thu, lá cây ngả vàng, cả khu rừng bạch quả vì vậy mà như nhuộm đầy ánh nắng.
Thượng Tích được Lưu Tình phu nhân chữa bệnh, lại tịnh dưỡng thêm một thời gian, mới đó đã qua năm tháng.
Cởi bỏ các loại y phục rườm rà trang trọng, y khoác trên mình vải vóc bình thường giống như đã bỏ đi gánh nặng bấy lâu phải chịu, từ đây có thể an nhiên tự tại làm chính mình.
Lúc này Thượng Tích nắm dây cương xe ngựa, an tĩnh chờ đợi Trương Viễn Hoài nói lời chia tay.
Mấy người Lưu Tình phu nhân, Nhị vị trưởng lão, còn cả Niệm Ái, Mộc Tố và Lãm Nguyệt Thu Phong, Dương Đông, Kích Tây đều có mặt đông đủ.
Bọn họ nhìn Trương Viễn Hoài và Tề Niên, dù gương mặt đầy vẻ tiếc nuối không nỡ nhưng vẫn cố gắng mỉm cười nói lời hay ý đẹp:
"Ta sẽ xử lí Lương Đán để hắn không thể làm phiền tiểu Niên nữa.
Hai đứa cứ yên tâm rong chơi đi."
"Nếu ngày nào đó rong chơi chán rồi, xin hãy về đây cùng thuộc hạ đàm đạo."
"Nhất định phải sống tốt."
"Nhớ gửi thư báo bình an đều đặn cho muội đó."
"Quyền Lãm sẽ bảo vệ Độc Minh giáo chu toàn."
"Huyền ca ca, Minh Nguyệt sẽ rất nhớ huynh huhu."
"Thánh quân, Thiên Thu mãi mãi là thuộc hạ của người."
"Thượng lộ bình an, thuận buồm xuôi gió." Thanh Phong cung kính làm hành động bái lạy, trang trọng nói.
Quanh đi quẫn lại đã nói lời chia tay xong, ờm, thật ra còn hai người thích tạo nét nhất là Dương Đông, Kích Tây tự nãy giờ cứ khóc không dứt.
Cái mồm chỉ có mỗi câu "Hức hức, đại nhân" khóc mãi không xong Trương Viễn Hoài chán đéo muốn quan tâm.
Lúc này hắn cúi người cảm tạ rồi nói: "Khi nào có dịp nhất định sẽ trở về thăm mọi người, nhưng trước đó mọi người phải sống thật tốt."
Bịn rịn một hồi, cuối cùng xe ngựa cũng được lăn bánh.
Lúc này Đại Lợi tò mò hỏi: "Tại sao lại quyết định vân du tứ hải? Cậu bằng lòng từ bỏ những thứ bản thân chấp niệm như địa vị và quyền lực để cùng y chịu khổ tứ phương sao?"
Trương Viễn Hoài nghe xong phì cười.
Nó làm như chủ nhân của nó sẽ khiến hắn chịu khổ vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...