Nói đến đây bà chuyển sang cảnh báo: "Giang Vũ là người quan trọng của Cảnh Tú, mày lại đối xử với người ta như vậy.
Ha, để mẹ xem tương lai mày rực rỡ đến độ nào? Cho dù lương tâm mày bị chó tha không cảm thấy tội lỗi thì một khi để ba mày biết chuyện, mày không thoát khỏi gia pháp Lý gia đâu con."
Lý Tường Khả nghe mấy lời hăm dọa của bà, cơ thể bất giác run rẩy.
Quả nhiên rất sợ gia pháp.
Cậu ta không biết vì sao chuyện liên quan đến Giang gia, mẹ cậu đều muốn quản.
Chuyện liên quan đến Phương gia, ba cậu đều bận tâm.
Hai người này dù là ba mẹ ruột của cậu, nhưng cậu luôn phản cảm và bất mãn trước hành vi lo chuyện bao đồng của họ.
Cả việc giấu giếm người anh trai song sinh của cậu, nhẫn tâm biến anh ấy thành người vô danh để có thể ẩn nấp trong bóng tối điều tra bí ẩn mà cậu không biết cũng rất kì lạ.
Lý phu nhân được đà thắng lợi, tiếp tục thuyết giáo: "Ba mẹ có thể mắt nhắm mắt mở nhìn mày ăn chơi sa đọa, bám lấy đống rác Trần gia cũng tạm cho qua, nhưng mà đừng đụng đến giới hạn của người lớn.
Mẹ đã hứa không nhúng tay vào sở thích của mày, nhưng mẹ cũng từng nói phải sống cho đàng hoàng mà phải không? Mày hợp mưu với con người kia lừa dối tình cảm người ta đã là tội, ăn cắp văn kiện của Giang Vũ đưa cho Lợi Toàn là vi phạm pháp luật, giờ lại còn mặt dày cùng cả đám đông không biết xấu hổ tấn công nạn nhân?"
Nói đến đây, bà làm vẻ mặt vi diệu: "Đã làm biết bao nhiêu chuyện thất đức, đến bây giờ mày vẫn cho rằng người con gái mày thích là người ngây thơ tốt lành? - Mẹ chưa từng thấy ai có tư duy thần kì như mày vậy luôn."
Bông đùa một câu "ngọt ngào" như dao nhọn đâm cậu ta một nhát, sau đó biểu cảm Lý phu nhân lại biến hóa sắc bén: "Đầu tiên ả ta khiến mày đạp đỗ đạo đức, bán rẻ tự trọng, sau đó là vi phạm pháp luật, bất nhân bất nghĩa mà mày vẫn yêu con ả, kì diệu ha? Thành thật với mẹ đi, nhân sinh quan của mày có phải bị sắc dục ăn mất rồi không? Hay là tam quan của mày hình con dẹm? - Nói sớm để mẹ đưa mày tìm bác sĩ nha.
Chậc, đúng là không nên để ông bà hai bên nuông chiều mày, dạy dỗ kiểu gì lại dạy ra thằng nhóc có mắt như mù."
Lý Tường Khả thật sự quá quen với đại bác liên thanh bắn phát nào chết phát đó của mẹ mình, cậu ta im lặng gục đầu xuống, không phản bác được từ nào.
Trong lúc Lý phu nhân dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn cậu ta, cho cậu ta khoảng thời gian chiêm nghiệm những ngôn từ sâu sắc bà vừa dạy dỗ thì Lý Tường Khả rụt rè hỏi:
"Mẹ, có phải người nặc danh tố cáo Lợi Toàn cắt xén nguyên liệu, ăn chặn đầu tư là anh không?"
Lý phu nhân nhìn cậu như kiểu muốn nói "Hóa ra cũng không ngu lắm" rồi mới đáp: "Đúng vậy, mẹ đã sai anh mày làm đấy.
Nếu mày không nhúng tay giúp Lợi Toàn chơi bẩn thì từ đầu dự án này đã thuộc về Phương Nghi rồi, mẹ chỉ là trả lại cho người ta thôi."
"Con biết rồi."
Thấy cậu có vẻ đã chịu nghe lọt tai, Lý phu nhân mới hạ hỏa nói: "Mẹ sẽ khóa thẻ và lấy lại nhà riêng của mày, cũng sẽ nói một tiếng với Vũ, mày liệu hồn cầu xin nó cho vô nhà ở chung bù đắp lỗi lầm đi.
Đây là cơ hội cuối cùng mẹ cho mày, gây ra chuyện nữa thì đừng trách mẹ tống mày và Trần tiểu thư 'băng thanh ngọc khiết' kia vào tù vì tội ăn trộm bí mật doanh nghiệp."
Bà gửi tối hậu thư xong, không đợi được đến lúc Trương Viễn Hoài tỉnh đã phải rời đi.
Bước ra khỏi cửa phòng, một người đàn ông có nét đẹp sắc xảo lập tức nhào tới ôm tay bà, đầu dựa vai bà đầy sự ỷ lại.
Hai người sải bước cùng nhau, Lý lão gia U50 bằng tuổi với ba Phương Cảnh Tú, tuy nhiên khác với Phương Khải hay tỏ ra uy nghiêm và nổi tiếng chiều vợ thì ngược lại ông có phong cách trẻ trung, đặc biệt là được vợ chiều.
Mặc dù vế sau chẳng ai biết cả.
Ông tán thưởng: "Chửi hay quá cục cưng."
Lý phu nhân xoa đầu ông một cái, tự tin đáp: "Còn phải nói? Bà đây ở tòa án sát phạt còn nhiều hơn cơm nó ăn nữa là."
"Chồng anh uy vũ, chồng anh là nhì."
Lý phu nhân biểu tình khinh bỉ, tức khắc đẩy đầu Lý lão gia ra: "Cút, chị cưng là nhất."
Ra khỏi khúc ngoặc, hai người mượt mà đổi vai cho nhau, Lý phu nhân đầm thắm ôm tay Lý lão gia còn ông ta thì ưỡn ngực uy phong đứng thẳng, dáng vẻ nghiêm túc đáng tin cậy.
"Mong là nó đã tỉnh ngộ."
Bà ghé tai Lý lão gia, yêu kiều thì thầm: "Nếu nó dễ dàng thay đổi tính nết thì đã không phải là con của chúng ta rồi.
Cưng đừng hi vọng quá."
Lý gia chủ phong độ gật đầu, lời nói trái ngược dáng vẻ mang tính công kích của mình: "Công cuộc nuôi con đáng sợ quá."
Đột ngột Lý phu nhân đổi giọng điệu lưu manh đáp: "Yên tâm đi, cưng chỉ cần dạng chân ra với chị, chị sẽ gánh vác hết."
Lý lão gia hắng giọng, mang tai đỏ ửng, bất mãn lẩm bẩm chỉ hai người nghe: "Cái đồ ô môi tà dâm."
Lý phu nhân không thua kém đáp trả: "Sai rồi, nếu chị đây chỉ là ô môi thì sao chơi được cái lỗ dâm đãng của cưng, hửm?"
"Bà không ô môi chứ là cái gì?" Lý lão gia vẻ mặt hờn dỗi chui vào trong xe.
Lý phu nhân bước vào theo, ỷ trên xe lắp kính một chiều nên vừa ngồi xuống ghế lái phụ liền nâng cầm ông, trên môi nở nụ cười trêu ghẹo tràn đầy phong tình: "Là chồng cưng ah~~"
"Lưu manh." Lý gia chủ quay phắt mặt đi che giấu biểu cảm ngây dại.
Lý phu nhân thừa biết hiện tại ông có dáng vẻ gì, cười vài cái tỏ ý cưng chiều liền không ghẹo ông nữa.
Bên ngoài mẹ cha tán tỉnh nhau không dứt, trong phòng bệnh một mình Lý Tường Khả tâm tư rối bời trông nôm người yêu cũ.
Trong cơn mê man, cho dù đã ngủ vẻ mặt Trương Viễn Hoài vẫn vô cùng bất an, không yên.
Cái nhíu mày đau khổ cùng với những giọt nước mắt không thể kiểm soát của hắn làm gối nằm ướt đẫm, làm tan chảy cả thái độ lạnh băng của cậu ta.
Tại sao anh ta lại đau khổ như vậy?
Ý niệm nhất thời lướt qua, cậu ta lần đầu thừa nhận sai lầm của mình, hiếm hoi một lần thấu cảm được sự dằn vặt của lương tâm.
Giang Vũ, hình như cũng không có đáng ghét tới nỗi phải chịu đựng tất cả những chuyện này...
Những lời mắng chửi cay nghiệt của mẹ cậu như nước lạnh dội xuống đầu cậu, tâm trí không hiểu sao lại thấy tỉnh táo vô cùng.
Nếu chị ấy tốt đẹp như mình tưởng, tại sao lại làm ra những chuyện như vậy được?
Trước kia cậu luôn tin rằng cô là kẻ yếu thế, là cô gái bị hoàn cảnh ép buộc, bất lực trước sự tàn khốc của cuộc đời nhưng vẫn luôn giữ nguyên sơ tâm tốt đẹp.
Nhưng hiện tại sự thật bày ra trước mắt, tâm hồn thiện lành bị nhuốm bẩn hay là ngay từ ban đầu đã vùi trong bùn lầy? - Cậu cũng chẳng phân biệt nổi.
Cậu một mực đuổi theo bóng dáng lúc nhỏ, mù quáng tin rằng chị ta vẫn là cô bé ngây thơ đáng yêu của ngày đó.
Nhưng bấy giờ quan điểm lung lay, bất giác Giang Vũ và Trần Lộ trong tâm trí cậu tráo đổi chiến tuyến với nhau.
Người con gái tốt bụng trong kí ức cậu bỗng nhiên phai nhạt không rõ hình hài, đến khi nhìn kĩ lại, không biết tự bao giờ đã biến thành một người tâm cơ sâu xa.
Người đàn ông cậu không hiểu rõ, từ đầu đã vô cớ áp đặt hai từ "ghê tởm" thời điểm bấy giờ lại trở thành người có trái tim chân thành, bị cậu nhẫn tâm giày vò, hại đến thân tâm vỡ nát.
Chẳng lẽ mình thực sự đã sai rồi sao?
"Khụ, khụ!"
Trong lúc cậu ta rối loạn trong đống suy nghĩ, Trương Viễn Hoài mơ hồ tỉnh dậy.
"Anh tỉnh rồi?!!" Lý Tường Khả không nhận ra hiện tại mình có bao nhiêu vui mừng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...