Trên chiếc du thuyền hào nhoáng có đủ các nhân vật phong vân, đặc biệt là đông đảo thiên chi kiều tử lẫn kim chi ngọc diệp xuất thân danh gia và nhân tài trẻ đầy triển vọng của nhiều lĩnh vực.
Trương Viễn Hoài cho dù lấy thân phận Đại thiếu gia Giang thị hay CEO tập đoàn thì cũng thừa tư cách tham dự.
Chuyến đi này có vẻ vui đó, hắn hồi đầu cũng mong chờ.
Nhưng mà vẫn là cái tên Lý Tường Khả chết tiệt kia làm hắn mất cả hứng.
Kể từ ngày dự tiệc rượu cùng với Lý phu nhân, Trương Viễn Hoài và Lý Tường Khả kết thúc không vui, mấy hôm liên tục cậu ta từ chối liên lạc của hắn, những lúc xuất hiện ít ỏi lại nhiều lần kiếm cớ gây sự, cứ thế được nước giận dỗi, rồi có cớ không cùng nhau đến đây.
Nực cười thật.
Trương Viễn Hoài tâm tình như sh*t đi dạo trong du thuyền một vòng giải khuây, đang âm thầm cảm thán độ xa xỉ của nó thì bỗng nhiên ánh nhìn bị thu hút bởi bóng dáng xinh đẹp của Phương Cảnh Tú vốn chỉ mới xuất hiện từ đằng xa.
Bấy giờ hắn không thể không cảm thán cái tuyệt diệu của bốn chữ "thiên sinh lệ chất."*
*Thiên sinh lệ chất: Vẻ đẹp trời sinh.
Sinh ra trong gia đình giàu có danh giá tuy khó, nhưng không phải ai cũng giống như cậu ta, vừa nhìn liền biết đại thiếu gia, hơn nữa khí chất còn đặc biệt kiêu kì.
Thực sự rất hút mắt.
Không biết có phải vì bẩm sinh phong thái đã sang sẵn hay do mẹ ruột là nàng thơ nổi tiếng thế giới, sau đó có mẹ kế lại là diễn viên cấp đại thần không mà cậu ta vô cùng nổi bật.
So với Lý Tường Khả cùng lứa dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa một người điềm tĩnh trong sự hào nhoáng, còn một người hóng hách trong sự dư dả, nồng nặc toát lên phong vị chưa trải sự đời.
Nhìn con người ta mà chạnh lòng ghê gớm.
Nói gì thì nói, phế vật cũng được, ấu trĩ ngớ ngẩn cũng được, chỉ cần là Thượng Tích, Lý Tường Khả vĩnh viễn là một sự tồn tại cao nhất trong lòng hắn.
Phương Cảnh Tú thấy hắn, từ dáng vẻ khó gần biến thành đứa em trai nhà bên, tức khắc đến bên cạnh hắn với nụ cười rạng rỡ.
Trương Viễn Hoài: "..." Cmn thật tổn thọ.
Mày đừng có cười nhu thuận với anh như vậy nữa cưng ơi, thằng em họ ghét anh đủ nhiều rồi.
"Anh Vũ!"
"Cảnh Tú, lâu ngày không gặp."
Hai người vừa nói vừa cùng nhau bước ra ngoài nhìn ngắm biển, bỗng nhiên lúc này Trương Viễn Hoài nhạy bén cảm nhận được ác ý, hắn lập tức quay phắt lại, thấy một tên phục vụ đang dùng sức đẩy Phương Cảnh Tú xuống.
Hắn nhanh tay bắt Phương Cảnh Tú, có điều không may theo quán tính lại ngã xuống biển, còn thuận tay kéo tên ác nhơn thất đức kia theo.
Trương Viễn Hoài lúc này mới hối hận, biết thế đéo cứu cậu ta.
'Đùng' Hắn té xuống biển.
Phương Cảnh Tú xám mặt, cậu vốn sợ nước, vừa rồi bất giác đi theo Giang Vũ ra đây nhận ra cảnh sắc "tươi đẹp" này đã hối hận muốn đi vào rồi, chỉ là không ngờ chưa kịp đề nghị đã bị người ta đẩy xuống.
Bấy giờ cậu nhìn mặt biển yên ả như chưa hề xảy ra chuyện gì, Giang Vũ biết bơi mà mãi chẳng nổi lên liền sợ hãi không thôi.
Người cậu run rẩy, nhưng phản xạ lại không hề chậm, sau khi vội vàng gửi lại một cuộc gọi khẩn cấp cho Giang Đông Thành liền định liều mạng nhảy xuống cứu.
Bởi vì có ám ảnh với nước nên ba cậu và Giang Đông Thành đều dùng nhiều cách tích cực lẫn tiêu cực bắt cậu học bơi.
Giờ khắc này người anh cậu cho là người thân ruột thịt vì cậu mà ở dưới vùng nước sâu đó, cậu không thể bỏ mặt được!
"Ah." Thân mình cậu vừa ra khỏi lan can đã bị một vòng tay cứng rắn kéo lại, cùng lúc có tiếng mắng phẫn nộ vang lên: "Em muốn chết hả?!!"
Phương Cảnh Tú không đôi co với anh, cậu siết chặt tay Giang Đông Thành như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, kích động: "Anh Vũ, vì cứu em mà ngã xuống dưới!"
'Đùng' Ngay khi cậu vừa dứt lời đã có một bóng đen vụt qua, lao xuống biển.
Tiếp theo đó Giang Đông Thành và đội cứu hộ cũng xuống theo.
Cùng lúc, Trương Viễn Hoài bị chuột rút đang không ngừng chìm xuống đáy biển.
"Bỏ mẹ rồi." Hắn thầm nghĩ.
Thiếu dưỡng khí, đầu óc hắn dần mơ hồ.
Trong khi lí trí từng chút chìm xuống như cách hắn không thể vùng lên khỏi mặt nước thì bấy giờ chỉ có một cái tên không ngừng nổi lên trong đầu.
Ý niệm duy nhất.
"Thượng...!Vĩnh Thương..."
Không phân đúng sai, từ đầu tới cuối chỉ có anh, cho dù mang cái tên gì thì đều là Vĩnh Thương của Viễn Hoài...
Trước khi ngất liệm đi, nước xung quanh hắn dao động, dường như có thứ gì to lớn đang đến gần.
Ngay sau đó hắn rơi vào vòng tay của một người, dưỡng khí được tiếp kịp thời cũng không giúp hắn chống đỡ nổi.
Trương Viễn Hoài mất ý thức được đưa lên du thuyền, Lý Tường Khả sau khi cứu hắn cũng ngất đi vì kiệt sức.
Cùng lúc đó giữa vùng ranh giới không ai thấy, Thượng Tích bị hai người máy cứng nhắc cưỡng ép xuất ra khỏi cơ thể Lý Tường Khả, vô cảm bắt đi.
Người máy áp giải của "Thời Không Ngưng Đọng" là loại vô tri nhất, chúng chỉ có một nhiệm vụ là phát hiện chủ thần vi phạm liền lập tức bắt về giao cho hội đồng xử lí, hoàn toàn không có khả năng giao tiếp hay tí cảm xúc dù là giả tạo gì để hạn chế khả năng bị thao túng nhất.
Cho nên đối với loại chuyên trị mình, Thượng Tích không tài nào đấu lại chúng.
Trước khi y biến mất, trong điện thoại của Trương Viễn Hoài bỗng nhiên xuất hiện một tin nhắn thoại, tên người gửi là Thượng Tích.
[Viễn Hoài, thời gian qua em vất vả rồi.
Đợi anh chỉ thêm một chút nữa có được không? Hoàng hôn của tương lai không xa, anh sẽ trở lại tìm em.]
Đáng tiếc là chỉ qua một đoạn thời gian rất ngắn, khi mà Trương Viễn Hoài còn chưa nghe được thì nó lại vô cớ biến mất.
Không để lại chút dấu vết nào như thể chưa hề có sự tồn tại.
"Ah!" Cảm giác nghẹt thở, áp lực trên lồng ngực tạo cảm giác như vẫn còn ở trong vùng nước chết kia khiến hắn tỉnh giấc trong kinh hãi.
Mãi đến khi nhận ra mình đang trong phòng nghỉ, hắn mới phì phò thở dốc lấy lại bình tĩnh.
Phương Cảnh Tú túc trực cạnh hắn, bấy giờ mừng rỡ: "Anh tỉnh rồi!"
Hắn muốn xác nhận: "Là ai cứu anh?"
Cảm giác quen thuộc tới mức xúc động thần hồn, chỉ có thể là Thượng Tích thôi.
"Là Lý Tường Khả."
Trương Viễn Hoài không nói tiếp, nghe xong liền có vẻ mặt hài lòng.
Phương Cảnh Tú thấy vậy liền nghi hoặc, cậu thăm dò: "Anh, anh và Lý Tường Khả có quan hệ gì?"
Cậu và Lý Tường Khả có khá nhiều thù oán, mặc dù chẳng to tát mấy nhưng đủ để không ưa nhau.
Cho nên thời khắc cảm nhận được sự ám muội này, Phương Cảnh Tú có cảm giác cải trắng nhà mình bị heo mọi ăn.
"Thái độ của em vậy là sao? Em đang tỏ vẻ ghen tuông tra hỏi mối tình đầu trước mặt anh đó hả?" Bỗng nhiên tiếng nói lưu manh trầm thấp mang theo mười phần chất vấn ngả ngớn đột ngột vang lên bên cạnh Phương Cảnh Tú, hơi thở của hắn ta cứ cố ý rót vào tai cậu.
Phương Cảnh Tú: "..." Đồ điên.
Trương Viễn Hoài: "..." Đồ ngu.
Mối tình đầu của cậu ta là cậu đó!
Thấy Phương Cảnh Tú lại cau mày muốn xù lông, Giang Đông Thành mỉm cười sủng nịch như người chủ cam tâm hứng chịu thói kiêu kì của con mèo mình nuôi.
Hắn nhanh tay bế cậu dậy từ trên ghế vắt lên vai mình, bỏ lại một câu sau đó cứ thế đường hoàng mang cậu đi.
Cái tình huống này ấy à, nhìn nhận theo hướng trượng nghĩa thì gọi là giải nguy cho anh họ, còn nghĩ theo hướng hiện thực chính là lợi dụng để ăn đậu hủ.
"Chuyện lần này nhắm tới Cảnh Tú nên anh không cần quản, em sẽ xử lí."
Trương Viễn Hoài: "..." Ok, chơi dui dẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...