Khi bảng xếp hạng thành tích tháng lộ diện, Kỷ Khê Bạch vượt qua người vốn xếp hạng nhất xuống, trở thành người xếp hạng nhất mới.
Trong lúc nhất thời cậu cũng trở thành chủ đề bàn tán xôn xao nhất trường Trung học số 1 Ninh Thành.
Thời Nguyệt nhìn rất nhiều người bu lại trước bàn học và ngoài cửa sổ, lông mày ngày càng nhăn chặt.
Trước kia muốn ngồi cùng bàn với Kỷ Khê Bạch là do cậu đẹp trai, ai ngờ bây giờ lại biến thành một đống hỗn độn.
Tan học, hai người cùng về nhà.
"Hay mai tớ nói với giáo viên chuyển chỗ nhé." Thời Nguyệt nhấp môi nói: "Dạo này tan học mà tớ ra khỏi chỗ thì tới lúc về đừng mơ được vô lại.
Nếu không ra khỏi chỗ thì sẽ bị bu đông đến mức không làm được gì."
Nghe vậy, Kỷ Khê Bạch cau mày: "Cậu cảm thấy rất không tiện?"
Thời Nguyệt gật đầu, chuyện này không chỉ không tiện, mà còn tạo nên một đống lằng nhằng.
Thậm chí, có đôi khi cô còn nhận thấy ánh mắt lạnh băng của các học sinh nữ khác bắn về phía cô, điều đó có ý gì thì quá rõ ràng rồi.
Kỷ Khê Bạch cười một tiếng: "Nói không chừng mai họ sẽ không đến nữa."
Thời Nguyệt không nói chuyện, vì cô vốn không tin.
Hôm sau, Thời Nguyệt còn đang rối rắm không biết có nên nói chuyện chuyển chỗ với chủ nhiệm không, thì cô phát hiện hình như không có bất kỳ ai vây quanh trước bàn cô cả.
Ngay cả người ngắm Kỷ Khê Bạch phía ngoài cửa sổ cũng giảm bớt rất nhiều.
Cô không thấy Kỷ Khê Bạch ở chỗ ngồi, bèn quay đầu hỏi Quan Vân Vi: "Sao lại thế này, mọi người đều không đến."
"Nghe nói Kỷ Khê Bạch nổi giận, nói họ quá phiền." Quan Vân Vi nhỏ giọng nói: "Còn định mách giáo viên chủ nhiệm, bảo là ảnh hưởng việc học của cậu ấy."
Thời Nguyệt choáng, cô không ngờ mình vừa đi một chuyến đến văn phòng đã xảy ra nhiều chuyện như thế.
Tim cô không chịu khống chế nhảy nhảy, một sự kỳ lạ nào đó dâng lên trong lòng.
Đến lúc Kỷ Khê Bạch về, cô nhìn cậu hỏi: "Nghe nói cậu..."
Thời Nguyệt còn chưa nói xong, Kỷ Khê Bạch đã đánh gãy lời cô, nói: "Tớ vốn nghĩ là hết một ngày thì họ sẽ hết cảm giác mới mẻ, không tới tìm tớ nữa.
Nên tớ mới không nói gì, không ngờ hôm sau vẫn tới."
Nói xong, lại nhấp môi nói: "Làm vậy là do tự tớ thấy phiền, không phải vì cậu."
Thời Nguyệt bĩu môi: "Ò biết rồi."
"Nếu cậu muốn xin chủ nhiệm đổi chỗ thì tớ cũng không ngại." Kỷ Khê Bạch cố ý không nhìn cô.
Thời Nguyệt cười ngọt ngào: "Tớ không đổi."
Kỷ Khê Bạch quay mặt đi, cong khóe miệng.
***
Lần này Toán và Lý kéo Thời Nguyệt xuống rất nhiều, cho dù Văn và Anh của cô đều khá ổn, thì thứ hạng cũng chỉ ở tầm giữa.
Sau khi mẹ Thời biết điểm số của cô thì cũng không biết nói gì.
Rốt cuộc là do bà chọn cho con học khoa tự nhiên.
"Nếu lúc ấy mẹ không chọn khoa tự nhiên cho con thì sẽ tốt hơn phải không?" Mẹ Thời bắt đầu hoài nghi quyết định của mình.
Thời Nguyệt nuốt đồ ăn xuống, mở miệng nói: "Khoa tự nhiên khá tốt, con thích."
"Nếu con thích thì sao Toán và Lý kém như thế?" Mẹ Thời hỏi.
Thời Nguyệt nhấp miệng: "Con cũng thích tiền mà, nhưng con có tiền đâu."
Mẹ Thời: "..."
Ba Thời ở bên cạnh suýt bật cười ha hả, nhưng bị mẹ Thời kịp thời trừng mắt nên không dám cười.
"Chủ nhiệm lớp của con gọi cho mẹ, nói là Toán và Lý của khá yếu, mong mẹ đôn đốc con học tập hơn." Mẹ Thời thở dài.
Thời Nguyệt cũng thở dài theo, cô biết ngay là kỳ kiểm tra này sẽ không trôi qua thuận lợi mà.
Ngay sau đó, mẹ Thời nhăn mày nói: "Mẹ đang nghĩ có nên đưa con đi học thêm không, sắp cấp ba rồi, đến lúc đó còn phải thi đại học."
Thời Nguyệt lập tức lắc đầu, sự kháng cự hiện rõ trên mặt: "Con không đi, con có thể tự học! Đi học thêm tốn tiền lắm, không lời."
"Tiền bỏ ra vì việc học, đâu phải xài tiền bậy bạ." Ba Thời ngồi kế bổ sung thêm một câu.
"Đúng vậy." Mẹ Thời gật đầu: "Chỉ cần thành tích của con tốt, ba mẹ sao cũng được."
Thời Nguyệt thật sự không định đi học thêm, nhưng thấy ba mẹ vì cô như thế, trong lúc nhất thời cô cũng không có chủ ý gì.
Đúng lúc này, mẹ Thời cảm thán một câu: "Nghe nói thằng bé Kỷ Khê Bạch kia thi được hạng nhất, thằng bé này giỏi thật đấy."
Mắt Thời Nguyệt sáng lên, nó ngay: "Mẹ, Kỷ Khê Bạch nói muốn dạy kèm con đó, con không cần học thêm ở ngoài đâu."
"Phải không?" Mẹ Thời hơi khó tin: "Có ảnh hưởng đến việc học của người ta không đó?"
"Chắc không đâu ạ, bữa cậu ấy bảo thế với con!" Thời Nguyệt chỉ nghĩ trước đem Thời mẫu đưa nàng đi lớp học bổ túc tâm tư cấp nghỉ ngơi, nếu Kỷ Khê Bạch không muốn, kia nàng trong khoảng thời gian này dùng nhiều điểm tinh lực tại đây hai môn khóa thượng, nói không chừng liền có tiến bộ đâu.
Mẹ Thời chần chờ gật đầu: "Được thôi.
Nếu thằng bé chịu thì con nhớ thường xuyên dắt nó về quán mình ăn thịt nướng, không thì ngại lắm."
"Dạ dạ."
Thứ hai, hai người gặp mặt ở trạm xe buýt.
Thời Nguyệt nhấp môi hỏi: "Cậu từng nói sẽ kèm tớ học, giờ còn tính không?"
Kỷ Khê Bạch nhìn cô cười: "Tính."
Nét mặt Thời Nguyệt đầy vui vẻ: "Thật hả? Cậu chịu dạy tớ cả môn Toán và Lý không?"
"Chịu, chịu." Kỷ Khê Bạch cong cong khóe môi: "Thế cậu định trả công thế nào đây?"
—Trong đầu editor—
Bạch Bạch: Thế cậu định trả công thế nào đây?
Nguyệt: Cậu muốn gì?
Bạch Bạch: Hay cậu lấy thân báo đáp đi!
=))))))))))))))))))))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...