14.
Cuối cùng thì máy trợ thính(1)của nhóc câm cũng hoàn thiện rồi.
Tai nghe nhẹ tênh màu trắng sữa gắn hai bên tai, tốn của thiếu gia rất nhiều tâm tư và tiền bạc.
Ấy thế mà nhóc câm dường như lại chẳng hề vui thích chút nào.
Suốt ba ngày liền, dù là cô gia sư khuyên nhủ cũng vô ích, bà quản gia làm món blanc-manger(2) dụ dỗ cũng vô dụng.
Cậu không muốn đeo thứ đồ vật kia, cũng không muốn nói chuyện với thiếu gia nữa.
Thiếu gia đăm chiêu nhìn chiếc máy trợ thính trong hộp, chịu không thể hiểu nổi vấn đề nằm ở đâu.
Lúc vừa lắp máy xong, bác sĩ chỉ cần gõ đôi lần bên tai nhóc câm thôi là cậu đã kinh hãi đến run bắn cả người.
Song đến khi thiếu gia nói chuyện với bác sĩ, cậu lại ngồi một mình một bên không ngừng gõ gõ đập đập.
Biểu hiện trên mặt cậu lúc nghe thấy âm thanh vừa e sợ vừa vui sướng, không hề có vẻ kháng cự.
Thiếu gia đậy nắp hộp, xuống lầu tìm nhóc câm.
Quản gia bỏ ra chút công sức, dỗ cậu rời khỏi phòng ngủ xuống lầu ăn blanc-manger.
Tuy bà luôn cảm thấy nhóc câm này sau lưng có ý đồ dụ hoặc thiếu gia, nhưng ít nhất bề ngoài ngoan ngoãn đáng yêu, tương đối dễ làm người ta vui thích.
Hễ bà làm món ăn hay thứ điểm tâm gì mới lạ, cậu luôn là người hưởng ứng nhiệt tình nhất, dù không nói được nhưng sẽ bật ngón tay cái, ánh mắt sáng rực long lanh.
Rõ là một thằng nhóc ăn mày nhặt ngoài đường về, thế mà lại rất ưa sạch sẽ.
Từ mặt mũi tay chân cho đến áo quần lúc nào cũng trắng nõn trắng nà, lúc ăn cơm cũng an tĩnh trật tự.
Chủ yếu là nhờ có thiếu gia dạy dỗ chu đáo.
Nhóc câm đánh chén một bát blanc-manger ngọt mát phủ kem tươi với lá bạc hà.
Vừa ngẩng đầu định khen tay nghề nấu nướng của bà quản gia, ánh mắt cậu gặp trúng thiếu gia đi tới.
Nhóc câm lập tức cúi gằm mặt, cố gắng tỏ ra mình không tồn tại, bàn tay cầm thìa nhè nhẹ run lên.
Nhóc câm chưa từng đọc sách, chữ nghĩa chỉ biết một ít thôi, đương nhiên không thể biết đến điển cố “Bịt tai trộm chuông.” Song trong mắt thiếu gia, dáng vẻ bây giờ của cậu cũng chẳng khác gì tên trộm khờ khạo nọ, cứ tưởng giả vờ không nghe không nhìn không nghĩ là có thể giấu diếm qua mặt chủ nhà, lấy đi chiếc chuông bạc đẹp đẽ.
Thiếu gia ngồi xuống cạnh nhóc câm, bưng bát, đoạt lấy chiếc thìa trong tay cậu, xúc một miếng đưa đến bên miệng cậu.
Blanc-manger núng nính trắng muốt, ngọt mà không ngấy, lại còn thơm phức.
Vậy mà vẫn không thể hấp dẫn nhóc câm ngẩng đầu.
Cậu ngồi tại chỗ cúi gằm, như thể sắp sửa vùi mặt xuống bàn đến nơi.
Thiếu gia không hiểu tại sao cậu lại cáu kỉnh như thế, dường như mọi nỗ lực hao tâm tổn sức của anh đều uổng phí mất rồi.
Nhóc câm không muốn học nói, anh mời gia sư đến dạy viết chữ.
Nhóc câm không thích mặc váy, anh sắm mấy bộ Âu phục.
Nhóc câm thích ăn ngọt, bà quản gia ngày nào cũng làm món mới cho cậu ăn.
Cậu thích đi ra ngoài chơi, tài xế đứng cả ngày ngoài cửa chờ nghe phân phó.
Rốt cuộc là quý công tử nhà ai mà có thể tự nhiên coi sự chăm bẵm của tất cả mọi người trong nhà anh là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu như thế? Từ trước đến nay, có bao nhiêu thứ tốt trên đời này, anh gần như đã đem cho cậu hết thảy.
Vậy mà tại sao cậu vẫn không chịu mở lòng dù chỉ một chút?
Nếu thiếu gia không nhờ thám tử điều tra, thì có lẽ toàn bộ những gì anh biết về nhóc câm đã lấy đi hơn phân nửa trái tim mình sẽ mãi chỉ là “thằng bé ăn mày nhặt được” mà thôi.
Càng nghĩ, thiếu gia càng bực bội, một hơi ăn sạch nửa bát blanc-manger còn thừa.
Anh dằn mạnh bát xuống bàn, xô ghế đứng lên.
Tiếng chiếc ghế cọ xát trên nền gạch men sứ vang lên chát chúa, bà quản gia phải lật đật chạy từ trong phòng ra xem tình hình.
Ngay lúc này, nhóc câm đang ngồi trên ghế tựa đột nhiên ngã nhào xuống đất.
Còn chưa kịp đứng lên, trên mặt cậu đã đầm đìa nước mắt, dùng cả hai chân hai tay bò đến chỗ thiếu gia.
Thiếu gia không hiểu vì sao nhóc câm lại có phản ứng gay gắt đến thế.
Cậu khóc lóc ầm ĩ, bò được đến chỗ thiếu gia thì khóc càng hung.
Tay cậu bấu chặt lấy ống quần thiếu gia không cho anh rời đi, chẳng cần biết giờ phút này bộ dạng của mình thảm hại khổ sở tới mức nào.
Thiếu gia tức đến bật cười.
Bình thường mỗi lần dằn dỗi là quay mặt đi để anh phải dỗ dành, giờ mới bị giận một chút đã không chịu nổi mà làm ầm lên thế này cơ đấy? Có điều thiếu gia chiều chuộng cậu đã quen, nhìn thấy thế cũng không đành lòng, chỉ muốn ôm nhóc câm đang run bắn lên từng hồi kia vào ngực.
Hiềm một nỗi mọi nỗ lực vỗ về an ủi của anh lần này không còn tác dụng nữa.
Nhóc câm nước mắt giàn giụa ngước nhìn thiếu gia đang ngồi xổm bên cạnh.
Cậu cuống cuồng vừa bò vừa quỳ rạp tiến đến gần anh, cái trán dập sát xuống nền phòng ăn lạnh lẽo.
Từ trong cổ họng, một thanh âm khàn đục vỡ nát run rẩy cất lên.
Đó là lần thứ ba thiếu gia nghe thấy giọng thật của nhóc câm.
(1) Máy trợ thính:Trong các thập kỉ 1920-1940 thì máy trợ thính ống chân không (vaccuum tube hearing aid) là loại tiên tiến nhất.
Đến thập niên 1950, máy trợ thính ống chân không dần bị thay thế bởi máy trợ thính ống bán dẫn.
https://img./public/images/storyimg/20210528/cam-6-0.jpg
Máy trợ thính ống chân không.
Tai nghe là miếng màu vàng bên dưới.
(2) Blanc-manger: Món tráng miệng lạnh của Pháp thường được làm từ sữa hoặc kem và đường, làm đông bằng gelatin và tinh bột, bổ sung thêm hương hạnh nhân.
https://img./public/images/storyimg/20210528/cam-6-1.jpg
Một ví dụ về blanc-manger.
.15.
Trên thực tế, bệnh viện rất ít khi nhận lời thực hiện dịch vụ “mua máy trợ thính ở nước ngoài”.
Chủ yếu có hai nguyên nhân.
Thứ nhất là do giá thành cực kỳ đắt đỏ.
Cho nên nếu là con nhà nghèo thì phải chịu điếc vậy thôi, cũng nào đã có ai chết vì không nghe thấy gì bao giờ.
Lý do thứ hai là phiền toái.
Nội việc mua xong gửi về đã mất nhiều thời gian rồi, lại còn quy trình bảo dưỡng, rồi thì người bệnh không thích nghi được vì đột ngột nghe thấy âm thanh, vân vân.
Tóm lại, có rất là nhiều vấn đề.
Những điều này thiếu gia đều biết, bởi vì bác sĩ đã giải thích với anh rất kĩ càng.
Nhưng có lẽ anh vẫn chưa hiểu rõ “không thích nghi được” cụ thể là như thế nào, cho nên chứng kiến bộ dạng bây giờ của nhóc câm, thiếu gia thành ra sinh lòng ngờ vực.
Có lẽ nào bệnh viện lại lừa tiền anh, lấy máy trợ thính thay bằng thứ dụng cụ gì đó kích thích người ta phát điên?
Nhóc câm không còn là nhóc câm lặng lẽ lúc bình thường nữa.
Cậu túm thật chặt ống quần thiếu gia, sống chết cũng không chịu buông tay, cũng không cho thiếu gia ôm hay chạm vào mình.
Đôi chân trần trụi quỳ trên mặt đất, nhóc câm gào khóc không ngừng, thanh âm tê tái đứt từng khúc ruột.
Giọng thật của nhóc câm vô cùng khó nghe.
Nghe thám tử nói, sau khi cậu bị điếc thì bọn buôn người thấy bán không được giá nữa, bèn đẩy cậu ra đường xin ăn để vớt lại chút tiền.
Để đề phòng cậu bỏ trốn, chúng đổ thuốc làm hỏng cổ họng.
Đến lúc câm rồi cũng không biết là do đau ốm hay do độc dược, mà tiếng khóc thô rè đến chói tai, tựa như tiếng con dao rỉ sét mài lên phiến đá.
Thiếu gia chẳng có cách nào khác ngoài kiên nhẫn đứng chờ.
Anh đưa mắt ra hiệu cho bà quản gia đi chuẩn bị khăn nóng và canh lê hầm.
Nhóc câm khóc đến mệt nhoài, từ đầu là kêu gào, sau chuyển thành nức nở.
Cuối cùng cậu cũng chịu buông tha ống quần của thiếu gia.
Anh ngồi xuống cúi sát gần, cậu cũng không kháng cự.
Thiếu gia nắm chỏm tóc trên đầu nhóc câm, nâng mặt cậu lên: “Em sao thế? Sao lại làm ầm lên thế?”
Mí mắt nhóc câm sưng húp cả lên, gần như biến thành trong suốt, lộ rõ lớp mao mạch màu đỏ chằng chịt.
Tóc cậu bị thiếu gia túm dựng đứng, khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹn thở.
Cậu đọc môi, hiểu được thiếu gia nói gì, cụp mắt xuống không dám nhìn anh.
Thiếu gia áp tay lên trán nhóc câm, không cho cậu cúi đầu, “Nói cho rõ ràng, không thì tối nay khỏi đi ngủ.”
Cho dù nhóc câm không nói được thì lần này thiếu gia cũng nhất định phải bắt cậu thẳng thắn với anh, buộc cậu lấy trái tim ra đổi lại những thứ tốt đẹp anh dành cho cậu bấy lâu.
Bằng không thì chẳng hóa ra thiếu gia lỗ to! Yêu chiều cậu, cho cậu nhiều thứ như vậy, lý nào đến một chút lợi tức cỏn con anh cũng không thu được?
Nhóc câm tuy khờ, nhưng thực ra cũng rất biết ý.
Cậu hiểu rằng từ khi theo thiếu gia về nhà đến nay, vì có anh thương mà cậu mới được cho không tặng không bao nhiêu là thức ngon vật lạ.
Cậu không tin trên đời này lại có người đối tốt với mình mà chẳng cần lý do, nhất là lại tốt đến mức như thiếu gia đối với cậu.
Nhóc câm ngồi dưới đất, huơ tay: “Em nghe bảo, sau này thiếu gia sẽ dạy em nói chuyện.
Em không muốn học đâu.”
Thiếu gia cứ thắc mắc mãi, nhóc câm này tại sao lại ghét mở miệng “nói chuyện” đến thế? Ngay lần đầu tiên anh dạy cậu nói, cậu đã phản kháng kịch liệt, không chịu học theo.
Từ bấy đến nay, thiếu gia vẫn chưa tìm được ra lời giải thỏa đáng cho vấn đề này.
Thiếu gia đoán có lẽ những chuyện trước đây đã để lại bóng ma ám ảnh trong tâm trí nhóc câm.
Anh bảo cậu: “Bây giờ sẽ không còn ai bắt em uống thuốc, cũng không còn ai khinh thường em nữa.
Ở với ta lâu như thế mà em còn không tin ta à?”
Nhóc câm lắc đầu.
Thế này là tin hay không tin đây?
Thiếu gia lại bị chọc tức đến phì cười.
Anh cầm chiếc khăn lông bà quản gia đưa cho, nhẹ tay đắp lên đôi mắt nhóc câm.
Cậu sững người trong thoáng chốc, toan giơ tay lên đỡ thì lại bị thiếu gia kéo lại, không cho chạm vào.
Ầm ĩ một trận như thế mà cũng chẳng đâu vào đâu.
Nhóc câm vốn dĩ chín giờ rưỡi phải lên giường, nhưng bây giờ đã quá nửa đêm.
Cậu khóc đến mệt lả rồi, lại có khăn lông chườm mắt ấm áp, chẳng mấy chốc đã tựa vào ngực thiếu gia ngủ khò.
Thiếu gia lại một lần nữa vừa tức vừa buồn cười.
Cái thằng nhóc ngốc nghếch này ấy hả, giờ mà quăng nó ra ngoài đường thì còn lâu mới sống nổi quá ba ngày.
Vừa dựa vào người anh một lát là lăn ra ngủ luôn, vậy mà còn bảo rằng anh giấu diếm tâm tư, bảo rằng không tin thiếu gia?
Người không tin phải là thiếu gia mới đúng.
Hôm qua đến tối khuya mới đi ngủ, thế mà mới sáng tinh mơ thiếu gia đã lôi nhóc câm ra khỏi giường.
Cậu vẫn còn ngái ngủ lắm, dường như đã quên sạch chuyện hôm qua gây loạn khiến thiếu gia không vui.
Nhóc câm uể oải tựa vào người thiếu gia, để anh thay quần áo cho mình.
Bà quản gia nhìn hai người thắng bộ lịch lãm chỉnh tề, buột miệng hỏi thiếu gia: “Bẩm thiếu gia, hôm nay cậu đưa tiểu tiên sinh…”
Thiếu gia lôi tuột nhóc câm còn đang gà gà gật gật lên xe, nói với tài xế: “Về nhà lớn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...