Khi Dương Ninh tỉnh lại thì trời đã sáng rõ. Ánh mặt trời len qua các cành lá chiếu xuống mặt đất lấm chấm pha tạp. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy rừng cây tươi tốt, cảnh trí trong rừng rất đẹp, hoàn toàn khác vẻ âm trầm lờ mờ đêm qua. Hắn hít một hơi, không khí tươi mới trong trẻo thấm cả vào ruột gan.
- Tỉnh rồi hả?
Tiếng lão Mộc vang lên sau lưng:
- Lão phu khát nước. Ngươi đi tìm ít quả dại ăn đỡ đói đi.
Hắn quay đầu lại nhìn, tuy trong động vẫn hơi tối nhưng sáng hơn đêm qua rất nhiều, thấy lão Mộc đang khoanh chân ngồi đó như lão tăng nhập định.
Hắn thầm mắng một tiếng mình cũng khát nước, nhưng chỉ cười ha hả hỏi lại:
- Lão lừa đảo, à lão Mộc, đêm qua ngủ ngon giấc không?
Lão chẳng thèm để ý tới. Dương Ninh ngượng ngùng đứng dậy hoạt động tứ chi một chút. Giấc ngủ say đêm qua cũng khiến cho tinh lực và thể lực của hắn khôi phục rất nhiều.
Hắn đang định ra ngoài thì tiếng lão Mộc lại vang lên sau lưng:
- Tiểu Bạch Thỏ, ngươi là người thông minh. Tuyệt đối không nên tự rước mầm tai vạ.
Hắn hiểu ý lão lo mình chạy trốn, chỉ cười ha ha không nói gì.
Trong núi, cây rừng cao ngất, khắp nơi đều là bụi gai, muốn tìm quả dại cũng không dễ. Cũng may, hắn nhanh nhẹn, chạy nhảy trong rừng cũng mau, đi được chừng bốn năm dặm thì nghe có tiếng nươc chảy róc rách bèn đi qua. Phát hiện một khe núi, hắn cũng muốn uống nước, bèn tới bên dòng suối, thấy nước suối vô cùng thanh khiết, bèn rửa mặt mũi một hồi.
Nước tự nhiên không ô nhiễm thật thích, hắn uống đầy một bụng rồi mới nhìn quanh, thấy cách dòng suối không xa có vài cây dại, trên đó kết đầy trái, nhưng không biết là quả gì. Hắn bèn lại gần hái mấy quả, ăn vào thơm giòn ngon ngọt, rất ngon.
Hắn nghĩ hay là tranh thủ cơ hội này để bỏ trốn. Đương nhiên đây là cơ hội tuyệt hảo để thoát khỏi lão Mộc. Nhưng nghĩ tới uy hiếp của lão hắn vẫn hơi do dự.
Tuy lão già lừa đảo kia xoen xoét nói rằng đã dùng Khô Mộc Thủ đả thương kỳ kinh bát mạch của Dương Ninh nhưng hắn vẫn hơi nghi ngờ.
Lão gia hỏa kia cũng bị trọng thương. Hắn rất nghi ngờ làm sao chỉ cần vỗ nhẹ vào vai hai ba cái lão gia hỏa kia đã khiến cho mình bị thương được. Quan trọng hơn là, cho tới lúc này hắn vẫn không cảm thấy cơ thể có bất kỳ biểu hiện nào không ổn.
Hắn đảo tròng mắt, không do dự nữa, tiếp tục đi về hướng nam. Không được nửa canh giờ đã thấy ngực siết chặt lại, cảm giác đau đớn từ ngực lan lên đến đầu vai.
Hắn ngồi phịch xuống đất, trán tướp mồ hôi, tay ôm chặt ngực, tim nhảy lên thình thịch vội vàng. Sự đau đớn khiến cho hắn gần như không thở nổi.
Một lát sau cảm giác đau đớn mới nhạt dần, tới khi nó biến mất hẳn, hắn mới hít sâu hai hơi, mắt sáng lên lạnh băng, siết tay mắng:
- Lão tạp chủng kia lại xuống tay thật độc ác!
Lúc trước hắn còn nghi ngờ lão Mộc có nói láo dọa mình nhưng giờ thì không nghi ngờ gì nữa.
Nghĩ lại mình bị lão già kia bức hiếp, hắn lại tràn ngập oán hận, chỉ tự trách mình không nên lên núi. Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy, tùy cơ ứng biến.
Hắn đành quay đầu lại, đến bên dòng suối hái năm sáu quả cây, bực bội quay về động. Còn chưa vào trong đã nghe có tiếng cười kỳ quái, tò mò, hắn nhẹ chân nhẹ tay đến cửa động nhìn vào bên trong, chỉ thấy lão Mộc đang giãy dụa lăn lộn điên cuồng dưới đất, hai tay đánh thật mạnh vào ngực, như đã phát điên.
Hắn lại càng hoảng sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ độc tính của lão gia hỏa này lại phát tác?
Lão Mộc gầm trầm và nhỏ, tựa như đang cố hết sức đè ép nó xuống. Lão đang giãy dụa quay cuồng dưới đất, đột nhiên xoay người vọt tới vách đá trong động, chống hai tay vào đó đập đầu bôm bốp.
Dương Ninh hoảng sợ, không phải hắn không muốn lão đập đầu chết luôn, nhưng lão chết rồi thì không ai chữa thương cho mình được.
Lão Mộc như nổi điên, đập được vài cái đầu lão đã đầm đìa máu me mà dường như là không biết đau. Dương Ninh vội chạy vào kêu lên:
- Lão Mộc, lão Mộc. Lão có cái gì nghĩ không ra mà lại làm thế này?
Lão quay phắt lại, sắc mặt dữ tợn, hai mắt đỏ kè, máu vẫn từ trán chảy xuống, băng buộc đầu đã đẫm máu tươi.
- Lão Mộc!
Bị cặp mắt như dã thú kia nhìn, Dương Ninh cũng sợ, thầm nghĩ, thuốc độc này mạnh thật, có thể khiến cho cao thủ như lão phải ra đến nông nỗi này.
Chợt lão nhào về phía mình, Dương Ninh đã chuẩn bị từ trước nên vội lùi lại. Hụt chân, lão ngã xuống, lại tiếp tục quay cuồng giãy dụa, hai tay tiếp tục đấm ngực mình thùm thụp. Dương Ninh nhìn mà kinh tâm động phách, vội lùi ra ngoài động, thật lâu sau lão mới yên tĩnh lại, nằm im không nhúc nhích như chết rồi.
Dương Ninh chờ một lát mới nhẹ nhàng bước vào, thấy lão đang nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt răng, máu trên trán vẫn chảy, khuôn mặt trắng bệch đáng sợ.
Hắn co chân đá thử vài cái, lão không phản ứng.
- Chẳng lẽ lão gia hỏa này phát độc chết rồi?
Lòng hắn trầm xuống, ngồi xuống, đưa tay thăm dò hơi thở của lão, phát hiện lão vẫn còn thở nhè nhẹ mới thở ra một hơi, bèn tát mấy cái vào mặt lão, mắng:
- Lão yêu quái nhà ngươi, tự đi mà chết đi, không ai thèm quản đâu, còn kéo cả lão tử vào làm cái gì?
Oán hận, hắn đứng dậy đá thêm vài cái.
Đột nhiên ánh mắt hắn cứng lại, bên dưới thạch bích có một cuốn sách đang mở ra. Tò mò, hắn lại gần cầm lên.
Thì ra là một cuốn tranh, còn hơn phân nửa vẫn chưa mở. Sờ vào cuốn tranh này rất trơn nhẵn, rõ ràng không phải giấy bình thường, nhưng không biết được làm bằng cái gì.
Cuộn tranh hơi vàng, xem ra là sách cổ. Hắn nhìn kỹ một chút, trong cuốn tranh này, cứ cách nửa chỉ lại vẽ một thân thể người, nhưng tư thế lại không giống nhau, hơn nữa, trên mỗi bức họa đều có các đường nối chằng chịt. Nhìn thoáng qua hắn đã nhận ra là sơ đồ kinh mạch trong cơ thể người.
Hắn khá tò mò. Nhất định cuốn tranh này là của lão Mộc, vậy lão ta mang theo nó làm gì?
Lão Mộc vẫn nằm im không nhúc nhích.
Trong động chỉ sáng lờ mờ, Dương Ninh cũng không nhìn rõ cuốn tranh vẽ gì, bèn ra ngoài cửa động sáng rực rỡ mới phát hiện ra sơ đồ kinh mạch trong đó được vẽ cực kỳ cẩn thận, chi tiết, phần lớn đường kinh mạch dùng mực màu đen, nhưng trên mỗi cơ thể đều có một đường vẽ màu đỏ cực kỳ nổi bật.
Hẳn là bức tranh này có từ lâu lắm rồi, giấy đã ố vàng, đường vẽ màu đỏ cũng hơi mờ, nhưng vẫn nhìn được.
Cuốn tranh được mở từ bên phải sang bên trái. Ngoài cùng bên phải có viết bốn chữ lớn từ trên xuống dưới, bên trên lại có mấy chữ nhỏ dựng đứng.
Kiến thức về cổ văn của Dương Ninh khá tốt, nhưng chữ cổ thì lại chỉ biết một chút, nhưng bốn chữ cổ này, hắn cũng có thể nhận ra.
“ ** Thần Công”
Hắn hơi ngẩn ra, đọc tên mới biết thì ra rất có thể cuốn tranh này là bí tịch võ công. Nhưng mà lão Mộc mang theo bí tịch võ công bên người cũng không có gì lạ.
Mấy chữ nhỏ chi chít bên cạnh thì hắn không biết nhiều lắm, cố lắm mới nhận ra được “Người …., thượng hạ tứ phương, thiên địa vũ trụ” “Tụ **, tích cát thành núi”, vân vân, nhưng đại đa số thì không nhận ra.
Kiếp trước hắn được giáo dục đặc biệt, đã từng được huấn luyện nghiêm khắc về kinh mạch cốt cách của cơ thể người, cho nên lúc này thấy đường kinh mạch chằng chịt có cảm thấy thân quen.
Ở bức hình thứ nhất, đường chỉ đỏ bắt đầu từ năm ngón tay trái, chạy tới cổ tay nơi năm đường hợp làm một, dọc theo cánh tay lên đến nách trái, rồi rẽ sang ngực, đến một huyện ở ngực thì dừng lại.
Nhìn một cái là hắn nhận ra huyệt cuối cùng ở ngực kia chính là huyệt Thiên Trung – huyệt quan trọng nhất của cơ thể.
Quãng đường từ năm ngón tay trái đến huyệt Thiên Trung nhìn thì không quá khúc chiết, nhưng trên đường đi có đi qua hơn mười huyệt đạo. Mỗi huyệt đạo đi qua đều được vẽ to hơn, rất dễ nhận ra.
Trên thực tế suốt quãng đường này đi lên có qua ba bốn mươi huyệt đạo, nhưng chỉ có mười mấy huyệt đạo được nối lại bằng đường vẽ màu đỏ. Dương Ninh hiểu rất rõ về máy huyệt đạo này, nhưng bây giờ nhìn hình cũng không hiểu lắm nó định nói lên cái gì.
Hắn bèn mở hết cả cuốn tranh ra, bày lên đất. Thực ra cuốn tranh không dài, từ phải sang trái có mười một bức họa.
Rõ ràng người vẽ tranh là cao thủ, vẽ người rất thật, động tác của mười sáu bức họa có phàn không giống nhau Ví như ở bức họa thứ nhất, cánh tay trái hơi nâng lên, cánh tay phải dán sát mình. Mà bức thứ hai thì hoàn toàn khác. Điểm khác biệt này khiến cho từng bức họa lại càng nổi bật. Bức họa thứ nhất đường vẽ đỏ chỉ nằm trên cánh tay trái, cho nên việc hơi nâng cánh tay trái lên như vậy lại càng gây chú ý hơn.
Mỗi bức họa đều có đường vẽ đỏ rất dễ nhìn. Dương Ninh nhìn lướt qua, phát hiện tuy mỗi bức tranh đều có điểm bắt đầu khác nhau nhưng điểm đến đều là huyệt Thiên Trung.
Điểm bắt đầu của mười một bức họa, theo thứ tự là tay trái, tay phải, hai vai, hai chân, hai đầu gói, bụng dưới dưới rốn, ở giữa hai mi mắt, và lưng. Bức vẽ lưng là quay lưng về phía người xem.
Đường vẽ đỏ của mỗi bức họa đều khác nhau, số huyệt đạo nó đi qua cũng không bằng nhau. Ví dụ khoảng cách xa nhất là từ hai chân, lên đến huyệt Thiên Trung đã đi qua hơn mười huyệt đạo, mà gần nhất là hai vai, chỉ đi qua bảy tám huyệt đạo mà thôi.
Tuy hình vẽ rất chân thật, huyệt vị đều được tô đen, nhưng lại không được ghi rõ tên, đương nhiên người không biết gì về huyệt vị sẽ không hiểu gì cả.
Có điều Dương Ninh cũng biết, nếu “** Thần Công” này đã là bí kíp võ học thì đương nhiên kẻ có được nó đều là người trong võ đạo. Mà người học võ thì chắc chắn phải hiểu rất rõ huyệt vị cơ thể, cho dù trên cuốn tranh này không ghi rõ tên nhưng người trong nghề nhìn một cía là nhận ra từng huyệt vị mà đường vẽ đỏ đi qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...