Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta


Nghiệp Kinh, Từ phủ.
Chạng vạng tối, Từ Thời Cẩm nằm nghiêng trên giường, ngắm nhìn khung cảnh xanh tươi bên ngoài cửa sổ qua tấm rèm màu vàng cát.

Nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng vui cười của thiếu nữ, nàng hỏi Noãn Hương, “Ai ở bên ngoài thế?”
“Đại cô nương mời khách đến phủ chơi, chắc là đang nói chuyện ở bên ngoài,” Noãn Hương vén rèm lên, nhìn sắc mặt cô nương nhà mình rồi nói, “Cô nương có muốn ra xem không ạ? Năm nay hoa sen trong phủ nở đẹp lắm, lúc nãy tiểu tì đi ngang qua nghe các vị cô nương nói muốn sang bên đó ngắm, vừa nếm thử canh hoa sen.
Sau một thoáng giật mình lo lắng, Từ Thời Cẩm lãnh đạm nói, “Chẳng phải ta đã nói chỗ ở của ta phải tuyệt đối yên tĩnh, không muốn ồn ào à?”
“Cô nương, đây là Từ gia.” Noãn Hương bóng gió, ý nói mọi chuyện không thể theo ý mình được, thôi thì nhẫn nhịn cho qua.

Nàng lại cho là nếu cô nương đã xuất cung, tức là chuẩn bị lập gia đình, đương nhiên sẽ muốn có cơ hội giao lưu chuyện trò với các cô nương khác.

Nhưng nhìn sắc mặt Từ Thời Cẩm, Noãn Hương đành lui ra ngoài, “Để tiểu tì đi nhắc các nàng đi xa một chút.”
Đến khi Noãn Hương trở vào thì phát hiện trong góc phòng có một người mặc đồ đen, nếu là ai khác thì đã sớm bị dọa giật nảy mình.

Nhưng Noãn Hương chỉ liếc qua, cực kỳ tự nhiên tỏ vẻ không thấy gì, tự giác lùi ra ngoài canh gác để hai người có không gian nói chuyện.
Người áo đen lấy một món đồ chơi nhỏ từ trong ngực áo ra, động tác có vẻ cực kỳ trân trọng.

Trong khi Từ Thời Cẩm chống tay lên thái dương nhàn nhã chờ đợi, người kia cẩn thận bày từng món lên bàn gỗ lim, “Đây là những đồ điện hạ lệnh thuộc hạ mang tới cho cô nương.

Điện hạ nói cô nương đi 5 ngày mới về nên đã chuẩn bị đủ 5 món, tất cả đều ở đây, không thiếu thứ gì.”
Từ Thời Cẩm vươn tay ra, ngạc nhiên nhấc một thanh kẹo nhiều màu sắc lên, dở khóc dở cười, “Ngài ấy tưởng ta là con nít lên năm hả? Đây toàn là quà bánh đồ chơi của trẻ con, sao ta lại thích được?” Nói rồi lại tiện tay sờ tới một con ngựa kéo xe mạ bạc, “Mấy đồ chơi này còn có chút thú vị.”
“Không quan trọng lớn nhỏ, đây đều là tấm lòng của điện hạ.” Người áo đen dừng lại một lúc, “Điện hạ nói cô nương đã vất vả.

Vì sự chậm trễ của Lục Minh Sơn mà ngài đã nắm được phe của Thất hoàng tử.

Tất cả đều nhờ công lao mưu tính chu toàn của cô nương.”
“Ngài ấy nên cảm ơn ta.” Từ Thời Cẩm có vẻ không mấy để tâm, “Ngay cả người bạn thân nhất cũng bị ta tính vào, đương nhiên là sẽ thành công.”
“Chuyện của công chúa, điện hạ mong cô nương cứ yên tâm.

Tốt xấu gì quận chúa cũng là đường muội của điện hạ, ngài tất nhiên không thể bỏ mặc.”
Từ Thời Cẩm cười không nói gì.
Người áo đen tiếp lời, “Điện hạ muốn hỏi đêm thất tịch cô nương có rảnh không, ngài ấy muốn gặp cô nương.”
Từ Thời Cẩm thu lại biểu tình hờ hững vừa rồi, nụ cười điểm thêm mấy phần chân tâm, “Chuyện này quả thực làm ta cảm thấy được yêu quý mà lo sờ, ngài ấy bận rộn như vậy còn thu xếp thời gian xuất xung, tiểu nữ tất nhiên phải dọn đường mà chiêu đãi.”
Tán gẫu đôi câu nữa, người áo đen mới rời đi.

Từ Thời Cẩm nhìn mấy món đồ chơi trên bàn, ngây người hồi lâu mới gọi người vào.

Noãn Hương và mấy tỳ nữ khác giúp nàng thu đồ lại rồi cất vào trong hòm gỗ.
Noãn Hương vui vẻ nói, “Nhiều năm vậy rồi, ngày nào điện hạ cũng tặng quà cho cô nương.


Không ngờ cô nương xuất cung rồi mà điện hạ vẫn giữ thói quen này.

Cô nương à, giờ tốt thật đấy.”
“Đúng vậy,” Từ Thời Cẩm đứng trước cửa sổ, lẩm bẩm, “Hiện tại là thời điểm tốt nhất.”
Lúc làm nữ quan trong cung, mỗi đêm đều nhận được một món quà nhỏ khiến nàng sợ hãi vô cùng, chỉ sợ bệ hạ mà phát giác sẽ phán mình tội dâm loạn hậu cung.

Những năm đó, sau những khoảnh khắc chờ đợi ngọt ngào luôn là nỗi khiếp sợ đến kinh hoàng đối với nàng.
Khó khăn lắm mới được xuất cung.
Ngài ấy tặng quà cho nàng, tuy vẫn không thể gặp, nhưng ít ra vẫn tốt hơn trước nhiều.
Ngài ấy sẽ quang minh chính đại cưới nàng.
Điện hạ nói, “A Gấm, nàng thông minh xinh đẹp như vậy, còn thích ta, thân phận không phải trở ngại gì.

Sao mà ta không cưới nàng cho được cơ chứ? Nàng đừng tự dọa mình, hôn sự cha nàng an bài cho nàng, nàng đã cản được một lần, tất sẽ cản được lần thứ hai.”
“Ngài sẽ lấy ta chứ?”
“Đương nhiên rồi...!Nếu nàng không đồng ý, sao lúc trước còn tiến cung? Nếu nàng không tin tưởng ta, sao những năm qua có thể đối xử với ta như vậy? A Gấm, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên.

Chỉ cần vượt qua được, ta sẽ cho nàng tất cả những vinh quang mà nhà họ Từ mắc nợ nàng, để nàng quang minh chính đại đứng bên cạnh ta.”
Từ Thời Cẩm khẽ cười, lại tự cổ vũ mình: Tất cả những gì nàng làm, sớm muộn sẽ được báo đáp.
...
Trước cửa hang núi.
Thẩm Yến nói, “Nàng nghe đi.”
“...”
“Nghe gì cơ?” Nhiều lần đối mặt với vẻ chính trực nghiêm túc của Thẩm Yến, nhưng Lưu Linh vẫn dễ bị lừa như trước, răm rắp theo lời Thẩm đại nhân, “Có người đến rồi sao? Là người của chúng ta phải không? Không ngờ sẽ có người đến cứu chúng ta...!Nhưng sao ta không nghe thấy gì cả?”
Thẩm Yến im lặng không đáp.
Lưu Linh suy nghĩ, quay sang hướng khác tiếp tục nghe ngóng, “Tiếng gió hiu hắt, mưa rơi lộp bộp, nước xối ào ào.

Ta còn ngửi được mùi đất bốc lên...!Thẩm đại nhiên, chỗ này tuyệt thật đấy, cảnh sắc thiên nhiên bao trọn lấy chúng ta, quá là phù hợp.”
Phù hợp làm chuyện xấu, không ai biết được cả.
Nàng dùng câu từ ám chỉ Thẩm Yến.
Thẩm Yến vẫn lặng lặng nhìn tiểu cô nương đang thỏa sức tưởng tưởng, tự bổ não bằng vô vãn những suy nghĩ tự do.

Đợi đến khi nàng nói mệt rồi, chàng mới kéo cổ tay nàng, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Lưu Linh, Thẩm đại nhân lên tiếng, “Đi! Nơi này quả thực rất phù hợp với chúng ta, ta dẫn nàng đi thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên.”
“...”
Dưới hứng thú ngẫu nhiên của Thẩm Yến, Lưu Linh bất đắc dĩ bị kéo dậy, dù không thể kìm nén cảm giác tiếc nuối, nhưng nàng chỉ đành tự an ủi bản thân mình: Dù sao cả hai đều đang bị thương, Thẩm đại nhân không nói gì nhưng thương thế chắc nặng lắm.

Có lẽ Thẩm đại nhân lo “Thần long hổ báo” của mình chỉ phát huy được một nửa khiến nàng chê cười, nhưng, nàng không chê thật mà.
Trên đường, Lưu Linh suy nghĩ tìm cơ hội nói lời đang ấp ủ trong lòng cho Thẩm Yến.

Mưa gió đánh vào người, vừa mở miệng đã bị nước mưa hung hãn tạt đến làm sặc, căn bản không thể nói chuyện được.

Lưu Linh nấp sau lưng Thẩm Yến, lúc này mới miễn cưỡng mở miệng: “Thẩm đại nhân, huynh đừng tự ti như thế, dù cho… huynh bất lực, ta vẫn thích huynh.”
Vì nàng tựa sát vào lưng chàng, khiến Thẩm Yến hơi cứng người lại, nhất thời không muốn tiếp tục mở đường nữa, chàng quay đầu lãnh đạm nhìn Lưu Linh.

Tại thời điểm Lưu Linh háo hức chờ đợi đáp án, chàng đặt mạnh tay lên vai nàng, kém chút nữa vỗ đến độ Lưu Lĩnh ngã sấp xuống: “Lưu Linh, nàng đoán xem nếu ta thực sự bất lực vô dụng, ta sẽ đối xử với nàng thế nào?”
“Đền bù cho ta?” Ánh mắt Lưu LInh sáng lấp lánh, lời nói sến súa cỡ nào, nhưng qua miệng nàng đều được nói diễn đạt hết sức bình tĩnh, nghiêm túc, khiến cho người đối diện á khẩu, “Hoặc là càng yêu ta hơn?”
“Nói thế cũng không phải sai,” Thẩm Yến bình tĩnh đáp, “Ta sẽ đem tất thảy những gì ta có cho nàng, đương nhiên cả tình yêu của ta nữa.”
“Thẩm đại nhân khách khí quá rồi.”
“Không cần ngại,” Thẩm đại nhân thong thả nói tiếp, “Dù sao trước đó ta cũng sẽ khiến nàng biến thành như ta mà.” Đôi con ngươi lạnh lùng, lăng lệ,bất động thanh sắc liếc nhìn nàng, còn kèm theo một nụ cười ngoan độc.
“...” Chỉ nụ cười đó cũng đủ khiến Lưu Linh rùng mình.
Nàng tạm thời không có cảm hứng tiếp tục nói chuyện tình yêu đôi lứa với Thẩm đại nhân.
Hai người vượt qua màn mưa tiến lên phía trước, cây cối rơi xuống khe núi, rơi vào trong bùn.

Trên núi cao bùn đất theo dòng nước xối xuống các con suối trong cốc, dòng nước đục ngầu cuồn cuộn dâng lên.

Màu xanh lẫn với màu vàng nâu của đất đá.

Khó khăn lắm mới tìm thấy vài cây ăn quả núp dưới tán cổ thụ cao ngất không bị bùn đất xối xuống, trên thân trái cây mọc chi chít thành chùm đỏ mọng, một số rơi xuống dòng suối, thuận theo dòng nước xiết chảy đi, một số khác vẫn vững chãi nằm trên tán cây rậm rạp.

Thẩm Yến đề thân phóng người lao qua, nhẹ nhàng hái xuống một chùm sai trĩu trịt ngay đầu cành.

Vậy là xem như đã tìm được đồ ăn.
Lưu Linh để ý thấy khi Thẩm Yến đạp gió bay lên, sắc mặt trắng bệch, khí sắc không được tốt cho lắm.

Chàng hất cằm ra hiệu cho Lưu Linh cùng trở về chỗ trú, nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của nàng.

Quay đầu nhìn lại, Lưu Linh vẫn đứng nguyên tại chỗ, “Nếu huỵnh thấy mệt, chúng ta không cần vội vã lên đường.

Cứ ở đây tùy tiện ăn một chút cũng chẳng sao.”
“...” Thẩm Yến ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhìn cơn mưa tầm tã càng lúc càng lớn kèm gió giật mạnh.
Ăn luôn ở đây?
“Uống gió, nằm sương, cũng là một trải nghiệm thú vị.” Lưu Linh nói quá chân thành, tựa như nàng thực tình muốn hướng tới cuộc sống như thế.
Mặc dù vậy, trong lòng nàng vẫn có chút bực bội, sợ Thẩm Yến sẽ không nghe lời nàng.

Nơi này xác thực chẳng phải địa điểm tốt để nghỉ ngơi, nhưng sắc mặt Thẩm lại tệ đến thế, không ăn chút trái cây cho đỡ đói, sợ chàng sẽ không trụ nổi.

Nhưng Thẩm Yến là một người có chính kiến, lại cố chấp, sợ sẽ không nghe lời nàng.
Thẩm Yến lặng lẽ quay trở lại, ngồi trên tảng đá hơi nhô cao bên bờ suối, đặt cành hoa quả vừa hái xuống, bắt đầu chậm rãi ăn.
Lưu Linh nhìn tư thế thoải mái, trầm tĩnh của chàng, tim khẽ đập mạnh.
Không già mồm, không tự cao tự đại, càng không vì thứ sĩ diện hão của nam nhân mà cãi nhau với nàng.
Chàng chính là người như thế.
Cũng bởi lý do này cảm tình của nàng dành cho chàng lại lớn thêm chút nữa.
Nàng âm thầm nghi hoặc: Trước đây nàng cũng ở lại Nghiệp Kinh một thời gian dài, không nói là thường xuyên tham gia các bữa tiệc xã giao nhưng cũng không đến mức rú rú trong nhà, chẳng biết gì, hẳn là nàng phải có chút ấn tượng với một người nam nhân như Thẩm Yến mới phải.
Lưu Linh trước nay là người lãnh đạm, đối với người, sự vật, sự việc không liên quan đến nàng, Lưu Linh nhìn chung đều vô cảm, dửng dưng.

Cho nên dù ở đâu nàng cũng không có bạn bè.

Nàng ở Nghiệp Kinh nhiều năm như vậy, có thể không có ấn tượng với Thẩm Yến điều này vẫn lý giải được.

Nhưng vì sao Thẩm Yến cũng không biết nàng?
“Thẩm đại nhân, lúc ở Nghiệp Kinh, chúng ta thật sự chưa từng gặp mặt sao?”
Thẩm Yến dừng lại, liếc nhìn nàng một cái, “Nàng đoán xem.”
Cái này thì có thì mà đoán với không đoán?
Lưu Linh chăm chú ngắm nghía một bên sườn mặt đẹp đẽ của chàng: “Ta cảm thấy… huynh giống… một người…”
Sắc mặt Thẩm Yến cứng đờ: Giống một người? Ai? Lục Minh Sơn ư?
Chàng đột nhiên đứng lên, ngắt lời Lưu Linh: “Đi thôi.”
“...” Quận chúa phát hiện ra tâm tình Thẩm đại nhân đột nhiên không vui, cực kỳ không thoải mái, lại không biết nguyên nhân là gì.

Mà suy nghĩ trước đó của Lưu Linh, bởi vì đống chuyện loạn xà ngầu nói với Thẩm đại nhân, đã bị lãng quên.
Nàng chau mày cố gắng nhớ lại xem Thẩm Yến rốt cuộc giống người nào.
Ký ức trước kia quá mức mơ hồ, một người mà trước giờ nàng chưa từng để ý, ngay lập tức muốn nhớ ra, quả thực làm khó nàng.
Bởi vì cả hai đều có tâm sự cho nên trên đường trở về không ai nói câu gì.
Do mưa quá lớn, hai cây gỗ lớn từ trên đỉnh núi rơi xuống, chặn ngang con đường về.

Cả hai chỉ có thể đi đường vòng.

Vòng hết đường này đến đường khác.

Nơi con suối chảy xiết có rất nhiều xác sinh vật, cùng cây cối nổi lềnh phềnh trên mặt nước đục ngầu, hung dữ nhìn cực kỳ thê thảm.
Cảm xúc của Lưu Linh cũng không bị ảnh hưởng quá lớn: Bởi vì trước đó Thẩm Yến đã nói với nàng, chàng không lên núi một mình, thuộc hạ cũng đi theo lên.

Nếu thị nữ của Lưu Linh gặp nạn, khoảng cách gần như vậy, Cẩm Y Vệ nhất định sẽ có biện pháp cứu họ.
Chỉ đáng tiếc… Lục Minh Sơn đương nhiên cũng sẽ được cứu.
Thẩm Yến thuận theo ánh mắt Lưu Linh nhìn sang thấy một đôi uyên ương đang quấn lấy nhau.

Chàng chẳng có cảm giác gì, nhưng nhìn thấy Lưu Linh ngẩn người, chàng lại cho rằng nàng đang buồn bã vì tổn thương tình cảm Lục Minh Sơn đem lại.

Thẩm Yến nghĩ, nàng đau lòng như thế, chàng có nên tiến tới an ủi vài câu không?
Ngay tại thời điểm chàng đang định mở miệng, Lưu Linh bỗng nhiên vươn tay chỉ xác hai con chim đang quấn vào nhau, ngữ khí kì dị: “Bọn chúng không phải cùng nhau chết đi, mà một con tuẫn tình theo một con khác.


Thật đáng tiếc.”
“Ồ?”
“Sinh mệnh quý giá như vậy, sao lại tùy tiện từ bỏ chứ.” Lưu Linh thấp giọng.

Chính bởi vì nàng đã giãy dụa bên bờ sinh tử bấy lâu nay, cho nên càng quý trọng sự sống.

Một người sống giữa thế gian đã khó khăn nhường nào, vì sao lại phải vì một người khác vứt bỏ tính mạng mình?
“Nếu như ta chết rồi, nàng cũng sẽ tuẫn táng theo ta chứ?” Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn nàng.
Thần sắc Lưu Linh nhàn nhạt, chậm rãi đáp: “Đương nhiên là không.

Nếu huynh chết ta cũng không thủ tiết vì huynh đâu.

Ta sống đã chẳng dễ dàng, nên phải khiến mình sống thật tốt.

Ta sẽ thành thân, sinh con, mà tất thảy đều chẳng dính dáng đến huynh.

Ta thích huynh, nhưng giới hạn cuối cùng chính là sinh mệnh.

Nếu huynh chọn đi sang thế giới bên kia, ta cũng sẽ đoạn tuyệt sạch sẽ với đoạn tình cảm này.”
Lưu Linh quay đầu, nhìn sắc Thẩm Yến chìm trong ánh sáng lờ mờ nửa tối, nửa sáng.

Chàng có dung mạo anh tuấn, mày kiếm, mắt sáng, bình thường đều toát ra thứ khí chất lạnh lùng, áp bách.

Nhưng trong lúc này đây nó lại mang nhiều hơn nét suy tư, tĩnh mịch.

Tại thời điểm hiện tại, trong một cái chớp mắt, thần sắc chàng chẳng còn lệ khí khiến người ta sợ hãi, lẩn tránh nữa mà chỉ còn lại nét quý khí, thong dong đặc trưng của càng quý công tử đất kinh kỳ.
Mặt mày sáng như gương, dáng vẻ ung dung, cao quý.

Cởi bỏ một thân Phi Ngư Phục, thay một bộ áo bào trắng nho nhã, lặng yên ngồi xuống, giương lên đôi con ngươi đen thẫm như mực, khóe miệng khẽ giương lên mang theo chút ý cười trào phúng, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng….
Một người nàng đã sớm lãng quên trong quá khứ, đột nhiên mờ mờ ảo ảo xuất hiện trong tâm trí.
Lưu Linh nhíu mày, kỳ quái lên tiếng: “Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ - Thẩm Dục - Thẩm đại công tử… thì ra là hắn.”
Lông mày Thẩm Yến khẽ nhướng lên, nhìn về phía nàng.
Vẻ mặt nàng phức tạp, “Cho nên, trước kia chúng ta thực sự đã từng gặp mặt?”
Sắc mặt Thẩm Yến thoáng biến đổi.
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Thẩm Dục nức tiếng kinh thành là một hoa hoa công tử, cũng chính là vị hôn phu cũ của khuê mật thân thiết nhất với Lưu Linh - Từ Thời Cẩm.
Năm đó lúc nàng giúp Từ Thời Cẩm vào cung, đã gặp mặt Thẩm Dục.
Thẩm Yến lại là huynh đệ trong nhà Thẩm Dục, có lẽ nàng hẳn đã từng gặp mặt Thẩm Yến.
Thẩm Yến ngẩng đầu, trầm tĩnh nhìn dòng nước đang chảy xiết: Như thế sao có thể cho rằng chắc chắn đã gặp mặt được?
Kỳ thực rất lâu trước đây, chàng quả thật đã gặp Lưu Linh.
Không ít lần chạm trán, còn âm kém dương sai ở chung.
Nhưng Lưu Linh hoàn toàn không biết.
Chàng cũng là người nhanh quên.
Gần đây chàng mới mơ hồ nhớ lại ---- dù sao mảnh ký ức kia từng làm chàng khó xử biết bao, vì thế chàng luôn tận lực quên đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui