Mấy năm nay mặc dù thường xuyên tới lui giữa Nghiệp Kinh và Giang Châu, nhưng trên thực tế, Trường Nhạc quận chúa không có mối quan hệ bạn bè rộng rãi.
Người có thể nhận ra thân phận nàng, không dám đả động tổn thương đến nàng chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay..
Quá ít và trong số rất ít người này, có người bất mãn với Cẩm Y Vệ mà muốn ra tay ám sát Thẩm Yến.
Khi những người này có xung đột lợi ích với Thẩm Yến, Lưu Linh phải giúp ai?
Lưu Linh lựa chọn không giúp đỡ ai cả, với lý do không giúp đỡ ai, nhưng nàng ấy thực ra thích Thẩm Yến hơn, nếu không tại sao lại quyết tâm không rời đi để đảm bảo an toàn cho Thẩm Yến?
Có lẽ Lưu Linh thường không thích công khai những gì mình đã làm để mọi người trong thiên hạ biết, nhưng với Thẩm Yến, nhất định phải để Thẩm Yến thấy những gì nàng đã làm cho hắn--
"Thẩm đại nhân, có ta bên cạnh ngươi, ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Ngươi nhìn ta đối xử với ngươi thật tốt nha."
Thẩm Yến không có phản ứng gì, nhưng đáng tiếc là sau đó hắn ta không đụng phải bất kỳ sát thủ nào, khiến Lưu Linh tiếc nuối vì đánh mất cơ hội "cứu mỹ nhân" lần nữa.
Thẩm Yến cho rằng đây cũng là chuyện bình thường.
"Lần thứ nhất mà không giết được hắn thì những lần tiếp cũng sẽ không, về sau cũng chỉ vô ích mà thôi, càng ngày càng gần tới phạm vi Cẩm Y vệ bọn họ tất nhiên không dám làm càng nữa."
Chẳng mấy chốc, Thẩm Yến và Lưu Linh đã đuổi kịp đội trước và gia nhập với người của mình, Quảng Bình Vương phủ bên này, Linh Tê Linh Bích, Dương Diệp cùng các thị vệ..
nhìn thấy Quận chúa Trường Nhạc lại bị kích động đến mức bật khóc, "Công chúa, là thuộc hạ bảo vệ không tốt, khiến công chúa chịu ủy khuất (công chúa, ngươi muốn đi sao không mang theo tùy tùng bên cạnh) !"
Lưu Linh đỡ trán: Xung quanh nàng có quá nhiều người, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến nàng muốn rời đi.
Nếu không cho mình có cơ hội được ở riêng với Thẩm Yến, thì làm sao có thể tìm được cách làm tan chảy tảng băng Thẩm mỹ nhân kia?
Về phía Cẩm Y vệ, La Phàm và những người khác biết chuyện "công chúa đã có hôn phu", biểu cảm phức tạp mà quay lại thì thấy hai con ngựa đi song song nhau, bọt tuyết bắn tung toé, Thẩm đại nhân xuống ngựa trước, công chúa đưa tay nhờ giúp đỡ.
Mặc dù Thẩm đại nhân không vừa lòng nhưng hình ảnh hai người đi cùng nhau thật bắt mắt, Thẩm đại nhân đã đổ sao?
Điều này là quá tệ.
"Thẩm đại nhân!" Vây quanh Lưu Linh là bọn thuộc hạ, với đôi mắt sắc bén nhìn thấy Cẩm Y Vệ đang nói gì đó ở phía bên kia, Thẩm Yến đang chuẩn bị rời đi, nàng cao giọng gọi lại mà vốn dĩ ngữ điệu bình thường của nàng cũng không thấp cùng với sự nhiệt tình dành cho Thẩm Yến, điều này khác biệt hẳn với mọi người, xung quanh trở nên yên lặng, nhường không gian cho công chúa và Thẩm đại nhân.
Lưu Linh thấy Thẩm Yến không đi nữa, đầu hơi cúi xuống, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nửa đường quay đầu lại, liền thấy hai mắt Thẩm Yến tối đen vô tận.
Lưu Linh không nghĩ lời nói của mình kại gây chú ý đến vậy, lần này nàng nói với giọng điệu cao quý, thẳng thắn, trực tiếp: "Ngươi thừa dịp ta không chú ý muốn trốn đi nơi nào?"
Chạy trốn?
Nàng từ đâu mà rút ra được kết luận này?
Trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Yến quả thực đối với nàng không còn gì để nói, hắn không muốn tranh cãi với nàng, đành phải bước lại lần nữa, khi lại gần, hắn nhìn thấy chiếc cổ thon gọn và trắng nõn của Lưu Linh, nhỏ gọn chỉ như một nắm tay, thật là hấp dẫn.
Nàng ngước nhìn hắn, hắn nhìn xuống nàng, vẻ mặt nhàn nhạt, "Ngươi lại muốn làm trò gì đây?"
Mở ra đám người cản trở, Lưu Linh khiêng kệ tiến lại gần vài bước, tao nhã thanh cao, nàng muốn đứng ở bên cạnh hắn, nhưng ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Yến vẫn lạnh như vậy, Lưu Linh bị hắn uy hiếp, cho nên nhượng bộ đành phải dừng lại vài bước, đợi sự kiêu ngạo của Lưu Linh giảm bớt vài phần, "Ta không có làm gì, ta tới đây là để cảm ơn Thẩm đại nhân đã đích thân đi tìm ta, bảo hộ ta bình an.
Rất cảm tạ Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân có chịu nể mặt hay không.."
"Không cần," Thẩm Yến từ chối, nhưng giọng điệu không cứng rắn, rất khách sáo, hắn nhìn qua ánh mắt của nàng, ý cười dừng lại, "Quận chúa bộn bề nhiều việc như vậy, ta không quấy rầy."
"..."
Lưu Linh bị nụ cười của hắn làm cho lóe lên.
Ý vị không rõ, nhưng nụ cười phát sáng, trông thật đẹp.
Lưu Linh lúc đầu cảm thấy mình tâm lặng như nước, nhưng nàng hiện tại nhìn chằm chằm Thẩm Yến, hồi lâu không nói ra lời.
Thẩm Yến nhìn nàng như vậy, lộ ra ánh mắt trong veo, có thể có chút kiêu ngạo, hắn biết mình có sức hấp dẫn như thế nào đối với đối phương.
Thẩm Yến không còn chuyện gì để nói với Lưu Linh, liền cùng Cẩm Y vệ đám người bàn bạc công việc.
Sau khi Lưu Linh bình tĩnh lại: Thẩm Yến cười nàng cái gì, dựa vào cái gì nói nàng công việc bộn bề?
"Công chúa, cái đó," Linh Bích thì thào, "Nhạc cô nương đến rồi." Sau khi trở về nghỉ ngơi, đắn đo một hồi mới dám bẩm báo.
"Ai?" Lưu Linh nghe không rõ.
"Là vị hôn thê trước kia của Nghi Tân đại nhân!"
Bụi cây xào xạc xẹt qua góc váy dưới, Lưu Linh dừng lại nhìn mấy người thị nữ, mặt không chút biểu cảm, các nàng tái mặt quỳ xuống nhận tội, cho rằng mình đã lỡ tay đụng phải bức thư của quận chúa, nguyện ý chịu phạt.
"Bị phạt úp mặt vào tường trong ba ngày, cộng với một phần tư tiền hàng tháng."
Trong lúc trừng phạt, Lưu Linh liếc mắt một cái, hướng mặt trời lặn, nhìn về phía góc tường lúc chạng vạng, bóng hoa nghiêng ngang, nhẹ nhàng mà thơm.
Nhạc cô nương?
Đó là Nhạc Linh.
Ánh trăng sáng trong lòng Lục Minh Sơn, nữ nhân khiến hắn không còn tỉnh táo.
Nếu không phải vì Linh Bích đột nhiên nhắc tới người này, sau khi dồn hết tâm tư cho Thẩm Yến, Lưu Linh gần như quên mất sự tồn tại của Nhạc Linh, cũng quên mất lý do nàng tìm đến Thẩm Yến là để chữa lành vết thương cho mình, thật bất ngờ khi nàng suýt nữa buông bỏ người này ra thì nay lại tự động xuất hiện trước mặt nàng.
"Công chúa, Nhạc cô nương đã ở đây nhiều ngày," Linh Tê tiến lên, cẩn thận nâng chiếc váy phức tạp của công chúa.
"Công chúa có muốn gặp nàng ta một chút không?"
Vẻ mặt Lưu Linh khô khốc: Cuối cùng cũng hiểu nụ cười của Thẩm Yến là có ý gì, nàng sẽ trở nên bận rộn, nguyên lai là như vậy, xem ra hắn cũng biết một chút chuyện hỗn độn của mình.
Nghĩ đến dáng vẻ Thẩm Yến nhìn xuống mình, Lưu Linh trong lòng hơi buồn bực, cảm thấy mình đang bị cười nhạo, nàng giống như một tờ giấy trắng vậy, Thẩm Yến liếc một cái là có thể thấy được sự bối rối của nàng, cô thực sự không muốn điều này, trước mặt thị nữ, Lưu Linh nghĩ đến Thẩm Yến, cắn răng nghiêm giọng lấy lại tôn nghiêm của bản thân, lớn tiếng nói: "Tại sao ta phải gặp nàng ta? Nàng là ai? Dựa vào cái gì đến gặp ta?"
Đây là câu trả lời của Lưu Linh.
Tất cả mọi người đều bị chặn lại, cũng không có gì để nói: Khi Nhạc Linh xuất hiện trước mặt mọi người trong tư thế của một kẻ chiến thắng đáng thương, không ai ngờ rằng nàng sẽ không được gặp công chúa, công chúa và Nghi Tân đại nhân có quan hệ sâu đậm.
Khi xảy ra biến cố lớn như vậy, công chúa bốc đồng, cáu kỉnh, hẳn nhất định sẽ không tha cho Nhạc Linh, mọi người chỉ lo công chúa quá tàn nhẫm mà hành hạ Nhạc cô nương một phen, tự tay hủy hoại đoạn tình cảm của nàng với Nghi Tân đại nhân..
Dù sao không phải là không có tiền lệ, khi chính đệ đệ của nàng còn nằm thoi thóp ở Quảng Bình Vương phủ hôn mê.
Nhưng Lưu Linh căn bản không muốn gặp Nhạc Linh.
"Công chúa không muốn gặp ta sao?" Đêm hôm đó, nàng thay một bộ váy mới hơi lộng lẫy, Nhạc Linh hai tay buông thõng chờ đợi trong hành lang rực rỡ ánh đèn, lẩm bẩm, "Làm sao nàng ấy không muốn gặp ta? Rốt cuộc.." Nàng cưỡng ép nắm lấy tay người thị nữ, nhanh chóng nói: "Cô nương, có thể giúp ta hỏi lí do không, công chúa sao có thể không muốn gặp ta?"
"Ngươi làm gì vậy? Buông ra!" Người thị nữ đang bị nắm tay tức giận khiển trách, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, lộ ra ánh mắt khinh thường
Nhạc Linh kích động, sắc mặt tái nhợt, buông lỏng tay ra, lui về phía sau, thân phận người thị nữ bên cạnh Trường Nhạc quận chúa cũng không để nàng vào mắt, nhưng ngay từ đầu, nếu không phải nàng..
Bây giờ, có thể không được đối xử công bằng như Quận chúa Trường Nhạc.
"Này này này! Gọi ngươi cả nửa ngày sao không thấy trả lời? Các người của Vương phủ cũng thật không biết quy củ? Ai cho phép ngươi tới đây?" đang thất thần đi trên đường quay về, đằng sau có người giọng điệu thiếu kiên nhẫn gọi đến Nhạc Linh.
Nàng quay đầu lại, rụt rè nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đẫm lệ sương mù.
La Phàm bị vẻ mặt của nàng làm cho sửng sốt, sờ sờ đầu, "Ngươi, đừng khóc, ta cũng không có nói gì." Hắn nhỏ giọng nói: "Cẩm Y Vệ bên này vốn không được tùy tiện xông vào."
"Xin lỗi, ta không biết." Nhạc Linh cúi đầu, lại thì thào nói: "Nhưng ta không phải người của Vương phủ."
"Vậy ngươi là?"
"Ta?" Nhạc Linh sững sờ, nhìn chằm chằm vầng trăng màu cam mênh mông trên bầu trời, "Ta và công chúa, tính là..
nhìn thấy nhau liền sinh ra chán ghét."
La Phàm vểnh tai nghe: Xem ra, Trường Nhạc Quận chúa, hình như có bát quái lạ thường! Nhất định phải đưa cô gái này cho Thẩm đại nhân, để Thẩm đại nhân có thể nhìn thấy bộ mặt thật của công chúa!
Lưu Linh đang bị vu oan, hiện tại ngồi trên giường đang băn khoăn không biết nên kiếm cớ gì để tìm gặp Thẩm Yến.
Nàng không muốn nghĩ đến những chuyện khác, Thẩm Yến đã trở thành phương thuốc duy nhất của nàng.
Nàng phái thị nữ đến mời Thẩm Yến đến tâm sự, một canh giờ trôi qua, lại một nhóm người nữa được phái đi nhưng Thẩm Yến vẫn chưa chịu xuất hiện.
Lưu Linh không thể ngồi yên.
"Tại sao không mời được người tới? Nói là ta chán ăn, gặp ác mộng, bệnh nặng..
tùy tiện chọn một cái cớ, vì sao vẫn không thấy Thẩm Yến tới?" Lưu Linh vỗ bàn.
"Tỳ nữ có nói," thị nữ nàng cũng rất đau khổ, mắt nàng lóe lên trả lời "Tỳ nữ có nói rằng công chúa không quen khí hậu, nôn mửa và tiêu chảy, và không thể rời khỏi giường, mời Thẩm đại nhân đến xem.
Nhưng Thẩm đại nhân đang bận, nghe xong liền cười nói:" Ồ.
"Và không nói gì thêm.."
Lưu Linh quả thực có thể tưởng tượng ra ý tứ của Thẩm Yến, "Cười cái rắm! Ý của hắn là? Không coi trọng ta? Vậy ta cũng sẽ không coi trọng hắn!"
Mọi người cùng nhau gật đầu: Vâng! Công chúa! Đây là đạo lý mà nàng nên làm!
Lưu Linh quay đầu hỏi Linh Tê Linh Bích, "Có loại thuốc mê nào có thể đánh đổ được Thẩm đại nhân?"
"..."
Quận chúa không phải nàng nói là không coi trọng hắn ta sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...