Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta


Trong và ngoài hoàng thành Nghiệp Kinh dày đặc lính canh, được canh phòng nghiêm ngặt.

Quân phòng ngự bao gồm 20 vệ như Kỳ Thủ, Kim Ngô và Vũ Lâm, ngoài ra còn có mấy chục vạn quân trại đóng quân ở kinh thành, tạo thành hơn 26 vệ.

Hệ thống lính canh hoàng thành khổng lồ này hỗ trợ tuần tra, kiểm soát, phụ trách an nguy của hoàng thành.
Bốn phía bên ngoài tường thành và trên tường thành hoàng cung đều được bố trí cảnh vệ, hằng đêm luân phiên canh gác.

Tổng cộng có hơn một trăm phòng, mỗi phòng có mười binh sĩ phòng ngự, dùng chuông đồng làm tín hiệu.

Khi cả Nghiệp Kinh chìm trong giấc ngủ, tiếng chuông đồng đột ngột ngân vang, kinh động đến chuông đồng trong cung, tiếng chuông vang lên như hàng ngàn lớp sóng lan ra tứ phía.

Cả Nghiệp Kinh bước vào trạng thái phòng ngự cao nhất.
Trong tình trạng như vậy, Thái tử bức vua thoái vị.

Vì cho là một số ty vệ làm phản, một số ty vệ còn chưa kịp phản ứng, cuối cùng để quân đội đến sát thành, đại khai sát giới.

Thái tử đem quân vào hoàng cung vào giữa đêm, ra lệnh hoàng đế thoái vị.
Cẩm Y Vệ là nơi đầu tiên phát giác được chuyện này, hệ thống phòng ngự cao nhất trong cung đã được khởi động, lính gác canh phòng bên trên trực tiếp đóng cửa thành, ngăn cách trong ngoài.

Mà bên ngoài hoàng cung, cuộc chém giết đã bắt đầu trở nên bất chấp.

Nhất là những thế tộc, danh môn, quý tộc mới đều trở thành nơi đầu tiên bị quân phản loạn tấn công.
“...” Sảnh chính ở Thẩm phủ, Lưu Linh đứng dậy, sai người dẫn Cẩm Y Vệ đến hậu viện gặp Thẩm Yến.

Trong ánh nến tờ mờ, nàng quan sát Từ Thời Cẩm vẫn ngồi đoan trang.

Từ lúc bắt đầu, khi hạ nhân đến bẩm báo, Từ cô nương đã tỏ vẻ bình thản, thậm chí còn mỉm cười.

Rõ ràng mọi chuyện đã nằm trong dự liệu của nàng ấy, sự tình xảy ra đúng với dự đoán, khiến nàng ấy rất vui vẻ.
Từ Thời Cẩm hơi nghiêng đầu qua, khẽ cười, “A Linh, cô nhìn ta như vậy làm gì? Bây giờ việc quan trọng hơn cả không phải là đóng cửa lớn trong phủ của cô, toàn bộ lính gác phòng bị, đề phòng quân phản loạn tấn công sao?”
“Những chuyện này Thẩm đại nhân sẽ lo liệu, cô không cần quản.” Lưu Linh nói.
Từ Thời Cẩm thoáng khựng lại rồi gật đầu, cảm thán: “Phải, cô đã gả cho một phu quân tốt mà.”
Lưu Linh tỏ vẻ hờ hững, bước đến bên Từ Thời Cẩm, “Tiểu Cẩm, cô đừng giả ngốc lừa người với ta, người xung quanh không hiểu cô, ta lại không hiểu cô sao? Đúng vào tối nay trong cung có biến, cô và Thẩm Dục lại đúng lúc đến nhà ta.

Trải qua những việc mà cô làm, tuyệt đối không có chuyện trùng hợp như vậy.

Ngay cả cung biến cô cũng tính đến được, còn có gì mà cô không ngờ được.

Vì thế, rốt cuộc cô định làm gì?”
Từ Thời Cẩm bật cười, khẽ hỏi: “Sao thế? Công chúa sợ ta hãm hại cô và Thẩm đại nhân sao?”
Lưu Linh không đáp lời.
Nụ cười trên gương mặt Từ Thời Cẩm nhạt đi, nhìn nàng với ánh mắt vừa dịu dàng vừa kính sợ như đang thăm dò, “Không nói đùa được sao? Dáng vẻ này của công chúa, hình như bệnh tình trở nặng rồi hả? Xin lỗi, chuyện của Lục Minh Sơn là kết quả mà ta đã tính toán, ta không hề nghĩ rằng nó sẽ mang đến tai vạ cho cô và Thẩm đại nhân.

Nếu cô trách ta, âu cũng là chuyện bình thường, ai bảo ngay cả công chúa ta cũng...”
“Từ Thời Cẩm, giữa hai chúng ta cần nói những lời vờ vịt như này không?” Lưu Linh hờ hững nói, “Ta có trách cô hay không, chẳng lẽ bản thân cô không rõ? Tiểu Cẩm, cô là người, cô đừng coi mình là thần.

Vạn vật trên thế gian này, cô có thể tính toán được bao nhiêu?”
Từ Thời Cẩm bị Lưu Linh quở trách, ngây người giây lát, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Hiếm khi A Linh nói với nàng những lời này.

A Linh thích phiền phức nhưng không thích nói thừa.

Nàng rất ít khi khuyên nhủ mình, bây giờ lại...
Khuôn mặt của Từ Thời Cẩm ngay tức khắc trở nên vô cảm, nàng nghiêng đầu nhìn ánh trăng tờ mờ lửng lơ trên mặt đất trống trải.

Nàng thất thần một hồi mới chậm rãi nói: “Ta tính đi tính lại chỉ đợi đến đêm nay, khiến Thái tử bức vua thoái vị.

Từ lâu Thái tử đã bất mãn với việc bao năm qua bệ hạ không thoái vị, y đã muốn lên ngôi từ lâu rồi.

Trước đây y đã thảo luận với ta vô số lần, y muốn nắm lấy thời cơ này.

Dĩ nhiên ta sẽ giúp y...!Bây giờ, cả trong lẫn ngoài dồn ép, dã tâm và cảm giác nguy cơ trong y đã bức y tìm được thời cơ tốt nhất.

Nếu ép vua thoái vị thành công, y chính là hoàng đế rồi.

Mà cái chúng ta cần chính là động cơ này của y.

Một khi bức vua thoái vị, y chính là kẻ mưu phản.

Mang tội danh mưu phản, y chết là cái chắc.”
“Vốn là Thái tử chuẩn bị bao nhiêu năm, việc bức vua thoái vị có thể có nửa phần thành công, nhưng nếu bệ hạ đã có chuẩn bị trước, y nhất định sẽ thua.”
“Ta biết rõ vô số điểm yếu của thuộc hạ của Thái tử, biết được rất nhiều lỗ hổng trong mạng lưới âm mưu của y.

Cộng thêm ta lợi dụng việc chỉ dẫn, nên dĩ nhiên sự tình sẽ đi theo hướng mà ta mong muốn.”
“Công chúa là bạn tốt của ta, trước đây hợp tác cùng Thẩm đại nhân cũng rất vui vẻ.

Tất nhiên ta sẽ tặng công bảo vệ vua cho Thẩm đại nhân rồi.” Từ Thời Cẩm cười cười, “Thực ra đây vẫn không được tính là món quà dành tặng Thẩm đại nhân.

Với độ nhạy cảm về chính trị của ngài ấy, đương nhiên ngài ấy biết làm chuyện gì sẽ càng có lợi cho các người hơn.

Ta đoán lần này, sau khi cửa cung phong tỏa, Cẩm Y Vệ trong sáng ngoài tối ở khắp Nghiệp Kinh đều đã được xuất động, chém giết cùng quân phản loạn.

Chuyện này tất nhiên chính là ý của Thẩm đại nhân.”
“Nhưng nếu chỉ có thế này, cô không nhất thiết phải xuất hiện ở đây.” Lưu Linh nói.
Từ Thời Cẩm gật đầu, ý cười trong mắt nhạt đi.

Ngữ điệu của nàng chậm hơn để xoa dịu cảm giác giằng co và không chắc chắn trong lòng, “Đứng ở phương diện nào đó mà nói, ta cũng được coi là lợi dụng Thẩm Dục.

Chàng muốn tìm thái y khám bệnh cho ta, còn ta trực tiếp muốn gặp các người.

Thế là ta nghe theo chàng, để mặc chàng đưa ta vào phủ, không thông qua con đường bình thường mà vẫn có thể gặp được phu thê hai người.”
Từ Thời Cẩm đứng lên, đến trước mặt Lưu Linh, khụy gối hành lễ, “Ta hi vọng nhân cơ hội này, Thẩm Dục có thể quang minh chính đại trở lại Thẩm gia, trở lại vị trí mà chàng đáng phải đứng.”
Con ngươi của Lưu Linh co lại, nhìn chằm chằm Từ Thời Cẩm.

Từ Thời Cẩm là người do dự, mâu thuẫn trước tiên, nhưng khi nàng ấy đã hạ quyết tâm, nàng ấy liền mỉm cười, chờ đợi đáp án của Lưu Linh.
Trước giờ Từ Thời Cẩm làm việc gì cũng đều toan tính nhiều chuyện cùng lúc.

Bất cứ chuyện gì nàng cũng đều không tính đến đáp án chính xác nhất.

Nàng thích ứng biến linh động, nắm giữ được toàn bộ đại cục, còn cụ thể trước sau, nàng không hề quan tâm quá nhiều.

Đằng sau một chuyện mà Từ Thời Cẩm làm, nhất định không chỉ có một mục đích.

Nếu một phương án thất bại, thì vẫn còn một phương án khác cứu vãn.

Chỉ cần đạt được một mục đích, nàng đã được coi là kẻ hưởng lợi rồi.

Trong sự việc Thái tử bức vua thoái vị này, Từ Thời Cẩm không chỉ muốn đẩy Thái tử vào chỗ chết mà nàng còn muốn vết nhơ của Thẩm Dục được rửa sạch, được quay trở lại Thẩm gia, làm một quý công tử danh môn, hào hoa phong nhã.
“Trước kia Thẩm Dục bị giáng chức rời kinh là vì nguyên nhân cướp ngục.

Nhưng cướp ngục vốn dĩ là tội chết, bệ hạ chỉ bắt chàng rời kinh, ta nghĩ bệ hạ vẫn chờ để dùng chàng, vì trong tay chàng vẫn có những giá trị chưa được khai thác.

Trên đường đồng hành cùng Thẩm Dục, ta đã nhiều lần thăm dò Thẩm Dục, biết được những manh mối trong tay chàng, chính là những thứ có liên quan đến Thái tử.

Cẩm Y Vệ điều tra Thái tử bao nhiêu năm, chuyện lớn chuyện nhỏ, người biết rõ nhất chắc chắn chính là người phụ trách toàn quyền như Thẩm Dục.

Một khi Thái tử xảy ra chuyện, cũng là lúc manh mối của chàng hiện lên trên mặt nước.

Mặc dù đã bàn giao lại mọi việc nhưng người biết rõ nhất trong Cẩm Y Vệ, nhất định chính là Thẩm Dục.

Chàng không có ở kinh thành cũng chẳng sao cả, vẫn còn có Cẩm Y Vệ thay thế.

Nhưng nếu Thẩm Dục ở lại Nghiệp Kinh, vậy thì bệ hạ nhất định muốn chàng đích thân lộ diện, đưa tất cả mọi việc ra trước toàn thiên hạ.”
“Thẩm Dục không phải kẻ vô dụng, bá phụ bá mẫu đều trông đợi vào chàng.

Chỉ cần chàng ở Nghiệp Kinh, Thẩm gia sẽ nghĩ cách để chàng lọt vào mắt bệ hạ một lần nữa.

Cướp ngục là tội lớn nhưng bây giờ đang điều tra Lục gia, một khi Thái tử rớt đài, y cũng sẽ bị điều tra.

Nếu như điều tra nguyên nhân Thất hoàng tử chết yểu không phải vì ta, mà là do Thái tử hợp mưu cùng Lục gia thì sao đây? Nếu sự thật chứng minh, ta hoàn toàn không đáng chết thì sẽ thế nào? Nhưng trong mắt đám quyền quý, ta đã chết rồi! Thế thì chỉ còn lại Thẩm Dục thôi.

Người lập đại công như chàng, lấy công chuộc tội và để bù đắp lỗi lầm, chàng sẽ được trở lại danh môn ở Nghiệp Kinh, trở lại địa vị trước đây của chàng.”
“Nhưng nếu huynh ấy không muốn thì sao?” Lưu Linh hỏi.
Từ Thời Cẩm chậm rãi nói: “Vì sao chàng lại không đồng ý? Chàng mang họ Thẩm, chàng là đại công tử Thẩm gia.

Chàng có phụ mẫu huynh đệ, chàng có trách nhiệm gia truyền, sao chàng lại không đồng ý?” Từ Thời Cẩm nhìn ra ngoài sân viện, bình thản nói: “Thẩm đại nhân đã gặp Thẩm Dục.

Thẩm Dục ở Nghiệp Kinh nhưng không thể lấy lí do khác để quay về Thẩm gia, nhưng ở chỗ Thẩm đại nhân, những lí do này có thể được tạo ra.

Chỉ cần Thẩm đại nhân đồng ý giúp đỡ, Thẩm Dục sẽ trở lại vị trí vốn có của chàng.”
“Huynh ấy không thể không muốn sao?”
Từ Thời Cẩm khẽ cười, “A Linh, cô thật sự không hiểu gì về chính trị.

Sao chàng lại không muốn cơ chứ? Cô cho là chuyện ép vua thoái vị này chỉ là hoạn nạn của bệ hạ thôi sao? Thái tử bức vua thoái vị, chỉ cần giết mỗi bệ hạ là được ư? Chỉ cần lấy được thánh chỉ thoái vị, khoác hoàng bào lên người là được ư? Chuyện này tiếp nối chuyện khác, liên hệ mật thiết với nhau.

Trước mối nguy cơ lớn này, hiện có một đám người hưởng lợi, không có ai có thể thoát thân hoàn toàn.

Đây là nguy cơ của cả Nghiệp Kinh, Thẩm gia cũng có nguy cơ...!vì cứu Thẩm gia, bảo vệ Thẩm gia, nếu có cơ hội này, Thẩm Dục sẽ quay trở lại.”
Lưu Linh nhìn bóng lưng Từ Thời Cẩm.
Bạn tốt của nàng có dã tâm bừng bừng, vì hai nam nhân mà khiến cả Nghiệp Kinh này dậy sóng.
Một nam nhân, nàng ấy muốn y chết.
Một nam nhân, nàng ấy muốn hắn sống.
Cũng chỉ vì lòng riêng mà nàng ấy đã lật đổ tất cả những gì hiện có.
Đây là một màn đánh cược chấn động thiên hạ.
Từ Thời Cẩm như kẻ nghiện cá cược, không chỉ bản thân nàng ấy tham gia, mà còn lịch sự mời mọi người nhập cuộc cùng nàng ấy.
Từ gia đã nhập cuộc.
Thẩm gia cũng đã nhập cuộc.
Lục gia bị ép nhập cuộc.
Hầu hết thế gia ở Nghiệp Kinh, đều đã nhập cuộc.
Ván đặt cược khổng lồ này, nếu thắng thì có được mọi thứ mình mong đợi; nếu thua, sẽ đánh mất tất cả.
Để mở ra một con đường sống, Từ gia cắn răng, tham gia vào kế hoạch của Từ Thời Cẩm.
Nhưng họ đều cho là Từ Thời Cẩm hận Thái tử, vì muốn Thái tử chết, nàng ấy mới lên kế hoạch mọi chuyện.

Mọi người cảm thán nàng ấy vừa tàn nhẫn vừa thông minh, nghĩ bụng đắc tội với ai cũng không thể đắc tội nữ nhân này.

Nhưng có ai ngờ, nàng ấy ôm lòng thù hận đến đây, lại là vì muốn làm chút gì cho một nam nhân khác.
Đằng sau trái tim sắt đá lạnh băng của nàng ấy, có một nơi dịu dàng chẳng ai hay.

Giẫm đạp lên rừng xương trắng, nàng dâng kim quan cho một người, âm thầm lặng lẽ, không ai hay biết.

Khi sự việc xảy ra, nhìn qua có vẻ như một sự trùng hợp, nhưng sự trùng hợp này lại khiến nàng ấy dốc hết tâm huyết, đêm đêm thao thức, tính toán hết lần này đến lần khác, chỉ sợ có sơ hở.
Nàng ấy là người vô tình, và cũng là người đa tình.
Ai có thể hiểu dụng ý của nàng ấy?
Lưu Linh bước đến sau lưng Từ Thời Cẩm, thấp giọng nói: “Được, ta đồng ý giúp cô, nhưng cô sẽ làm thế nào? Thẩm Dục quay về vị trí mà huynh ấy phải quay về, còn cô? Cô cũng muốn quay về sao?”
Dù tội danh của Từ Thời Cẩm có được rửa sạch thì vẫn là câu nói đó, nàng ấy không có nhiều công trạng, những lời vua đã nói ra không thể thay đổi, nàng ấy không thể nào quay lại Nghiệp Kinh được nữa.

Nhưng một chuyện muôn vàn khó khăn đối với người khác, khi đặt trên người Từ Thời Cẩm, rõ ràng không còn khó như vậy nữa.

Từ cô nương có đầu óc nhanh nhạy, nàng ấy muốn làm chuyện gì, trong phần lớn tình huống đều có thể đạt được ý nguyện, vì dù gì nàng ấy thông minh như thế.
Lưu Linh dần hiểu ra những lời Thẩm Yến từng nói với nàng, câu hỏi hai chọn một ở trên đời này rất ít.

Nếu khăng khăng bắt nàng phải lựa chọn, đa số tình huống đều không phải là “không thể không”, mà là “Ta muốn cái nào hơn”.
Đến lượt Từ Thời Cẩm, chính là...!“Không, ta không muốn quay lại, không muốn quay lại Nghiệp Kinh, không muốn làm con gái Từ gia.

Ta như bây giờ, đã tốt lắm rồi.”
Lưu Linh sững sờ, trong mắt dần hiện lên vẻ tức giận, “Cô...”
Từ Thời Cẩm thấp giọng bật cười, “A Linh, cô không cần phải thấy tức giận vì sự bất cần của ta.

Không phải ta không tranh mà là ta không thể tranh.

Sức khỏe của ta hiện tại đã như đèn cạn dầu, tự ta là người biết rõ nhất.

Ta không thể sống tiếp được nữa, sao có thể làm lỡ dở cuộc đời người khác? Ta không mặt dày như vậy, lúc nào cũng mắc nợ người ta.”
Mặt Lưu Linh tái đi.
Nàng và bạn tốt của nàng đứng trước sân phơi, tối đó, họ đã nói với nhau rất nhiều chuyện.
Trong hoàng cung Nghiệp Kinh vẫn chém giết không ngừng, thắng bại không rõ, máu chảy thành sông, người người tự thấy bất an.

Còn Lưu Linh và Từ Thời Cẩm lại đứng trong tiền sảnh vắng lặng, thong thả trò chuyện.
Lưu Linh đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng gầy yếu của Từ Thời Cẩm.

Dưới ánh trăng, bóng dáng đó lẻ loi, như thể có thể giẫm lên ánh trăng rời đi bất cứ lúc nào.

Nửa gương mặt trầm tĩnh dịu dàng, mông lung như đeo mạng che mặt.

Gió thổi lá rơi, vạt áo của họ bay bay trong gió, có thị nữ đến bẩm báo: “Bẩm công chúa, Thẩm đại nhân muốn nói với người, Thẩm đại công tử đã rời đi cùng Cẩm Y Vệ.

Thẩm đại công tử có để lại mấy câu.”
Lưu Linh nói: “Nói đi.”
Thị nữ đáp: “Thẩm đại công tử nói, mong Từ cô nương ở lại trong phủ dưỡng bệnh, không được ra ngoài, ngài ấy còn có việc cần làm.

Đợi đến khi ngài ấy làm xong, sẽ tới đón Từ cô nương, mong Từ cô nương không được rời khỏi đây.”
Lưu Linh ngẩn người, cảm thấy có chút nản lòng thoái chí.
Từ Thời Cẩm nở nụ cười nhàn nhạt với Lưu Linh, trong nụ cười có khổ sở, có lẽ chỉ có bản thân nàng mới biết rõ.

Nàng nói: “Xem đi A Linh, ta đã đoán đúng hết rồi.


Ta có thể toan tính tất thảy mọi chuyện nhưng chỉ riêng bản thân mình là không thể tính toán.

Thật sự chẳng còn cách nào khác.”
Từ Thời Cẩm ở lại Thẩm phủ.
Nói là khám bệnh nhưng mối nguy của Nghiệp Kinh vẫn chưa được giải quyết, căn bản không có thái y nào có thể xuất cung.
Ba ngày này, là ba ngày đè nén nhất trong hoàng cung Nghiệp Kinh.

Người người bị vây hãm trong cửa cung không thể ra ngoài, có thể nghe thấy tiếng than khóc cầu xin ở bên ngoài, còn có tiếng binh khí va chạm lẫn nhau.

Lưu Linh đã gặp Thẩm Yến, biết được chàng không định ra ngoài, nàng lập tức cảm thấy yên lòng.

Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của lính gác trong phủ, quân phản loạn vẫn không thể tấn công vào phủ.

Phần lớn thời gian trong ba ngày này, Lưu Linh đều ở bên, trò chuyện cùng Từ Thời Cẩm.
Một hôm Từ Thời Cẩm ngủ say, Lưu Linh gọi thế nào cũng không thể gọi nàng tỉnh dậy được, trong lòng lo lắng.

Trong phủ của họ cũng có đại phu khám bệnh, chỉ là sau khi đại phu bắt mạch cho Từ Thời Cẩm xong, nghi ngờ mạch đập của nàng có chỗ bất thường, hoàn toàn không giống với người sống.
“Công chúa, vị cô nương này, rõ ràng đã chết rồi mà.” Đại phu chẩn đoán mấy lần, vẫn là câu trả lời này.
Lưu Linh để tay dưới mũi nàng ấy, quả nhiên không còn hơi thở.
Nàng nhớ đến bệnh tình mà Từ Thời Cẩm từng nói cho nàng biết, trong lòng càng trở nên nặng nề.

Rốt cuộc chỉ là ngủ say, hay thật sự đã chìm vào trong giấc mộng ngàn thu đây?
Lưu Linh không biết phải làm sao.
Thẩm Yến nghe hạ nhân nói thê tử của mình ngồi ngây ngẩn trên bậc thềm ở phòng dành cho khách, bèn đi qua xem sao.

Trong màn đêm thanh lạnh, một mình Lưu Linh ngồi ở nơi đó, trông vô cùng đáng thương.

Nhìn thấy Thẩm Yến, đôi mắt của nàng vẫn trống rỗng.
Thẩm Yến thở dài, ngồi xuống bên nàng, hỏi: “Nàng muốn làm thế nào? Thông báo cho Thẩm Dục, gọi huynh ấy quay về?”
Bên ngoài loạn lạc như vậy, sao có thể gọi người về dễ dàng được.
Vả lại...!Lưu Linh khẽ nói: “Sinh và tử, đều là ý của mình Tiểu Cẩm.

Chúng ta dựa vào đâu mà khăng khăng can dự vào quyết định của nàng ấy? Hơn nữa, ta không tin nàng ấy đã chết, vẫn chưa nghe thấy tin tức Thái tử mất mạng, sao Tiểu Cẩm có thể cam tâm không tỉnh lại nữa?”
Thẩm Yến vuốt ve má nàng, cảm nhận được sự đau buồn trong lòng nàng.

Lưu Linh khịt mũi, xoay người ôm Thẩm Yến, mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Thẩm Yến nói: “Vẫn còn nhớ lần đầu tiên nàng nhắc đến Từ cô nương với ta chứ?”
Lưu Linh nghe chàng hỏi, ngẫm nghĩ lại.

Thời điểm đó là trước khi đến Ninh Châu, Cẩm Y Vệ đã nhắc đến Từ Thời Cẩm, Lưu Linh nói đó là bạn tốt của nàng.

Giữa hai người không có bất hòa, không có hiểu lầm.

Tuy hai người chẳng mấy khi liên lạc với nhau, nhưng quả thực là bạn tốt của nhau.
Thẩm Yến chậm rãi nói: “Lúc đó ta đã quên mất nàng.

Nhắc đến Từ cô nương, ta mới loáng thoáng nhớ ra chuyện của nàng ta và Thẩm Dục vào lúc trước, có hình bóng của nàng trong đó.

Sau này, dần dần ta mới nhớ lại nhiều chuyện có liên quan đến nàng hơn.

Lúc đó ta đã nghĩ, nàng và Từ cô nương thật sự không giống bạn tốt.

Bề ngoài Từ cô nương có vẻ đối xử tốt với nàng, nhưng trên thực tế lại đang lợi dụng nàng.

Ta rất hiếu kỳ, đến lúc nào nàng mới phát hiện ra, rồi xích mích với nàng ta.”
Lưu Linh sửng sốt một lúc mới bừng tỉnh.

Hóa ra vào lúc đó, Thẩm Yến đã biết Từ Thời Cẩm lợi dụng nàng để đối phó với Lục gia.

Lưu Linh tỏ vẻ hung dữ lườm Thẩm Yến một cái, bởi vì khi đó Thẩm Yến hoàn toàn không thể hiện ra bên ngoài.

Dáng vẻ mà chàng thể hiện chính là hoàn toàn không hay biết chuyện gì.
Lưu Linh bật cười, “Phải, bấy lâu nay ta cũng thường nghĩ, sao ta vẫn là bạn tốt với nàng ấy nhỉ? Đến lúc nào nàng ấy sẽ đâm sau lưng ta, đẩy ta vào thế không thể vãn hồi?”
Thẩm Yến không nói gì.
Lưu Linh cũng yên lặng một lúc lâu.
Bao nhiêu năm qua, Lưu Linh luôn hướng về một người ở ngoài ánh sáng như Thẩm Yến, nhưng một nhân vật trong bóng tối như Từ Thời Cẩm, cũng bầu bạn với nàng.

Nếu như có thể, nàng sẽ vứt bỏ mọi thứ, lao vào trong vòng tay của Thẩm Yến, ôm ấp những thứ tươi đẹp kia.

Nhưng ở nơi thẳm sâu trong trái tim nàng, vẫn nhìn về phía Từ Thời Cẩm từ xa.
Hai người bọn họ trông về phía nhau, cả đời bất phân ly.
Đôi mắt Lưu Linh rớm lệ, “Nhưng ta biết nàng ấy sẽ không làm thế.

Nàng ấy là bạn tốt của ta.

Dù chàng có ức hiếp ta thì nàng ấy cũng sẽ không làm hại ta.

Ngày nào đó chàng không cần ta nữa, Tiểu Cẩm nhất định sẽ mãi mãi đứng về phía ta, ta yêu nàng ấy.”
Thẩm Yến không biết nói gì hơn, chỉ cảm thấy ngứa răng với lời thổ lộ của thê tử với một cô nương khác.

Chàng khẽ bật cười, kéo Lưu Linh vào trong lòng mình, vỗ về nàng: “Người nàng yêu, sẽ tỉnh lại.”
Lưu Linh ngơ ngác: Người nàng yêu? Ai? Chẳng phải Thẩm Yến đang ôm mình sao?
Mãi một lúc sau, nàng mới hiểu ra Thẩm Yến đang nói đến Từ Thời Cẩm.
Lưu Linh phì cười, ôm chàng, cười hỏi: “Chàng ghen à?”
Thẩm Yến ung dung đáp, “Không thể nói là ghen được, chỉ có thể nói là đã hiểu một đạo lý.”
“Là gì thế?”
“Thân làm phu quân của nàng, hóa ra ta không những phải đề phòng nam nhân, mà ngay cả nữ nhân ta cũng cần phải phòng.”
“...”
Câu chọc cười của chàng đã khiến tâm trạng của Lưu Linh tốt hơn đôi chút.
Tâm trạng của nàng càng trở nên tốt hơn vào ngày thứ ba, Từ Thời Cẩm đã tỉnh lại.

Nàng ấy vừa tỉnh lại đã nghe được tin tốt, Nghiệp Kinh vẫn là Nghiệp Kinh mà nàng ấy quen thuộc, nhưng Thái tử cung biến thất bại, đã bị tống vào ngục.
Đây là tin tức nhận được vào buổi sáng.
Đến chiều, càng có nhiều tin tức được truyền ra hơn.

Trong ba ngày trước, có rất nhiều quần thần trong triều mất mạng.

Một nửa số người trong triều đình bị thương hoặc chết vì chuyện này.

Có thể thấy, ban đầu quân phản loạn có ý định tắm máu Nghiệp Kinh.

Nhưng tiếc rằng bệ hạ đã sớm có chuẩn bị, nội thành có Cấm Vệ Quân, Cẩm Y Vệ chống đỡ, quân trại ngoài thành đã có thời gian để quay về cứu viện.


Thái tử chưa đợi được đến thời cơ tốt nhất, sự tình đã bại lộ.
Cả Lục gia bị bao vây, bắt giam.
Từ gia trở thành công thần lớn nhất trong trận cung biến này, tộc trưởng Từ gia hi sinh vì hộ giá, khiến người trong thiên hạ khóc thương.
Những thế gia khác như Thẩm gia, ít nhiều cũng có tổn thất trong trận cung biến lớn này, nhưng sau khi tổn thất, nếu vượt qua được thì nhất định sẽ nhận được gì đó.
Đến tối, thánh chỉ đã được ban xuống, bệ hạ thất vọng, phẫn nộ, phế Thái tử thành thứ dân, bị xử tử.
Đến nay, cuộc biến loạn này đã đi đến kết quả mà Từ Thời Cẩm mong muốn nhất.

Nghe thấy ba từ “Bị xử tử”, vẻ mặt nàng ấy hơi dao động, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
“Tốt quá rồi.” Đón lấy ánh mắt quan tâm của Lưu Linh, nàng ấy nở nụ cười.
Từ Thời Cẩm nói, “Tiếp theo, chính là chuyện mà Thẩm Dục phải làm rồi.”
Phải, Thái tử rớt đài, Lục gia ngã ngựa.

Thẩm Dục phụ trách những việc này vào lúc trước vừa hay đang ở Nghiệp Kinh, có được cơ hội này hắn sẽ giúp Từ Thời Cẩm rửa sạch oan khuất trên người.

Hắn hi vọng Từ Thời Cẩm trong sạch, để nàng có thể tìm được cơ hội quay trở lại Nghiệp Kinh, quang minh chính đại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Vì thế hắn tiếp tục ở lại Thẩm gia.
Hắn không hề biết rằng, Từ Thời Cẩm căn bản không muốn quay về Nghiệp Kinh.
Từ Thời Cẩm nói, Thái tử đã chết, nàng ấy cũng không cần phải ở lại nhà của Lưu Linh và Thẩm Yến nữa, nàng ấy có ý định rời đi.

Lưu Linh khăng khăng giữ nàng ấy ở lại thêm một ngày, để cho thái y trong cung đến chẩn đoán cho nàng ấy, xem đến cùng sức khỏe của nàng ấy có vấn đề gì.
Khi thái y trong cung đến Thẩm phủ khám bệnh, cũng khám cho Từ Thời Cẩm.

Kết quả giống như những gì Từ Thời Cẩm đã lường trước, sức khỏe của nàng đang ngày một xấu đi, chính là do độc gây nên.

Trái lại thái y lại nảy sinh hứng thú, hỏi Từ Thời Cẩm đó là loại độc như thế nào, muốn nghiên cứu xem sao.

Thậm chí thái y còn mời Từ Thời Cẩm về phủ, muốn nghiên cứu bệnh tình của nàng.
Từ Thời Cẩm từ chối, nàng không muốn ở lại Nghiệp Kinh nữa.
Nàng nói với Lưu Linh: “Trước đây khi ta còn ở Nghiệp Kinh, tính kế tới lui, rất phiền phức.

Rời khỏi Nghiệp Kinh, ta mới biết trên thế gian này có rất nhiều chuyện có ý nghĩa hơn.

Mạng sống của ta không còn nhiều nữa, ta không muốn lãng phí thời gian ở Nghiệp Kinh.

Ta cũng muốn đổi sang một cách sống khác đi, nhưng nếu như ở lại Nghiệp Kinh, ta biết ta sẽ quay trở lại cuộc sống như trước đây.”
Thái y tỏ ra cực kỳ tiếc nuối.

Dưới sự nhờ vả của Lưu Linh, cộng thêm sự theo đuổi của ông ta với y thuật, ông ta đã giới thiệu cho Từ Thời Cẩm một vị thần y dân gian, nói: “Đó là người bạn tốt thuở xưa của ta, chuyên trị các loại độc kỳ lạ.

Năm đó ghi danh vào Thái y viện, vì tính tình thẳng thắn nên đắc tội với người ta, người ở Thái y viện nói y thuật của lão hắc ám, có giữ cũng chẳng dùng được.

Lão cũng có sự kiêu ngạo của mình, nói rằng Thái y viện không dùng lão, cả đời này lão không vào Nghiệp Kinh, dù bệ hạ có đích thân đi mời, lão cũng sẽ không đến Nghiệp Kinh.”
Từ Thời Cẩm cười, “Cũng là người thú vị đấy chứ.”
Thái y vuốt râu, cười híp mắt, “Đương nhiên, bệ hạ cũng không có thời gian rảnh để đi mời một lang trung dân gian đến Nghiệp Kinh.

Dù y thuật của lão có cao đi chăng nữa, trong mắt bệ hạ cũng chưa đến trình độ đó.

Có điều cô nương có thể đi dò la xem sao.

Ta thấy cô nương khen lão thú vị, mặc dù tính tình lão tồi tệ nhưng không chừng cô nương có thể thuyết phục lão, giúp cô nương xem loại độc trong cơ thể cô nương thì sao?”
“Đa tạ.” Từ Thời Cẩm nói.
Có được manh mối, Từ Thời Cẩm lập tức đưa ra đề nghị rời khỏi Thẩm phủ, tự mình rời đi.

Lưu Linh mặt mày nghiêm trọng, vẫn không bằng lòng.
Từ Thời Cẩm nói: “A Linh, cô sợ gì chứ? Ta là loại người nào, cô không hiểu sao? Một khi đã có một tia hi vọng, ta cũng sẽ không tìm đến cái chết nữa.

Quãng đời còn lại ta sẽ dành để chữa bệnh cho mình, hi vọng ta sẽ có một ngày quay về Nghiệp Kinh.

Hi vọng chúng ta vẫn còn có ngày gặp lại nhau.”
“Ta ở Nghiệp Kinh đợi cô.” Lưu Linh nói, “Ta sẽ đợi cô suốt đời, đợi ngày cô trở về.”
Lưu Linh nói với vẻ bình thản, Từ Thời Cẩm nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, như có chút gợn sóng.
Từ Thời Cẩm xoay người rời đi, bước được mấy bước nàng lại quay đầu lại, nhìn Lưu Linh đứng trước cửa phủ.

Nàng cúi đầu, dịu giọng nói: “A Linh, mong cô cả đời vui vẻ, vô ưu vô tư.”
Đây là lời chúc phúc lớn nhất mà nàng dành cho Lưu Linh.

Lưu Linh sống càng tốt, nàng càng cảm thấy vui lòng.
Trong hai người bọn họ, có một người có kết cục tốt đẹp đã là chuyện tốt rồi.
Chuyện xử tử Thái tử, dĩ nhiên sẽ không kéo dài đến mùa thu, nhanh chóng giải ra pháp trường, để bách tính cùng vây xem.

Từ Thời Cẩm nhận được tin tức này từ phía Từ gia.

Nàng không lập tức rời khỏi Nghiệp Kinh như đã nói với Lưu Linh, mà vẫn ở lại nơi này, nàng chờ nhìn thấy Thái tử chết.
Nàng sống ở trong tửu lâu tại Nghiệp Kinh, ít nhiều cũng nghe được một số tình hình mà Từ gia hồi báo.

Bây giờ nàng vẫn chưa cắt đứt quan hệ với Từ gia, tin tức được truyền đến tay nàng mỗi ngày, nàng biết được Thẩm Dục đã được vào triều trở lại, giúp nàng và Từ gia sửa lại án oan.

Từ gia hỏi nàng, có muốn quay về không?
Từ Thời Cẩm cười cười, từ chối.
Tộc trưởng mới đích thân viết thư cho nàng, “Tiểu Cẩm, cái chết của phụ mẫu ngươi là gia tộc làm hơi quá.

Mấy năm nay, chúng ta càng ngày càng nhìn rõ sai lầm năm ấy.

Nhưng ngươi phải biết, từ trước đến giờ gia tộc chưa từng vứt bỏ ngươi, chưa từng chê trách ngươi.

Mấy năm ngươi ở Nghiệp Kinh, Từ gia đã âm thầm làm “vũ khí” của ngươi không ít lần.

Gia tộc đối xử với ngươi cũng giống như đối xử với người khác.

Ta biết ngươi hận chúng ta xử trí chuyện của phụ mẫu ngươi quá đáng, nhưng chúng ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Nếu ngươi đứng ở vị trí đó, ngươi cũng sẽ làm như vậy.

Từ gia chưa từng cảm thấy mình làm sai chuyện gì, nhưng nếu ngươi cho rằng chúng ta đã sai thì ngươi càng phải trở về, chứng minh chúng ta là người sai.

Tiểu Cẩm, ngươi họ Từ, Từ gia trước giờ chưa quản ngươi bao giờ, ngươi có thể trở về bất cứ lúc nào.”
Từ Thời Cẩm lặng lẽ đọc hết thư, không nói năng gì.
Từ lâu nàng đã không còn trách Từ gia nữa rồi.
Càng lớn nàng càng hiểu rõ đạo lý này.

Mẫu thân đã chết, phụ thân cũng đã chết, nàng còn thơ dại mà vẫn bị gia tộc hoài nghi.

Thuở nhỏ nàng không thể chấp nhận được, sau này trưởng thành, càng ngày càng cảm thấy chuyện này chẳng là vấn đề.

Nàng không trách Từ gia, nhưng cũng không thể tha thứ cho họ.

Sự tình vốn có cách giải quyết tốt hơn, vậy mà Từ gia lại chọn cách thức thô bạo nhất, hại chết phụ mẫu của nàng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn ôm nỗi thù hận mơ hồ với Từ gia.
Sau này nàng không hận nữa, nhưng cũng không yêu nữa.
Còn hiện tại, Từ gia có ra làm sao thì cũng chẳng tạo nên gợn sóng trong lòng Từ Thời Cẩm.
Gió mưa bao trùm tửu lâu, nàng ngồi trong khách điếm, nghe ngóng tin tức từ bốn phương tám hướng.

Tỷ như Thẩm đại công tử nhẫn nhục gánh vác trọng trách bao nhiêu năm, hóa ra là vì đã có kế hoạch từ lâu, vạch trần bộ mặt hiền từ giả dối của Thái tử.

Tỷ như, cô nương Từ gia hại chết hoàng tử vào năm ngoái, hóa ra là bị oan uổng, đây mới là chuyện bình thường.

Nghe nói cô nương Từ gia còn từng làm nữ quan ngự tiền, sao có thể mưu sát hoàng tử.

Lại tỷ như, Đường gia tích cực tiếp xúc với Thẩm gia, muốn liên hôn.

Nghe nói cô nương Đường gia và Thẩm đại công tử cũng được coi là thanh mai trúc mã, đúng là trời đất tác hợp...
Mưa xuân liên miên, Từ Thời Cẩm nhận được một mẩu thư cuối cùng.
Một khắc trước, Thái tử đã bị xử tử.


Tiểu Cẩm, trước khi chết, y có lời muốn hỏi ngươi.
Từ Thời Cẩm đẩy cửa sổ trong khách điếm ra, nhìn về hướng hoàng cung.

Mưa xuân lất phất, hắt xéo vào trong phòng.

Trong thế giới mịt mờ, dường như ở nơi mà Từ Thời Cẩm hướng về, nàng nhìn thấy nàng của thuở thiếu thời, lần đầu tiên gặp được chàng thiếu niên hăng hái bừng bừng.
Y đi vào trong điện, ánh mắt dịu dàng như có làn xuân thủy dập dờn, nhìn về hướng nàng
Thiếu nữ Từ Thời Cẩm đứng phía sau bệ hạ, vừa tò mò vừa thích thú nhìn chàng thiếu niên Lưu Vọng.

Làn mi của y dài rậm, đôi mắt đen mà trong trẻo, sống mũi cao thẳng, đôi môi mọng đỏ.

Thiếu niên Lưu Vọng thanh mảnh như trúc, y dõng dạc lên tiếng trước mặt phụ thân của mình.

Được bệ hạ gật đầu cho phép, y dâng tấu sớ lên.
Thiếu nữ Từ Thời Cẩm bước xuống mấy bậc, nhận tấu sớ từ tay y.

Lúc đó nàng mới vào cung chưa lâu, lần đầu tiên theo bệ hạ thượng triều, ít nhiều cảm thấy sợ sệt.

Ống tay áo thùng thình của nàng bất cẩn lướt qua tay y, kim tuyến ở ống tay áo sượt vào lòng bàn tay của y.

Bàn tay ython dài, khớp xương đều đặn, Từ Thời Cẩm chưa bao giờ nhìn thấy bàn tay nào đẹp như vậy.
Lễ tiết của nàng không chu toàn, mạo phạm đến y.

Vị điện hạ trẻ tuổi hơi ngước mắt lên, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không làm khó nàng.
Khi ấy Từ Thời Cẩm đã nghĩ, điện hạ đúng là người tốt.
Sau này nàng dần dần biết được, đó là sự hiểu lầm mỹ lệ.

Y không phải là người tốt, chỉ là đúng lúc y không để ý mà thôi.
Nhưng Lưu Vọng đã đáp ứng tất cả tưởng tượng về người mình yêu của Từ Thời Cẩm khi còn là thiếu nữ.
Hắn phải có nhận định rõ ràng và chính xác với tương lai, hắn phải có hùng tâm tráng chí, hắn không được để nàng lo liệu hết mọi chuyện, hắn phải mạnh mẽ, phải có dã tâm, phải...
Tất cả điều kiện trái ngược với Thẩm Dục, đều là những yêu cầu mà Từ Thời Cẩm mong muốn ở phía người mình yêu.
Có lẽ nàng không hề yêu Lưu Vọng, nàng chỉ yêu một nhân vật được phác họa nên từ những nét vẽ rập khuôn.

Nhưng vừa hay Lưu Vọng có thể đáp ứng yêu cầu của nàng, thiếu nữ Từ Thời Cẩm đã dồn hết tình yêu lên người Lưu Vọng.
Nàng một lòng một dạ yêu Lưu Vọng.
Cũng một lòng một dạ oán hận Lưu Vọng.
Cuối cùng nàng lại một lòng một dạ muốn giết chết Lưu Vọng.
Lưu Vọng bức vua thoái vị thất bại, y bị giam trong tiểu viện lạnh lẽo, chờ chết bất cứ lúc nào.

Trước khi chết, y đã nghĩ thông suốt tất cả nguyên nhân kết quả.

Nội thị mang rượu độc đến trước mặt y, y muốn người nọ đưa một lá thư cho Từ Thời Cẩm: “Tiểu Cẩm, người nàng yêu rốt cuộc là ta, hay là Thẩm Dục? Có phải ngay từ ban đầu người nàng yêu chính là hắn, nàng chưa từng yêu ta?”
Nhìn nội dung trong thư, Từ Thời Cẩm thoải mái bật cười.
Nàng đưa bức thư đến trước ánh nến, trong cơn gió nhẹ mang theo mưa phùn, nàng nhìn bức thư bị ngọn lửa thiêu rụi từng chút một.

Nàng lẩm bẩm: “Ta yêu ai ư? Hỏi những chuyện này còn có ý nghĩa gì.”
Nàng bung dù, ra khỏi khách điếm, bước trên đường phố Nghiệp Kinh.
Mọi thứ đều đã kết thúc rồi đúng không.
Oán niệm, kỳ vọng của nàng đều đã đi đến giai đoạn cuối cùng.
Nhưng chẳng có chút niềm vui nào.
Cõi lòng trống vắng, đứng trên con đường này, nàng cảm thấy mình chẳng còn nơi để về.
Phố xá chìm trong màn mưa, người người đi tìm chỗ trú, liên tục lướt qua người Từ Thời Cẩm.

Từ Thời Cẩm chỉ thong thả, chậm rãi đi trong dòng người.

Cờ màu bị mưa thấm ướt, trên khung cửa sổ ở tửu lâu có bóng dáng khách nhân, trong vũng nước đọng trên đường, phản chiếu bóng người méo mó, không ra hình dạng gì.
Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, có chốn về của riêng mình, chỉ có nàng là không có.
Từ Thời Cẩm đi trong màn mưa.
Đột nhiên nàng nhớ đến cơn mưa vào năm ngoái, có một quý công tử ở trên lầu vẫy tay với nàng, mời nàng hàn huyên.
Nghĩ lại tựa như chuyện ở đời trước, xa xôi là thế.
Nàng bước trong vô định, không biết đích đến, nghĩ đến ngày mai nàng sẽ rời kinh, không cần thiết phải ở lại nơi này nữa.
Cả quãng đường nàng đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng dường như cũng chẳng nghĩ được chuyện gì.

Cuộc đời của nàng, cuộc đời sao mà ngắn ngủi này, giống một trò cười hơn.
Trời dần tối đi, dường như mưa cũng đã ngớt.

Ánh lửa của vạn nhà sáng lên trong mắt Từ Thời Cẩm.

Nàng ngẩn ngơ đứng nhìn, nghĩ đến rất lâu về trước, hình như nàng cũng từng sở hữu những thứ này.
Bước lên trước một bước, có người ở phía sau bất chợt đụng phải nàng, đó là một tiểu cô nương bán hoa, đang cuống quýt nói: “Thật không phải, thật không phải...”
Từ Thời Cẩm nhường đường, không nói lời nào.

Với tài ăn nói khéo léo của mình, nàng có thể lập tức trấn an nỗi hoảng sợ của tiểu cô nương này.

Nhưng trong khung cảnh này, người trên phố dần dần đông hơn, nàng nhìn tiểu cô nương quỳ mọp trên đất nhặt hoa bên chân mình, lại cảm thấy rất mệt mỏi, mệt đến nỗi ngay cả một câu nàng cũng chẳng buồn nói.
Nàng xoay người, tiếp tục đi trên con đường của mình.
Lại một lần nữa, đằng sau có người chạm vào nàng.
Lần này, cổ tay của nàng bị kéo lại.
Từ Thời Cẩm hóa đá.
Nàng đứng ở đầu cầu, dưới cầu là ánh đèn vạn nhà, phố xá huyên náo.

Nàng giương một tán ô, mưa gió lướt qua người nàng.

Một bên tay khác bị người phía sau nắm chặt.

Gió thổi bay lọn tóc bên tai nàng, mùi hương của người phía sau lan đến chỗ nàng.
Hai người lặng lẽ đứng đó một hồi, chẳng ai chịu lên tiếng.
Một lúc sau, Từ Thời Cẩm hơi nghiêng người, chậm rãi xoay người lại.

Tán ô trong tay nàng từ từ giương cao, từ cổ áo đến cằm rồi đến đôi mắt hàng mày, khuôn mặt của nam nhân trẻ tuổi rơi vào trong mắt nàng.
Ánh đèn đổ bóng xuống dòng sông dưới chân cầu, hắt lên đôi mắt của nam nhân ánh sáng yếu ớt nhập nhèm, dập dờn lay động.
Từ Thời Cẩm nhìn đến ngẩn ngơ.
Thẩm Dục kéo cổ tay nàng, trên mặt không có chút ý cười.

Chàng lạnh giọng hỏi nàng, “Ta đến rồi, nàng không vui sao?”
Từ Thời Cẩm nhấc ô cao hơn, che nước mưa rơi trên tóc chàng.
Ánh mắt nàng trầm lắng tựa như ánh đèn phản chiếu trên mặt sông.

Gợn sóng lăn tăn, lúc sâu lúc nông, toàn là dịu dàng.
Một tán ô, che trên đầu hai người.

Dòng người ngang qua họ, mưa tạnh, gió cũng lặng, trong bầu không khí mát lạnh mang theo sự sầm uất về đêm ở kinh thành.

Dưới tán ô, cô nương có sắc mặt nhợt nhạt, ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Đã gặp quân tử, cớ sao không vui?”
Ta đến rồi, nàng không vui sao?
Đã gặp quân tử, cớ sao không vui?
Chàng đến rồi, sao ta lại không vui chứ?
Chàng tựa như một giọt lệ, chảy qua trái tim ta.
Ta lặng lẽ chờ đợi, lặng lẽ ngắm nhìn.

Làm sao ta có thể không vui cho được?
Vô vàn oán trách, ngàn lần luyến lưu, chỉ một câu nói của nàng cũng đủ khiến chúng tan biến trong đôi mắt của Thẩm Dục.
Chàng bất chợt tiến lên trước, ôm nàng vào trong lòng.
Chàng nói: “Ta cứ ngỡ nàng đã đi rồi.”
“Nghiệp Kinh nhỏ, nhưng lại rất to.

Ta muốn tìm một người, đúng là muôn vàn gian khó.

Tiểu Cẩm, nàng không thể làm như vậy.”
Từ Thời Cẩm nói: “Chúng ta đi xem kịch đi.”
Nàng mỉm cười, “Giống như hồi còn nhỏ vậy.”
“Thẩm Tiểu Dục, chàng đi chơi cùng ta một lúc nhé.”
“...!Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui