Cẩm Y Sát


Editor: Qingyun16
Từ sau khi Vương Ngôn Khanh mất trí nhớ, nàng thường xuyên cảm thấy Nhị ca thay đổi, nhiều lúc làm cho nàng không thể nào chống đỡ.

Nàng hoảng loạn một hồi, cho rằng Lục Hành lại trêu chọc nàng, trầm mặt xuống nói: "Nhị ca, huynh vốn không phải như vậy."
"Vậy ta vốn phải như thế nào?" Lục Hành rũ mắt nhìn nàng, bỗng nhiên duỗi tay, đầu ngón tay chạm vào gương mặt Vương Ngôn Khanh, nhẹ nhàng chuyển động, "Năm muội bảy tuổi tới kinh thành, tám tuổi khi bởi vì luyện võ mà bị bệnh suốt một mùa đông, mười tuổi cùng ta quỳ ở từ đường, thiếu chút nữa phát sốt mà mất mạng, mười hai tuổi vì cứu ta từ trên ngựa mà bị ngã, mười bốn tuổi gạt mọi người đi theo ta đến quân doanh, lăn lê bò lết một tháng, sau khi trở về trên người có thương tích cũng không nói.

Muội đối xử với ta tốt như vậy, ta vì muội mà bị thương, chẳng lẽ không nên sao?"
Lục Hành kể lại chuyện cũ, thời gian địa điểm kết quả mọi thứ đều rõ ràng.

Vương Ngôn Khanh biết những chuyện này hẳn là chuyện mà chính mình đã trải qua, nhưng giờ phút này từ trong miệng Lục Hành nghe được, nàng lại không hề có cảm giác quen thuộc mà xa xôi như là nghe kể câu chuyện xưa của người khác.
Trong lòng Vương Ngôn Khanh mềm xuống, nàng sau một giấc ngủ dậy đã quên tất cả, Nhị ca lại nhớ kỹ những năm tháng mà bọn họ cùng nhau vượt qua như vậy.

Có lẽ, bọn họ trước kia chính là như thế thân mật như vậy.
Vương Ngôn Khanh cảm thấy hơi áy náy, nói khẽ với Lục Hành: "Xin lỗi Nhị ca, muội đều đã quên......"
"Không sao." Lục Hành nhìn nàng cười nói, "Cũng không phải việc quan trọng, đã quên thì đã quên.

Đi thôi, chúng ta đi tìm 'gian phu' của Lương Phù nào."
Cả đoạn đường đi này, nha hoàn Lương Văn thị vô cùng cẩn thận đi theo Lục Hành cùng Vương Ngôn Khanh, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, người vốn ở phía trước lại không thấy đâu.

Nàng ta hoảng sợ, vội chạy nhanh lên xem, vách tường chỗ ngoặt đều đã tìm hết, thế nhưng lại không thấy một bóng người.

Nàng nghĩ thầm ban ngày ban mặt gặp quỷ rồi, vội vã chạy về phía trước bẩm báo Lương Văn thị.
Tại chính sảnh, Trần Vũ Huyên còn đang lải nhải cùng Lương gia tộc lão, Lương Văn thị nói mấy chuyện vô nghĩa.

Giờ phút này, Lục Hành đã thần không biết quỷ không hay tránh đi người Lương gia, đứng ở trước mặt người gác cổng, dò hỏi: "Đêm hôm mười bảy, cũng chính là ngày Lương Dung mất tích, hắn ra cửa khi nào?"
Đây là chuyện lớn, người gác cổng rất nhanh liền nhớ lại: "*Giờ chính Mẹo, ngày đó tiểu nhân đặc biệt nhớ rõ, tiểu nhân mới vừa mở cửa, đại thiếu gia liền đi ra ngoài.

Đại thiếu gia khoác áo choàng, mặt che khuất hơn phân nửa, cúi đầu trầm giọng bước ra phủ.

Tiểu nhân nhắc nhở đại thiếu gia đi chậm một chút, đừng để bị ngã, đại thiếu gia cũng không phản ứng lại."
*Giờ chính Mẹo: 6h sáng
Vương Ngôn Khanh bắt được trọng điểm, hỏi: "Hắn mặc áo choàng?"
"Đúng vậy ạ." Người gác cổng trả lời, "Là màu tro đen, trông vô cùng dày, tiểu nhân nhìn mà còn thấy kỳ quái.

Từ khi nào mà đại thiếu gia lại mặc loại y phục dày như vậy chứ."

Lục Hành ý vị không rõ ừ một tiếng, hỏi: "Hắn cúi đầu, che mặt, cũng không nói chuyện, sao ngươi lại biết đó là Lương Dung?"
Người gác cổng bị câu hỏi này làm cho sửng sốt một chút: "Đại thiếu gia từ năm ngoái đã bắt đầu mặc áo choàng.

Nếu đấy không phải là đại thiếu gia thì còn có thể là ai?"
Lục Hành hỏi: "Kiện áo choàng trông như thế nào?"
Người gác cổng liền khoa tay múa chân nói: "Lớp lông màu đen như chuột xám, bên trong lót bằng lông chim, trông rất dày ạ."
Lục Hành gật đầu, không hỏi tiếp, ngược lại thay đổi đề tài: "Ngày ấy Lương Phù có tới tìm ngươi không?"
"Đại tiểu thư có tới ạ.

Nói đến cũng thật trùng hợp, đại thiếu gia vừa đi không bao lâu, đại tiểu thư liền tới.

Lão nô nói tiểu thư tới chậm một bước, nếu tới sớm một chút là có thể gặp được đại thiếu gia, tiểu thư nghe xong trông rất thất vọng."
Thời gian cùng với lời kể của Lương Phù khớp nhau, Vương Ngôn Khanh hỏi: "Giờ Mẹo ngày đó, ngươi có gặp Lương Bân không?"
Người gác cổng ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Ở chỗ này thì tiểu nhân không gặp, có lẽ Nhị thiếu gia đi vào đi ra từ cửa khác ạ."
Vương Ngôn Khanh vừa nghe vậy liền vội vã hỏi: "Trong phủ có cửa hông?"
"Có, ở bên kia." Người gác cổng duỗi tay chỉ một hướng, nói "Hai vị đi theo đường này rồi chuyển qua chỗ ngoặt là có thể nhìn thấy."
Vương Ngôn Khanh nói lời cảm tạ với người gác cổng, cùng Lục Hành đi đến chỗ được chỉ.

Hai người đi theo lời chỉ dẫn của người gác cổng, quả nhiên ở ngõ nhỏ thấy một phiến cửa hông.

Vương Ngôn Khanh nhìn xung quanh, nói: "Cửa hông không thông tới đường phố, chỗ này lại kín đáo, nếu có người giả làm Lương Dung chỉ cần đi vòng một đoạn đường tới chỗ này, từ cửa hông vào phủ, hẳn là hoàn toàn không khiến cho người khác chú ý."
Lục Hành theo góc tường thong thả đi một vòng rồi nói: "Lương gia tạm thời là như vậy.

Đi thôi, chúng ta đi tìm Phùng Lục."
Bảo Định phủ so ra kém kinh thành, nhưng cũng là *kinh sư trọng trấn được bảo vệ xung quanh, tạo thuyền vận chở lương thực, đóng quân tập doanh, nhân khẩu phong phú.

Vương Ngôn Khanh vốn tưởng rằng ở thành trì to như vậy tìm một gã du côn lưu manh thì cũng phải hao phí chút công phu, nhưng mà nàng vẫn là xem thường mạng lưới tình báo của Cẩm Y Vệ.

Không bao lâu, Lục Hành đã lấy được hộ tịch tư liệu của Phùng Lục.
*kinh sư trọng trấn: là một nơi(trấn) quan trọng, to lớn và đông đúc dân cư
Vương Ngôn Khanh xem mà líu lưỡi: "Chỉ là một tiểu nhân vật ở phố phường mà các huynh cũng ghi chép?"
Giám thị công hầu quan lớn chốn kinh thành, Vương Ngôn Khanh có thể lý giải, nhưng Phùng Lục nhiều nhất chỉ là một gã du côn, Cẩm Y Vệ thế nhưng ngay cả tư liệu về hắn ta cũng có? Lục Hành mỉm cười, thu hồi tư liệu, chủ động kéo tay Vương Ngôn Khanh: "Lo trước khỏi hoạ mà thôi.

Vệ sở nói hắn chạy, hiện tại không biết ở nơi nào.


Đi thôi, chúng ta đi nhà hắn nhìn xem."
Phùng Lục ở tại thành nam, nơi này có nhiều đường tắt, gian phòng xây sát nhau, tụ tập một ít tiểu thương cùng nghệ nhân, người người thường xuyên đi lại, ba đạo cửu lưu loại người nào đều có.

Sau khi tiến vào khu vực này, Vương Ngôn Khanh rõ ràng cảm giác được tầm mắt không có ý tốt nhiều lên, chẳng qua cố kỵ người bên cạnh nàng là Lục Hành nên mới không ai dám đi lên.

Đường tắt phía trước càng ngày càng hẹp, Lục Hành không yên tâm nói với Vương Ngôn Khanh: "Muội ở chỗ này chờ một lát, ta đi phía trước nhìn xem."
Lục Hành trời sinh cẩn thận, phía trước chính là nhà của Phùng Lục, nhưng hẻm nhỏ u ám chật hẹp, hai người sóng vai cùng đi có chút khó khăn, nơi này rất thích hợp để mai phục.

Lục Hành ngược lại không sợ, nhưng hắn còn mang theo Vương Ngôn Khanh, hắn không thể để Vương Ngôn Khanh mạo hiểm.
Lục Hành đem Vương Ngôn Khanh lưu tại giao lộ, còn mình thì vào bên trong xem xét nhà Phùng Lục.

Đúng lúc ấy Lương gia mang theo đám người y phục giống nhau vào trong nhà Phùng Lục tìm kiếm thì phát hiện ra Phùng Lục, lập tức muốn bắt đưa hắn ta đi gặp quan.

Phùng Lục thấy tình thế không đúng, ở trong đám người xoay người bỏ chạy, nhà của hắn ta đã bị quan phủ dán giấy niêm phong.

Lục Hành ở phía trước kiểm tra, cửa nhà hàng xóm Phùng Lục đột nhiên mở ra, một nam tử thân hình cao lớn, tô son trát phấn chạy ra thì đụng phải Vương Ngôn Khanh ở đối diện.
Vương Ngôn Khanh cùng nam tử đều sửng sốt, nam tử thấy chỉ là một nữ tử yếu đuối, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ hung ác, mà Vương Ngôn Khanh cũng lập tức phản ứng lại, người này hơn phân nửa chính là Phùng Lục.
Nam tử tiến lên, muốn bắt lấy Vương Ngôn Khanh, Vương Ngôn Khanh kịp thời né tránh.

Vương Ngôn Khanh trên tay âm thầm vận lực, nàng đang muốn sử dụng *Tiểu Cầm Nã Thủ, nam tử đã bị người sau lưng đánh ngã, cánh tay Lục Hành ngăn chặn khuỷu tay khớp xương cùng vai khớp xương của đối phương, hướng lên bẻ một cái, nam tử lập tức thống khổ mà tru lên: "Đại nhân tha mạng, thảo dân biết sai rồi, đại nhân tha mạng!"
*Tiểu Cầm Nã Thủ: Tiểu Cầm Nã Thủ là môn võ chánh tông của phái Võ Ðang.

Tiểu Cầm Nã Thủ dùng để cận chiến, khi kẻ địch kề sát bên mình.
Toàn bộ động tác này của Lục Hành vừa nhanh chóng lại vừa ngoan độc, Vương Ngôn Khanh có thể nghe được âm thanh khớp xương bị sai vị trí của nam tử.

Vương Ngôn Khanh nghĩ thầm Nhị ca xuống tay ác thật, vội vàng nói: "Nhị ca, trước thẩm vấn vụ án quan trọng hơn."
Chậm trễ nữa một chút nữa thôi, các khớp xương của nam tử này sẽ bị bẻ gãy.

Lục Hành không động đậy, vẫn như cũ đứng trên cao nhìn xuống nam tử đang bị khống chế, trên mặt không có giận cũng không cười, lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi vừa rồi bắt nàng, muốn làm gì?"
Nam tử quỷ khóc sói gào hô: "Thảo dân cái gì cũng chưa làm, chỉ là muốn chạy trốn mà thôi.

Đại nhân tha mạng, thảo dân cánh tay muốn chặt đứt......"
Vương Ngôn Khanh tiến lên, nhẹ nhàng vỗ bả vai Lục Hành, nhỏ giọng nói: "Nhị ca."

Lục Hành nghe thấy Vương Ngôn Khanh nói, chậm rãi buông tay, nam tử như được đại xá, vội vàng ôm lấy cánh tay, không ngừng kêu la thảm thiết.

Lục Hành đứng ở bên cạnh, không kiên nhẫn mà nới lỏng nút tay áo, một chân đá vào trên người nam tử: "Tên gì, nói."
Nam tử nằm trên mặt đất kêu rên, liên tục không ngừng nói: "Thảo dân họ Phùng, trong nhà đứng thứ sáu, người xung quanh đều kêu thảo dân là Phùng Lục."
"Quả nhiên là ngươi." Lục Hành nói, "Trong khoảng thời gian này ngươi trốn ở chỗ nào, tại sao lại từ trong viện cách vách chạy ra?"
Phùng Lục không biết hai người trước mặt này, nhưng đã trải qua một chuyến vừa rồi, hắn đã xác định Lục Hành là người có thân phận không hề tầm thường, cách xuống tay làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Phùng Lục cũng không biết bản thân đã gặp vận hạn gì mà liên tiếp chọc phải người trong quan phủ, hắn hô to oan uổng, nói: "Đại nhân, thảo dân oan uổng quá.

Thảo dân cái gì cũng không biết, nửa tháng trước đột nhiên có một đám người tới cửa, ồn ào muốn đưa thảo dân gặp quan, thảo dân không cãi lại được chỉ có thể chạy.

Thảo dân ở bên ngoài trốn nửa tháng, thật sự không chịu được nữa, muốn trở về lấy chút tiền.

Thảo dân không dám tiến vào từ cửa chính, thấy nhà hàng xóm không có ai, liền nghĩ cách trèo qua tường nhà hàng xóm.

Không nghĩ tới mới đi vào liền nhìn thấy đại nhân tới, thảo dân chỉ muốn lấy một con đường sống, không phải muốn bất kính đại nhân đâu."
Phùng Lục ý đồ bẻ cong hành vi bắt Vương Ngôn Khanh của hắn, Lục Hành cười một tiếng, không cùng hắn cãi cọ mà nói: "Thành thật khai báo, ngày mười chín tháng trước, ngươi đang làm cái gì."
Phùng Lục vừa nghe đến ngày này mặt liền tỏ vẻ đau khổ: "Đại nhân, thảo dân thật sự cái gì cũng không biết.

Ngày đó thảo dân uống nhiều rượu, ở nhà ngủ say như chết, đột nhiên bên ngoài có một đám người vọt vào nói thảo dân khinh bạc Lương gia tiểu thư.

Đại nhân minh giám, thảo dân bất quá chỉ là một thăng đấu tiểu dân, nào dám trêu chọc tiểu thư của Thiên Hộ đại nhân.

Thảo dân ngay cả cửa Lương gia còn chưa được chạm vào nói gì đến chuyện cùng Lương tiểu thư thông dâm, thật là oan uổng quá ạ."
Loại tội danh thông dâm này đưa xuống khiến cho gia tộc hổ thẹn đến nỗi muốn Lương Phù chết, muốn kẻ dạy hư tiểu thư khuê các là Phùng Lục cũng phải chết.

Lương gia ở Bảo Định phủ có quyền thế, nếu Phùng Lục vào đại lao, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hắn không muốn chết, chỉ có thể chạy.
Kết quả vận khí không tốt, hắn cố ý chọn thời gian không có ai để trở về lấy lộ phí, không ngờ lại đụng vào một vị nam tử xa lạ dung mạo tuấn mỹ nhưng lại xuống tay vô cùng tàn nhẫn.

Phùng Lục không dám đắc tội Lục Hành, đem sự tình trong khoảng thời gian này nói hết.
Vương Ngôn Khanh khẽ gật đầu với Lục Hành, ý bảo hắn Phùng Lục không có nói dối.

Lục Hành mặt không biểu tình, lại hỏi: "Lương gia ở trong phòng ngươi tìm thấy bộ y phục màu đỏ thẫm mà tên gian phu kia đã mặc, nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn dám không nhận?"
Phùng Lục vừa nghe, thanh âm kêu oan càng lớn hơn: "Đại nhân, bộ y phục kia xác thật là của thảo dân nhưng không biết đã ném đi từ khi nào, thảo dân tìm khắp nơi cũng chưa tìm được, liền tạm thời mặc kệ.

Thảo dân cũng không biết bộ y phục kia làm thế nào mà đột nhiên quay về, còn xuất hiện ở trong nhà Lương thiên hộ nữa.

Đại nhân nếu không tin có thể đi hỏi hàng xóm láng giềng, thảo dân lúc ấy không tìm được y phục, còn đi hỏi bọn họ nữa."
Lục Hành lẳng lặng nhìn hắn một hồi, không nói gì liền đi ra ngoài.


Phùng Lục thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn cho rằng bản thân mình đã thoát nạn, cố sức bò dậy từ trên mặt đất.

Hắn vừa mới đứng lên thì có Cẩm Y Vệ từ bên ngoài ngõ nhỏ chạy vào, ấn Phùng Lục xuống đất.

Phùng Lục hoảng sợ, cuống quít nhìn về phía trước nhưng nào còn thấy bóng dáng của hai người kia.
Vương Ngôn Khanh đi ra đường tắt nói với Lục Hành: "Nhị ca, hắn không nói dối, vì sao huynh lại bắt hắn?"
"Ta biết không phải hắn." Lục Hành nhàn nhạt nói, "Lấy chiều cao cùng thể lực của hắn, trèo lên trên cái cây ở Lương gia chắc chắn sẽ đạp gãy nhánh cây.

Người ngày đó xuất hiện rồi bỏ trốn ở Tú Lâu, không phải là hắn."
Vương Ngôn Khanh ngẩn ra, chậm rãi phản ứng lại, hóa ra đây là lý do Lục Hành bảo nàng trèo lên cây, mà không phải chính mình trèo: "Cho nên, huynh bảo muội trèo lên cây cổ thụ ở phía trước cửa sổ Lương Phù, chính là để nghiệm chứng hình thể hung thủ?"
Lục Hành gật đầu thừa nhận.

Thời điểm hắn ở bên ngoài quan sát nhánh cây đã cảm thấy nhánh cây quá nhỏ, Lương Vệ dù sao cũng là Cẩm Y Vệ, sao có thể tùy ý để một cái cây lớn trước Tú Lâu của nữ nhi, lại còn để nối thẳng ngoài tường nữa.

Cây cây kia đã được tu bổ qua, nhánh cây hướng ra ngoài tường là nhánh mới mọc.

Vương Ngôn Khanh người nhẹ như vậy khi đứng trên đó di chuyển phải rất nhẹ nhàng cẩn thận, nếu là thân hình của một nam tử trưởng thành như Phùng Lụcthì khi di chuyển trên đó không đến hai bước liền dẫm gãy nhánh cây.
Sau đó, Lục Hành nghe được lời kể của Lương Phù, càng thêm im lặng.

Lúc tư thông lại mặc một thân hồng y, có phải sợ người khác không thấy mình sao? Vậy nên, y phục chỉ là thủ thuật che mắt, người đứng sau màn muốn mượn bộ y phục giá họa cho Phùng Lục mới là mục đích.

Thỏa mãn điều kiện trèo lên cây thì chỉ có nữ nhân hoặc thiếu niên chưa phát dục, mà nữ tử có thể nhảy qua với khoảng cách xa như vậy phải nói là rất ít.

Cho nên, người mà đào tẩu từ trên cây hôm đó, hơn phân nửa là thiếu niên có cơ thể nhẹ linh hoạt, khả năng di chuyển tốt.
Mà người có thể đồng thời phù hợp với mấy cái điều kiện này lại gần trong gang tấc.
Vương Ngôn Khanh sắc mặt trầm trọng, liễm mi nói: "Là Lương Bân?"
Có lẽ còn không chỉ vậy, ngày mười bảy ấy Lương Dung trời vừa sáng đã đi ra ngoài, cả đường đi đều im lặng không nói chuyện, lại khiến rất nhiều người thấy rõ y phục trên người hắn khi đi ra cửa.

Hành động khác thường này dường như cố tình, như là cố ý ngụy tạo ra một Lương Dung còn sống.

Lương Bân thân hình mảnh khảnh, nhưng vóc dáng lại không khác nam nhân trưởng thành, nếu hắn phủ thêm áo choàng của huynh trưởng, dùng mũ che khuất nửa khuôn mặt, nếu chỉ nhìn qua hẳn là không phát hiện được hắn ngụy trang Lương Dung.
Vương Ngôn Khanh suy đoán, tối hôm mười sáu đó Lương Dung hẳn đã chết, buổi sáng hôm sau Lương Bân mặc y phục của Lương Dung, bước nhanh từ cửa chính đi ra ngoài, lại cởi áo choàng lặng lẽ từ cửa hông trở về, thần không biết quỷ không hay ngụy tạo tuyến thời gian của Lương Dung.

Nhưng hắn không ngờ tới chuyện Lương Phù cũng tới, Lương Bân cùng Lương Dung ở ngoại viện, phòng hai người gần nhau, Lương Bân cố ý tránh người gác cổng nên đi từ cửa hông trở về, lại không dự đoán vừa vào cửa lại đụng phải Lương Phù.
Lương Phù đêm qua tới, sáng nay còn nhặt được hạt châu, Lương Bân nghĩ rằng Lương Phù đã biết được cái gì đó, lúc này mới nổi lên sát tâm, tạo ra vụ án thông dâm.
Lục Hành không tỏ ý kiến, nói: "Người hãm hại Lương Phù thông dâm cùng người giết hại Lương Dung chưa chắc cùng một người.

Chúng ta đi trước tìm chủ nhân của hạt châu kia đã.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui