Ngoại truyện
Khi tịch thu nhà cửa của Vương Niên, trong phòng ngủ của hắn ta đã lục soát được tổng cộng hơn hai mươi cái bô bằng vàng, phụ hoàng tức giận đến mức đá đổ cả bàn, ra lệnh treo xác Vương Niên lên tường thành Cù Châu, hướng về phía Thông Châu, treo trong một tháng.
Thư Cát với tư cách là nhân chứng, phải theo về kinh thành.
Ta rất ít khi thấy phụ hoàng nghiêm túc như vậy, mặc một thân long bào màu vàng tươi, mặt căng thẳng ngồi trên ghế chủ tọa của phủ nha, nghiêm trang vuốt bộ râu thưa thớt, uy nghiêm như một vị thiên tử đương triều.
Khi Thư Cát bị dẫn vào, nàng giật mình: "Hoàng...!Hoàng lão gia..."
Bên cạnh, Mộ tướng quân giúp đỡ đúng lúc, hai tay ôm quyền giơ lên ngang tai, chắp tay nói: "Thật vô lễ! Đây là đương kim bệ hạ! Còn không mau quỳ xuống!"
Thư Cát quỳ sụp xuống: "Thần...!thần hoàng thượng...!vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Phụ hoàng khẽ ho một tiếng, khóe miệng nhếch lên rồi lại cứng nhắc hạ xuống: "Trẫm...!nghe nói Vương Niên làm nhiều điều ác nên vi phục vi hành đến Cừ Châu.
Nay Vương Niên và đồng bọn đã phục pháp, ngươi cần cùng về kinh làm chứng, trẫm...!thấy thân thế ngươi gian truân, lại có công tố cáo, đặc biệt cho phép ngươi sau này được an cư tại kinh thành, trẫm..."
Ta nghe mà buồn ngủ, mơ màng ghé sát vào tai Nghiêm Cẩn Ngọc, ngái ngủ hỏi: "Ngự sử đại nhân, phụ hoàng đã nói mấy lần trẫm rồi? Chắc chắn phải dùng cách này để nhấn mạnh thân phận của mình sao?"
Phụ hoàng thật là trẻ con.
Nghiêm Cẩn Ngọc để ta dựa vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi là lần thứ ba, bệ hạ đang hứng khởi, e rằng không thể dừng lại trong vòng một tuần trà, nàng buồn ngủ thì ta đưa nàng về."
Ta buồn ngủ đến mức đầu gục vào n.g.ự.c hắn: "Loại chuyện hoang đường này, ngự sử đại nhân không quản sao?"
Nghiêm Cẩn Ngọc nâng cằm ta lên, nhìn đôi mắt ngái ngủ của ta: "Chuyện của tiểu nữ tử, thần không quản."
Ta vừa nghe, cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất, mở to mắt: "Ta muốn ăn kem!"
Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn ta rất lâu, mới từ từ nói: "Chuyện của tiểu nữ tử nhà mình, thần vẫn quản được.
Không được."
Ta bĩu môi, đây không biết là lần thứ mấy ta cầu xin hắn cho ăn kem nhưng Nghiêm Cẩn Ngọc trông chừng rất nghiêm, không cho ta đụng đến một miếng.
Ta tủi thân chỉ vào bụng, nhỏ giọng nói: "Thật ra không phải ta, là nó muốn ăn..."
Nghiêm Cẩn Ngọc vẫn không lay chuyển: "Con cháu hiếu thuận với bậc bề trên, những thứ không có lợi cho thân thể nàng, dù nó có thèm cũng phải nhịn."
Ta bị hắn chặn họng, thở dài: "Ai...!con trai à, mẹ đã chịu đựng sự giày vò của cha con, sau này lại đến lượt con..."
Cơn thèm ăn đó đã được khơi dậy, làm thế nào cũng không dập tắt được, ta cuộn tròn trong lòng Nghiêm Cẩn Ngọc, xoay trái xoay phải, không tìm được một tư thế ngồi thoải mái.
Nghiêm Cẩn Ngọc cúi đầu, thở dài: "Ông trời con của ta à, nàng bớt quậy đi...!ta...!ngâm nước lạnh mãi cũng không chịu nổi."
Ta sững sờ, đột nhiên vùi mặt vào cổ hắn, sợ người khác nhìn thấy mặt ta đỏ bừng.
Ta bị Vương Niên làm cho sợ, thai nhi này suýt nữa không giữ được, có một số chuyện, khổ nhất vẫn là Nghiêm Cẩn Ngọc.
Khóe miệng ta cong lên, đột nhiên ôm lấy cánh tay Nghiêm Cẩn Ngọc, ngước đầu lên với đôi mắt ngấn lệ: "Ngự sử đại nhân, nếu...!nếu là một đứa con gái thì sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...